Giang Khoát? Giang Khoát là ai?
Trần Vận Cát bất lực, trí nhớ của Trình Bắc Mạt lúc học bài tốt như vậy, những cứ mỗi lần gặp trai đẹp là lại mặt đơ ra thế nhỉ?
Cô nàng lại nhắc nhở: "Chính là người đến trường mình xem phòng thi trước đó ấy, Giang Khoát."
Là cậu ta à. Trình Bắc Mạt nhớ ra rồi.
Họ còn nhìn thấy ảnh của cậu ta trong bảng vàng của trường Phụ Trung Giao Đại, ngũ quan sáng sủa, học giỏi, còn có bằng sáng chế riêng.
Hôm nay cậu ấy không đeo kính nên nhìn khác hẳn lần trước, suýt không nhận ra.
"Trước đây thấy cậu ta nho nhã, không ngờ lại còn biết chơi bóng rổ." Trần Vận Cát tặc lưỡi, "Cậu nói xem, có khi nào cậu ta là loại người "ngoài mặt hiền lành, tâm địa độc ác" không?"
Trình Bắc Mạt nói một cách thờ ơ: "Sao tớ biết được."
Cô quyết định khép lại câu chuyện về Giang Khoát. Dù sao, cậu ấy cũng chỉ là một người lạ mà cô tình cờ gặp gỡ, những thông tin cô có về cậu cũng chỉ gói gọn trong vài dòng chữ trên bảng vàng mà thôi.
Cô liếc nhìn về phía đội bóng trường Bát Trung.
Không biết có phải là cảm nhận được gì hay không, mà Bùi Tụng cũng nhìn thẳng về phía khán đài, nơi cô đang ngồi.
Cậu ấy không phải là liếc nhìn một cách tùy ý, mà là nhìn chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm và kiên định.
Xung quanh cô bỗng trở nên ồn ào. Mọi người đều nhìn trái nhìn phải, đoán xem rốt cuộc Bùi Tụng đang nhìn ai. Có mấy nữ sinh trường Phụ Trung Giao Đại ngồi cạnh cô, họ cũng chú ý đến Bùi Tụng. Họ huých vào một cô bạn, cười cợt: "Hay là cậu ấy đang nhìn cậu đấy, hoa khôi?"
Nữ sinh đó e thẹn: "Làm sao có thể."
Chu Thiến Như và Trần Vận Cát tức giận đến tím người, trong lòng thầm nghĩ "Mấy người này ảo tưởng cái gì vậy?"
Chu Thiến Như huých khuỷu tay vào Trình Bắc Mạt, nhắc nhở cô thể hiện khí thế của "chính thất" đi.
Nhưng ngay sau đó, Trình Bắc Mạt đã dời mắt đi.
Cô và Bùi Tụng không nói chuyện với nhau kể từ sau bữa ăn hôm đó.
Khoảnh khắc đó, cả hai đều gửi tới đối phương lời chúc "chúc toại nguyện", nhưng sâu thẳm trong lòng, họ cảm nhận rõ ràng rằng có những điều còn chưa được thổ lộ, những lời còn mắc kẹt nơi cổ họng.
Mấy nữ sinh phía sau bắt đầu thì thầm bàn tán về Bùi Tụng.
"Cậu ấy không phải là hot boy trường Nhất Trung sao, sao lại chạy đến trường Bát Trung?"
"Mấy cậu đều quen anh chàng đẹp trai đó à?"
"Năm ngoái lúc thi đấu chung kết với trường Nhất Trung có cậu ấy mà, cậu quên rồi à? Lúc đó không biết có bao nhiêu người đến chỉ vì cậu ấy."
"Không biết cậu ấy có bạn gái chưa nhỉ."
"Đừng chỉ nói suông, lát nữa có dám xin Wechat không?"
...
Trần Vận Cát nhét một chai nước suối vào tay Trình Bắc Mạt: "Cậu cầm lấy đi."
"Làm gì?"
"Nếu lát nữa cậu ấy đến thật thì cậu phải làm gì đó đi chứ." Trần Vận Cát còn sốt ruột hơn cả cô, "Đừng để mấy người phía sau nghĩ anh đẹp trai đến vì bọn họ."
