Thấy mọi người đã ăn gần xong, Trình Bắc Mạt đi ra quầy thu ngân thì phát hiện bàn của bọn họ đã được thanh toán rồi.
"Ai thanh toán vậy?" Trình Bắc Mạt ngạc nhiên.
Chàng trai ở quầy chỉ về phía sau cô: "Là anh chàng đẹp trai kia kìa."
Trình Bắc Mạt quay đầu lại, thấy Trường Trì và Trần Vận Cát vẫn đang xử lý đống đồ ăn còn lại, còn Bùi Tụng thì đang đi về phía cô.
Cô nói: "Mình đã nói là mình mời mà."
"Lúc đi từ ngoài vào tôi tiện thể thanh toán luôn."
"Ai mà biết Trường Trì ăn khỏe thế chứ, nhìn cậu ta ăn tôi còn tháya ngại thay." Bùi Tụng nhún vai một cách thờ ơ, "Lần sau cậu mời lại là được."
Trình Bắc Mạt mím môi không nói gì.
Cô cầm lấy hóa đơn, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Để mình thanh toán cho. Nếu cậu muốn chia sẻ phần của Trường Trì, vậy thì chia đều nhé. Cậu trả một phần tư, coi như phần riêng của cậu ấy, còn mình sẽ trả phần còn lại, coi như mình mời mọi người."
Bùi Tụng nhận ra sự xa cách của cô.
Dưới ánh đèn trắng, đôi mắt cô ánh lên vẻ trong trẻo nhưng đầy kiên định.
Giữa những tiếng ồn ào cụng ly, nói chuyện phiếm và oẳn tù tì, hai người cứ thế im lặng giằng co.
Tạo nên một khoảng lặng riêng, khiến người khác phải dè dặt bước qua.
Nhân viên thu ngân đã nhận tiền xong, nhìn chằm chằm vào hai người với vẻ thích thú. Những người đàn ông trung niên say xỉn tranh nhau trả tiền thì ngày nào cũng có, còn những phân cảnh thanh xuân vườn trường thế này thì hiếm có khó tìm.
Trình Bắc Mạt lấy điện thoại ra: "Mình không đủ tiền mặt, chuyển khoản cho cậu nhé."
Vài giây sau, điện thoại của Bùi Tụng rung lên. Anh nhìn màn hình, ánh mắt chợt tối sầm lại, không buồn nhúc nhích.
Đúng lúc này, Trường Trì đeo cặp đi tới: "No nê rồi, cảm ơn cậu nhé Tiểu Mạt!"
Bùi Tụng cau mày: "Lau miệng đi đã!"
Dưới ánh đèn đêm rực rỡ, bốn bóng thiếu niên bước ra từ con hẻm đường Lâm Giang, dáng đi lắc lư, cười đùa vô tư. Bầu không khí tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Trường Trì vẫy một chiếc taxi bên đường, ga lăng nhường Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát lên xe trước.
Đường Lâm Giang cách khu tập thể nhà máy Bánh Răng khá xa, đi taxi về ít nhất cũng hết năm sáu chục tệ, tắc đường còn tốn kém hơn.
Đi xe buýt thì lại khác, quẹt thẻ học sinh được giảm giá tới ba phần tư, chỉ tốn có sáu hào là về tới tận cửa nhà.
Trần Vận Cát hơi do dự liếc nhìn Trình Bắc Mạt.
Trình Bắc Mạt thản nhiên đáp: "Tụi mình đi xe buýt được mà."
Thấy trời đã tối, Bùi Tụng lên tiếng: "Để tớ đưa hai cậu về nhé.
Trình Bắc Mạt vội vàng từ chối: "Không cần đâu, bọn mình đi xe 108 là đến thẳng cửa nhà rồi."
Sau một hồi đôi co, cuối cùng cả nhóm quyết định Bùi Tụng và Trường Trì sẽ đưa hai cô gái ra trạm xe buýt, đợi họ lên xe an toàn rồi mới yên tâm ra về.
