Ưng Dụê tắm sau leo lên giường ôm Đào Trạch vào lòng , cả tấm lòng cậu ướt mồ hôi lạnh , môi dưới bị cắn đến trắng bệch , vén chăn lên , Ưng Dụê hoảng hốt khi thấy toàn là máu . Hắn vớ vội điện thoại tay run rẩy bấm gọi cho Tô Dương :
- Alo , Tô Dương , Đào Trạch em ấy ...
Ưng Dụê gấp đến nỗi lắp bắp . Thấy vậy Tô Dương cũng hoảng lên .
- Em ấy làm sao ? [ y hỏi ]
- Em ấy vỡ ối rồi , phải làm sao ?
- Cậu chờ một chút , trấn an em ấy đi , tôi qua liền .
Ưng Lâm cùng Giai Hạo thấy bên kia lục đục vội chạy qua . Thấy Ưng Dụê đang giúp Đào Trạch ngồi lên , nhẹ nhàng dỗ dành .
- Anh dâu làm sao vậy ?
- Sắp sinh rồi .
- Em tưởng còn một tuần nữa ...
Ưng Lâm chưa kịp nói hết thì Tô Dương đã đập cửa bước vào . Y hướng mắt đến Ưng Lâm :
- Em xuống lấy nước ấm lên đây .
Ưng Lâm kéo Giai Hạo xuống nhà , trong phòng chỉ có Ưng Dụê , Đào Trạch và Tô Dương .
- Đào Trạch , hít thở sâu nào . Bây giờ dồn sức xuống bụng dưới khi nào tôi hô thì bắt đầu rặn .
Bên dưới hai người là một vũng máu cùng nước ối loang lổ . Ưng Dụê vốn sợ máu nên không dám nhìn xuống mà chỉ nhìn Đào Trạch thôi .
- 123 Rặn . Thấy đầu em bé rồi , dùng sức mạnh hơn .
Đào Trạch trên mặt nổi gân xanh gân đỏ , không ngừng thở dốc không ngừng chiến đấu với sự đau đớn như xé da xé thịt này , tay Ưng Dụê bị Đào Trạch cào rớm máu . Cậu cố dùng hết sức để đẩy Đậu Đậu ra .
- Oe Oe . Tiếng khóc vang lên khiến cả căn nhà chìm trong hạnh phúc , Đào Trạch cười nhẹ nhõm rồi ngất lịm đi , cậu quá mệt rồi .
Tô Dương , Đại Bạch , Ưng Lâm , Giai Hạo và cả gia đình hau bên đều hạnh phúc vì thiên thần nhỏ bé nà , chào mừng tiểu Đậu Đậu đến với cuộc đời này , chỉ riêng Ưng Dụê là cứ giữ khư khư Đào Trạch.
Đậu Đậu được đặt tên là Ưng Tụê chỉ mong con luôn thông minh , sáng lạn . Đậu Đậu cứ ngày một lớn lên dễ thương vô cùng , tay nhỏ nộn thịt , hai má phúng phính đỏ bừng mắt tròn long lanh trông rất muốn bắt về nuôi . Thế là cuộc sống của ba lớn và ba nhỏ lại thêm nhiều niềm vui .
- Đậu Đậu đừng chạy nhanh quá .
- Đậu Đậu không được ăn đất sét .
- Đậu Đậu thả Táo nhỏ ra ( Táo nhỏ là tên bé cún là Đào Trạch đã mua trước đó )
Đậu Đậu thoắt một cái đã 3 tuổi rồi . Trong sân vườn có một bé một lớn cứ quấn lấy nhau . Đứa lớn đi trước , đứa nhỏ theo sau .
- Mẫn ... Mẫn ... [ Đậu Đậu bập bẹ nói ]
- Tụê ! Em đừng đi theo anh nữa ! [ Mẫn Mẫn cáu kỉnh ]
Trong nhà , Đào Trạch nhìn Tô Dương cười :
- Hai cái đứa nhỏ này .
- Toàn văn hoàn -
_____________________________________
Một chiếc kết truyện quá ngắn :< ayzza . Cuối cùng cũng end rồi sau 2 năm ngâm giấm . Các cô ko phải lo , tui sẽ trả đủ phiên ngoại cả gốc lẫn lãi của 3 cp luôn . Quan trọng là đừng có hối tui , tui sợ :((