"Cậu ấy sẽ không đến đâu."
"Biết đâu lát nữa cậu ấy chạy đến, quăng áo khoác vào lòng cậu rồi bảo cậu giữ hô. Lúc đó, cậu tranh thủ đưa chai nước cho cậu ấy, vừa tự nhiên lại vừa ngầu! Kiểu như tuyên bố chủ quyền ấy, phim thần tượng hay diễn thế mà!"
"Hai cậu là biên kịch phim thần tượng à?" Trình Bắc Mạt bất lực, "Hơn nữa, cậu ấy đâu có dư áo khoác."
Cởi nữa là hết sạch.
Bên trong áo thi đấu là làn da săn chắc, mịn màng và cơ bắp cuồn cuộn, cân đối và khỏe khoắn.
Nghĩ đến việc mình từng được vòng tay ấy ôm, trong lòng cô lại có chút ấm áp.
Bùi Tụng không hề chạy đến chỗ bọn họ như hai biên kịch phim thần tượng kia nói.
Bởi vì trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Bùi Tụng trên sân không còn chút dáng vẻ lười biếng nào, ánh mắt lạnh lùng, toát ra vẻ hung dữ.
Trình Bắc Mạt chống cằm, trong đầu lại hiện lên câu nói "Ngầu như gió, hoang dã như chó".
Đây chính là hình ảnh sống động của chàng trai đang cháy hết mình, mồ hôi rơi lã chã trên sân.
Trận đấu bắt đầu được mười mấy phút mới thấy Trương Trì xuất hiện.
Trường Nhất Trung bất ngờ có kiểm tra, cậu ta ba chân bốn cẳng chạy đến nhưng vẫn không kịp.
Trương Trì liên tục nói "Xin lỗi", không biết chen chúc từ đâu đến.
"Tình hình thế nào, bây giờ tỉ số thế nào?" Trương Trì hớt hải hỏi.
"Trường Phụ Trung Giao Đại dẫn trước 2 điểm, chẳng phải trên bảng điểm có ghi sao." Chu Thiến Như chỉ vào bảng điểm lớn trên màn hình.
"Chữ thì đương nhiên tớ biết rồi, ý tớ là, thực lực của hai bên thế nào?"
"Sao bọn tớ biết được." Chu Thiến Như lắc đầu, nhìn Trương Trì từ trên xuống dưới, "Cậu đến đây làm gì? Chẳng lẽ đến để xem trộm chiến thuật của trường bọn tớ à?"
Trương Trì khinh thường: "Tớ chơi bóng với cậu ấy bao nhiêu năm rồi, còn không biết rõ cậu ấy sao."
Đúng lúc này, Bùi Tụng ném trúng một quả bóng ba điểm, trường Bát Trung dẫn trước.
Tiếng hò reo vang dội, nhấn chìm cả sân vận động trong không khí cuồng nhiệt.
Mấy nữ sinh phía sau cũng hét lên, như thể đang cổ vũ cho trường Bát Trung.
Trương Trì liếc nhìn mấy nữ sinh đang hò hét phía sau, cười khẩy: "Mới dẫn trước có một điểm, kích động cái gì."
Chu Thiến Như nhỏ giọng nói: "Họ là học sinh trường Phụ Trung Giao Đại."
Trương Trì sững người, sau đó như hiểu ra điều gì, nói một cách đầy ẩn ý: "Cậu ta lại gây họa rồi."
Trương Trì như bình luận viên, thao thao bất tuyệt phân tích kỹ thuật và thực lực của hai bên.
Lúc thì "Đội hình trường Bát Trung phối hợp hơi kém, giống như vừa mới lôi từ ngoài đường vào thi đấu", lúc thì "Trọng tài này bị mù à, sao cứ bênh vực trường Phụ Trung Giao Đại vậy", giống như đang diễn hài độc thoại, khiến mấy người không hiểu gì về bóng rổ như bọn họ cũng thấy vui vẻ.
"Bóng đẹp!" Sau khi Bùi Tụng ném bóng, Trương Trì kích động đứng dậy hét lớn, "Ấy... sao lại không vào..."