Lúc đợi xe, Trường Trì và Trần Vận Cát tíu tít trò chuyện, Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt từ đầu đến cuối không nói với nhau câu nào.
Xe buýt vừa tới, vì trạm này gần điểm đầu nên trên xe vẫn còn khá nhiều chỗ trống.
Trần Vận Cát lên xe trước, Bùi Tụng quay sang Trình Bắc Mạt dặn dò: "Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi biết nhé."
Chưa để Trình Bắc Mạt kịp lên tiếng, Trần Vận Cát đã nhanh nhảu ngồi vào ghế cạnh cửa sổ, mở tung cửa sổ ra và giơ tay làm dấu "OK": "Yên tâm đi!"
Nhìn theo chiếc xe buýt khuất dần, Trường Trì nhíu mày: "Hai người họ đi xe buýt thế này, chắc cũng phải khuya mới về đến nhà. Đi taxi cho nhanh."
Bùi Tụng liếc xéo Trường Trì, lạnh lùng đáp: "Cậu là đầu heo à?"
Đôi khi Trường Trì ngây ngô thật. Sinh ra trong gia đình giàu có, tiền bạc với cậu ta chẳng là gì, nên chẳng cần bận tâm đến giá cả. Nói thật, một cái quần lót của cậu ta còn đắt hơn cả bữa ăn này.
Trường Trì hào hứng nói: "Cậu là c.h.ó, mình là heo, tổ hợp này bá đạo trên từng hạt gạo, thiên hạ ai địch nổi!"
Bùi Tụng: "..."
Ngây thơ cũng tốt, cuộc sống sẽ chẳng muộn phiền.
Trường Trì hào hứng chuyển chủ đề: "Cún, lúc nãy Đới Tư gọi cậu ra ngoài hả?"
Nhìn cậu ta nhấp nhổm nãy giờ là biết muốn hỏi lắm rồi.
Bùi Tụng cứ thế bước đi, im lặng không đáp, mặc kệ Trường Trì tức nổ đom đóm mắt.
Trường Trì coi như Bùi Tụng ngầm thừa nhận, tiếp tục hỏi dồn: "Đới Tư tìm cậu có chuyện gì thế?"
Còn có thể có chuyện gì nữa.
Xin lỗi, rơi lệ, thổ lộ trong tiếng nức nở.
Nhưng cậu không lên tiếng.
Trường Trì sốt ruột gãi tai, thấy Bùi Tụng cứ im re, bỗng dừng phắt lại, chỉ thẳng mặt cậu bạn hét lên: "Chết tiệt, không lẽ cậu đồng ý hẹn hò với Đới Tư rồi hả?!"
Trường Trì nghĩ bụng, Bùi Tụng vốn là đứa chẳng giống ai, dám bỏ Nhất Trung để sang Bát Trung, thì chuyện đồng ý hẹn hò với Đới Tư cũng chẳng có gì là lạ.
Bùi Tụng day trán, sao cậu ta có thể có đứa bạn ngu ngốc thế này.
Bố mẹ Đới Tư đã nói những lời khó nghe như thế, người bình thường tránh còn không kịp, sao cậu ta lại có thể nghĩ như vậy?
Cậu ta liếc xéo Trường Trì một cái: "So với chuyện đó, khả năng mình đồng ý hẹn hò với cậu còn cao hơn."
Trường Trì sờ sờ ngực, e thẹn nói: "Lại chiếm tiện nghi của mình."
Bùi Tụng liếc cậu ta một cái lạnh lùng, không nói gì.
"Tiểu Mạt hình như có vẻ không vui lắm, lúc nãy mình thấy cô ấy cứ nhìn cậu chằm chằm. Chắc là do cậu ra ngoài quá lâu, cô ấy ghen rồi." Thấy Bùi Tụng vẫn không có phản ứng gì, Trường Trì lấy khuỷu tay huých cậu ta, "Cậu không nhận ra sao?"
"Mình rảnh rỗi lắm à?" Bùi Tụng đút tay vào túi quần, uể oải nói.
"Được rồi, cậu bận, cậu bận trăm công nghìn việc, cậu là người bận nhất thế giới, bận đến mức không có thời gian chơi bóng rổ với mình, nhưng lại có thời gian đi ăn cơm với Tiểu Mạt, còn có thời gian đi an ủi Đới Tư nữa"
Bùi Tụng nhăn mặt, gằn giọng: "Im đi."
Trường Trì phớt lờ thái độ của Bùi Tụng, vẫn tiếp tục phân tích một cách nghiêm túc: "Mình thấy rõ mười mươi rồi, chắc chắn Tiểu Mạt rất để ý đến cậu, vậy mà cậu lại bỏ rơi cô ấy vì một người khác."
Bùi Tụng lạnh lùng quay mặt đi, buông một tiếng: "Cút."
Ban đầu cậu không định ra ngoài, thậm chí còn rất tức giận. Bố mẹ Đới Tư đến trường làm ầm ĩ một lần còn chưa đủ, chỉ vì một lần tình cờ gặp mặt mà tiếp tục nói những lời lẽ khó nghe với cậu ta.
Nhưng Đới Tư liên tục gửi cả chục tin nhắn, giọng điệu van nài tha thiết, đến cuối cùng còn có phần dồn ép.
[Bùi Tụng, cậu có thể ra ngoài một chút được không? Mình đang ở cạnh quán đồ nướng ở góc đường này.]
[Bố mẹ mình đã về rồi, mình cãi nhau với họ một trận và nói sẽ không về nữa. Giờ mình chỉ có một mình thôi.]
[Bùi Tụng, mình thích cậu. Mình biết chuyện này không liên quan gì đến cậu, và đây là lần cuối mình đưa ra yêu cầu quá đáng như thế này. Những ngày không gặp cậu, mình thật sự không biết đã sống ra sao nữa. Tất cả là tại mình, nếu lúc đó mình không bốc đồng, cậu đã không phải chuyển trường. Mình thậm chí còn nghĩ quẩn nữa...]
[Mình biết mình không nên làm phiền cậu, bố mẹ mình đã quá đáng thật rồi. Nhưng mình đang rất buồn và tuyệt vọng. Cậu có thể ra đây nói chuyện với mình một chút được không? Nếu không, mình sẽ cứ đợi ở đây.]
……
Đới Tư đứng ở góc đường đợi Bùi Tụng.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một cô gái xinh đẹp đứng bất động, nước mắt lăn dài trên má, khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn.
Xung quanh, những quán đồ nướng, quán xiên que nhộn nhịp khách ra vào, bàn ghế kê tràn cả ra vỉa hè. Dù đông đúc là vậy, người ta vẫn không khỏi ngoái nhìn, bàn tán xôn xao về cô gái ấy.
Thấy Bùi Tụng đến, Đới Tư òa khóc nức nở: "Bố mẹ mình đã cư xử không đúng, mình xin lỗi cậu. Mình không biết cậu ở đây, nếu biết thì mình đã không dẫn họ đến."
Bùi Tụng giữ một khoảng cách nhất định với cô ấy, giọng điệu cũng khá xa cách: "Không sao, đó là tự do của cậu. Sau này mình sẽ không đến đây nữa."
Nghe vậy, nước mắt Đới Tư lại tuôn rơi.
Cô ngước đôi mắt ngấn lệ lên, khẽ hỏi: "Cậu có khăn giấy không?"
"Ra ngoài vội quá nên không mang theo." Bùi Tụng thản nhiên đút hai tay vào túi, không có ý định giúp đỡ.
Đới Tư cúi đầu, tự tay lau nước mắt: "Lúc nãy mình vùng vẫy thoát ra được nên mới không về cùng họ. Chắc về đến nhà mình sẽ bị cấm túc dài dài."
Từ khi cô ấy tự ý thay đổi nguyện vọng, bố mẹ cô ấy quản lý rất chặt, đưa đón mỗi ngày để ngăn cản mọi cơ hội cô ấy gặp Bùi Tụng.