Chu Thiến Như kéo áo cậu ta, nhăn nhó: "Tớ cầu xin cậu, im miệng được không. Trường Bát Trung bọn tớ còn muốn giữ chút thể diện."
Trận đấu này trường Bát Trung thắng.
Tiếng hò reo vang dội trong nhà thi đấu, như muốn lật tung cả mái nhà. Người không biết còn tưởng trường Bát Trung đã giành chức vô địch.
Mấy nữ sinh phía sau nhíu mày, nhỏ giọng phàn nàn: "Trường Bát Trung đúng là ồn ào quá thể, cứ như chưa từng thấy gì, chỉ là vòng bảng thôi mà, tưởng đi chợ phiên à, cả trường đều đến xem."
Do đây chỉ là vòng bảng, cả hai đội đều có phần dè chừng, chưa bung hết sức, dẫn đến kết quả cuối cùng không có sự cách biệt quá lớn.
Trương Trì tặc lưỡi: "Trường các cậu cũng được đấy, đối thủ là á quân năm ngoái."
Chu Thiến Như cười gượng gạo, tự giễu: "Dù sao cũng chẳng ai học hành, đều chơi bóng rổ hết mà."
Dòng người cuồn cuộn như thủy triều rút đi, để lại nhà thi đấu rộng lớn trống trải, vắng lặng đến mức tiếng nói cũng vang dội.
Không ít nữ sinh trường Phụ Trung Giao Đại chạy xuống, vây quanh Bùi Tụng xin Wechat.
Trình Bắc Mạt định ra ngoài đợi, nhưng bị Trương Trì và những người khác đẩy đến bên sân bóng.
Trần Vận Cát chạy đi đưa nước cho Đỗ Dương.
Bùi Tụng từng chơi bóng với Đỗ Dương mấy lần, thấy cậu ta bật nhảy tốt, phản ứng nhanh, bèn mời cậu ta tham gia tuyển chọn đội bóng. Ban đầu Đỗ Dương chỉ định thử sức, nào ngờ lại được chọn vào đội.
Trình Bắc Mạt đứng từ xa, vô thức dùng chân gõ xuống đất.
Đột nhiên, có người vỗ vai cô từ phía sau.
Trình Bắc Mạt quay đầu lại, là Giang Khoát.
Giang Khoát đã thay áo thi đấu, khoác lên mình bộ đồng phục trường Phụ thuộc Giao Đại, lại trở về hình tượng nho nhã như ngày nào.
Cậu ta vui mừng nói: "Quả nhiên là cậu. Vừa nãy tớ nhìn bóng lưng giống cậu, nhưng lại sợ mình nhớ nhầm..."
Trình Bắc Mạt gật đầu, nói: "Chào cậu, Giang Khoát."
"Cậu biết tên tớ?"
Trình Bắc Mạt nói: "Lúc thi học kỳ ở điểm trường Phụ Trung Giao Đại, nhìn thấy ảnh của cậu trên bảng vàng."
Cậu ta gãi đầu: "Không ngờ cậu còn nhớ."
Cô mím môi cười.
Nếu không phải Trần Vận Cát nhắc nhở, cô cũng đã quên mất.
"Cậu xem trận đấu à?"
Trình Bắc Mạt gật đầu: "Ừm."
"Vậy là cậu cũng thấy tớ thi đấu à? Hôm nay tớ chơi không được tốt lắm."
Trình Bắc Mạt chỉ vào sống mũi của cậu ta: "Cậu không đeo kính, tớ mãi mới nhận ra."
Giang Khoát lại cười ngại ngùng, nói đùa là trận đấu hôm nay coi như bỏ đi.
"Trường cậu thi đấu rất tốt, sao trước đây không tham gia giải đấu?"
Trình Bắc Mạt giải thích, trước đây bọn cô không biết giải đấu là đăng ký tự do, mãi đến năm nay mới biết.
"Lúc bốc thăm trúng trường cậu ở vòng bảng, bọn tớ cũng rất bất ngờ." Giang Khoát cười cười, "Trước khi đến, bọn tớ còn tưởng sẽ thi đấu rất nhẹ nhàng, không ngờ lại chủ quan."