"Mình vẫn luôn thích cậu, nhưng mình chưa bao giờ muốn làm phiền cậu..." Đới Tư khẽ bước tới, định nắm lấy tay Bùi Tụng.
"Cậu đã làm phiền mình rồi đấy." Bùi Tụng lùi lại một bước, "Lần trước đi ăn, mình tưởng mình đã nói rõ rồi mà."
Đới Tư cười chua xót, vừa cười sự ngu ngốc của bản thân, vừa cười sự lạnh lùng của Bùi Tụng.
Bùi Tụng thậm chí còn không muốn nhận lấy lời chúc "tương lai tươi sáng" của Đới Tứ, mà muốn trả lại nguyên vẹn cho cô ấy.
"Xin lỗi... tất cả là tại mình, mình đã phá hỏng mọi thứ. Rõ ràng trước đây chúng ta đã từng rất vui vẻ..." Đới Tư vẫn nhanh nhẹn nắm chặt lấy cổ tay cậu ta.
Vui vẻ gì chứ? Trước đây chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi mà.
Bùi Tụng cảm thấy hơi khó chịu khi có không ít người đang nhìn về phía họ.
Không ít người đang nhìn bọn họ, điều này khiến Bùi Tụng hơi bực bội.
Cậu ta lạnh lùng nói: "Buông ra."
Giọng nói lạnh lùng của Bùi Tụng rõ ràng khiến Đới Tư sững người.
Cô buông tay, giọng nghẹn ngào: "Mình chỉ muốn hỏi cậu... có bao giờ cậu thích mình một chút nào không?"
Lời vừa dứt khỏi môi Đới Tư, Bùi Tụng đã lạnh lùng đáp: "Không."
Hai chữ "không" ấy như cứa vào tim Đới Tư, khiến cô đau đớn không nói nên lời. Cô chỉ ước gì Bùi Tụng suy nghĩ thêm một chút, để cô có thể tìm thấy một tia hy vọng mong manh.
Nhưng cậu ta thì không.
Thấy Bùi Tụng cứ nhìn về hướng vừa rồi, cô tò mò hỏi: "Lúc nãy là bạn gái cậu à?"
Trong quán, cô không dám nhìn thẳng Bùi Tụng, nhưng lại len lén đưa mắt về phía cô gái ngồi đối diện cậu ấy vài lần.
Cô gái ấy trắng trẻo, mảnh mai, trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Dù không có nét gì quá đặc biệt, nhưng cô ấy vẫn mang một sức hút riêng.
Cảm giác đó, có chút gì đó quen thuộc, giống như cảm giác mà Bùi Tụng mang lại.
Bùi Tụng nhìn sang chỗ khác: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
"Cậu vội vàng quay lại, sợ cô ấy giận sao?"
"Đới Tư, con đường của cậu khác biệt với chúng tôi. Việc cứ mãi dồn hết tâm tư vào mình không chỉ gây phiền phức cho mình, mà còn ảnh hưởng đến tương lai của cậu nữa."
"Mình đã chuyển trường rồi, sau này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại nhau nữa. Lần sau gặp lại, biết đâu chúng ta đã thành người xa lạ, thậm chí còn có thể lên cả hot search." Bùi Tụng bỗng trở nên nghiêm túc, "Xin lỗi, mình không muốn nổi tiếng."
Nói xong, cậu ta quay lưng sải bước đi, chỉ để lại bóng dáng cao gầy khuất dần trong màn đêm.
Bùi Tụng không nhận tiền của Trình Bắc Mạt chuyển cho, mấy trăm tệ kia lại được hoàn trả.
Trình Bắc Mạt kiên quyết gửi thêm hai lần nữa, nhưng Bùi Tụng vẫn không nhận, thậm chí còn không nhắn tin gì cho cô.
Một tuần sau, họ gặp lại nhau tại đài phát thanh của trường.
Ba học sinh dẫn đầu khối trong kỳ thi tháng này được mời đến đài phát thanh để chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình. Theo lịch trình, Thẩm Thanh sẽ phát biểu đầu tiên, tiếp theo là Trình Bắc Mạt, và cuối cùng là Bùi Tụng.
Lão Diêm làm vậy là để Thẩm Thanh không cảm thấy mình bị xem nhẹ.
Lão Diêm đặc biệt sắp xếp một tiết tự học buổi sáng và nửa tiết học tiếp theo để ba học sinh chia sẻ kinh nghiệm, mỗi người có 20 phút.
Bài chia sẻ tại đài phát thanh sẽ được phát qua loa ở mỗi lớp học, vừa tiện cho mọi người theo dõi, vừa dễ dàng ghi chép lại.
Bùi Tụng là người cuối cùng phát biểu. Cậu ta đang ngồi trong lớp, định bụng chờ Thẩm Thanh nói xong mới đến đài phát thanh, ai ngờ giọng nói đầu tiên vang lên lại là của Trình Bắc Mạt.
Bùi Tụng lập tức chạy đến phòng phát thanh.
Khi cậu ta đến, Trình Bắc Mạt vẫn đang say sưa chia sẻ, còn Thẩm Thanh thì ngồi bên ngoài.
Dù không thân thiết, nhưng đã từng gặp nhau ở phòng thầy Diệm, Bùi Tụng vẫn lịch sự chào Thẩm Thanh một tiếng.
"Sao lại đổi thứ tự vậy?" Cậu tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Thẩm Thanh ngần ngại không muốn lên trước, Trình Bắc Mạt không nói một lời, chủ động nhường lượt cho cô ấy.
Bùi Tụng cảm nhận rất rõ Trình Bắc Mạt đang cố tình tránh mặt mình.
Cô là người chia sẻ đầu tiên, nếu cậu ấy đến muộn một chút, có lẽ đã không phải chạm mặt nhau rồi.
Thẩm Thanh nhướng mày, hỏi với vẻ đầy ẩn ý: "Sao thế, xót à?"
Bùi Tụng nhướng mày, liếc xéo Thẩm Thanh một cái rồi im lặng.
Đôi mắt kia thật đáng sợ.
Thẩm Thanh chợt nhận ra mình lỡ lời, ngượng ngùng một chút rồi vội vàng tìm cách chữa cháy: "Sao cậu không mang theo bản thảo? Cậu nhớ hết được sao?"
Bùi Tụng "ừ" một tiếng: "Nhớ được."
Thấy Bùi Tụng đã chịu để ý đến mình, Thẩm Thanh thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Đúng là học sinh Nhất Trung có khác."
Thẩm Thanh liên tục tìm cách bắt chuyện với Bùi Tụng, nhưng cậu ta luôn giữ thái độ hờ hững.
Một lúc sau, cô ta lấy điện thoại ra: "Mình thấy cậu được điểm tuyệt đối môn Toán, môn Lý cũng rất cao. Kết bạn với mình để chúng ta cùng nhau trao đổi bài tập nhé?"
Bùi Tụng uể oải nói: "Không được."
Cậu ta từ chối thẳng thừng khiến Thẩm Thanh ngẩn người, không kịp phản ứng.
"Nhưng chẳng phải cậu đã trao đổi với Trình Bắc Mạt về buổi chia sẻ này rồi sao?"
"Mình nhớ là cô ấy chủ động mời cậu trước, mà cậu cũng từ chối rồi còn gì?"
"Lúc đó mình nghĩ, mỗi người có một phương pháp học tập riêng, thảo luận cùng nhau cũng chẳng ích gì." Thẩm Thanh vội vàng giải thích, "Cậu với Trình Bắc Mạt thân nhau lắm à?"
Cô không hiểu tại sao Bùi Tụng lại có ý bênh vực Trình Bắc Mạt.
Trình Bắc Mạt khẽ nhúc nhích, có vẻ như cô ấy sắp kết thúc rồi.
Bùi Tụng đứng dậy, như thể đang vội vàng đi đón ai đó, quay đầu lại buông một câu: "Chuyện này hình như không liên quan đến cậu."
Trình Bắc Mạt bước ra, thấy Bùi Tụng nhưng ánh mắt không hề dao động.
Thẩm Thanh lại hỏi một cách đầy ẩn ý: "Hay là cậu lên trước đi? Cho người ta đỡ phải đợi."
Bùi Tụng cũng không vừa, đáp trả: "Hay là cậu lên trước đi, ngoài lần này, mình e là chẳng còn cơ hội nào cậu được đứng trước mặt mình đâu."
Thẩm Thanh tức giận đi vào trong.
Cậu ta đứng chắn trước mặt Trình Bắc Mạt, nửa người dựa vào bàn, giọng điệu có chút hờn dỗi: "Nói đi, dạo này thế nào?"
Trình Bắc Mạt liếc nhìn cậu ta: "Thế nào là thế nào."
Cô muốn bỏ đi, nhưng lại bị người ta giữ chặt cánh tay.
Cách lớp vải áo mỏng manh, hơi ấm từ lòng bàn tay cậu ấy như ngọn lửa dịu dàng, len lỏi qua từng thớ vải, chạm đến làn da cô một cách chân thật.
Bùi Tụng không dùng sức mạnh, nhưng cánh tay vẫn giữ chặt, vừa đủ để cô không thể rời đi mà không làm cô đau.
Trình Bắc Mạt liếc thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay cậu ta, biết mình không thể thoát. Nếu cậu ta thật sự muốn làm gì cô, cô biết mình chẳng thể chống cự nổi, yếu ớt như con kiến trước mặt cậu ta.
Cô đứng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta không chút né tránh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc ấy, trái tim Bùi Tụng như được xoa dịu.
Cô ấy và Đới Tư khác nhau một trời một vực.
Đôi mắt cô ấy chỉ ánh lên vẻ bình thản, không thể hiện một chút cảm xúc nào, khiến người ta không thể đoán được cô ấy có đang đau lòng hay tủi thân hay không.
Cô ấy không kêu đau, cũng không kêu ca, cứ thế mà chịu đựng.
Ánh mắt cứng cỏi ấy, khiến người khác đau lòng.
"Dạo này tâm trạng không tốt à?" Bùi Tụng buông tay, hỏi.
Trình Bắc Mạt kéo kéo tay áo, nói không có.
Bùi Tụng khẽ cười, ướm hỏi: "Cậu không muốn hỏi gì tôi sao?"
Trình Bắc Mạt nói: "Có, tại sao cậu không nhận tiền mình chuyển khoản?"
"Chuyện này để sau hẵng nói, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Trình Bắc Mạt yên lặng nhìn cậu ta, bỗng nhiên buột miệng nói: "Lại muốn chúc mình thi tốt à?"
Không rõ là thật lòng hay chỉ đùa cợt.
Bùi Tụng ngẩn người một lúc, lắc đầu: "Nói chuyện của tôi và Đới Tư."
Trình Bắc Mạt hỏi lại cậu: "Cậu nói chuyện này với mình làm gì?"
Bùi Tụng không trả lời, chỉ bất ngờ áp sát lại gần, gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào mặt, làn mi cậu khẽ rung lên trước mắt cô.
Như... như muốn hôn cô vậy.
Cô chỉ có thể nén thở, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Thanh đang ở bên trong.
Sao lại có cảm giác như sợ bị bắt quả tang vậy?
Cậu ta khẽ cười một tiếng, thong thả hỏi: "Cậu nói xem."
Lần này, trái tim cô không còn đập loạn xạ nữa.
Mà dường như ngừng đập...
Cô bừng tỉnh, vội lùi lại một bước, nuốt khan rồi nói: "Thật ra cậu không cần nói với mình đâu, mình cũng không hứng thú lắm."
"Đừng hiểu lầm." Bùi Tụng khẽ cười, như thể nhìn thấu sự bối rối trong lòng cô, "Tôi không muốn mang tiếng là kẻ sở khanh, được chứ?"