Trình Bắc Mạt thấy cậu ta khá thoải mái, không giống như dáng vẻ của người thua cuộc, bèn nói: "Tớ còn tưởng mấy cậu sẽ buồn chứ."
Giang Khoát lắc đầu: "Chỉ là vòng bảng thôi mà, tính điểm cộng dồn, vẫn chưa đến vòng loại trực tiếp mà."
"Vậy à." Trình Bắc Mạt thờ ơ gật đầu.
Giang Khoát lấy điện thoại ra: "Đúng rồi... có tiện thêm Wechat không?"
Trình Bắc Mạt định từ chối, nhưng Giang Khoát đã mở giao diện mã QR, cô không tiện từ chối, nên đành kết bạn.
Giang Khoát bấm bấm trên màn hình, nhìn thấy tên Wechat của cô, cậu ta sững người, sau đó hỏi: "MOMO? Tên cậu là Trình Bắc Mạt?"
Điều này nằm ngoài dự đoán của Trình Bắc Mạt: "Cậu cũng biết tên tớ?"
Giang Khoát phấn khởi thông báo: "Trong kỳ thi liên trường toàn thành phố năm lớp 10 vừa qua, cậu chính là học sinh duy nhất của trường Bát Trung lọt vào top 100 mà!"
Chính nhờ kỳ thi đó, Trình Bắc Mạt một bước thành danh, trở thành "bảo bối" của trường Bát Trung.
Cô gần như đã quên mất, không ngờ vẫn có người nhớ.
"Lúc đó bọn tớ nhìn thấy bảng xếp hạng, cứ tưởng trường in sai. Mọi người đều nói trường Bát Trung xuất hiện nhân tài, không ngờ lại gặp được cậu theo cách này." Giang Khoát cười nói, "Như vậy xem ra, bọn mình cũng coi như là người quen cũ rồi."
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, nhân tài trường Bát Trung không phải là tớ.
Giang Khoát cúi đầu sửa ghi chú trên điện thoại, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, sao Bùi Tụng lại đến trường các cậu?"
Trình Bắc Mạt quay đầu nhìn Bùi Tụng, cậu ấy đang bị mấy nữ sinh vây quanh: "Mấy cậu quen nhau à?"
"Tớ quen cậu ấy, nhưng chắc cậu ấy không nhớ tớ." Giang Khoát thành thật, "Năm ngoái, trận chung kết là trường tớ đấu với trường Nhất Trung, nhưng lúc đó tớ đi thi đấu ở nơi khác, không ra sân, nên không gặp cậu ấy. Nhưng cơ bản thì bọn tớ đều biết cậu ấy."
Không biết có phải cảm nhận được bọn họ đang nói về mình hay không, mà Bùi Tụng nhìn Trình Bắc Mạt qua đám đông.
Trình Bắc Mạt quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Tụng bước tới với dáng vẻ lười biếng.
Cậu ấy không thèm nhìn Giang Khoát, ánh mắt dán chặt vào chai nước còn nửa trong tay Trình Bắc Mạt. Chẳng nói chẳng rằng, cậu ấy cầm luôn chai nước, cử chỉ hơi giống đang cướp đoạt.
Cậu ấy hất hàm về phía Trình Bắc Mạt: "Cho tôi à? Cảm ơn."
Cậu ấy mở nắp ra uống, khiến Trình Bắc Mạt "cạn lời".
Cô muốn nói chai nước đó cô đã uống rồi, hơn nữa chỉ còn nửa chai. Lúc cậu ấy cầm lấy chắc hẳn có thể cảm nhận được. Nhưng cậu ấy dường như không hề để tâm.
Giang Khoát nhìn Trình Bắc Mạt, rồi lại nhìn Bùi Tụng, nói với Trình Bắc Mạt: "Vậy tớ đi trước nhé, chúng ta liên lạc qua Wechat."
Bùi Tụng khựng lại, thầm nghĩ mới quen biết bao lâu đã thêm Wechat.
Thực ra cậu ấy đã thấy hai người họ từ lâu, muốn lại gần nhưng cứ chần chừ. Ánh mắt cậu ấy thỉnh thoảng lại liếc về phía bên này. Cuối cùng Trương Trì không nhịn được nữa, đẩy Bùi Tụng một cái, cậu ấy mới miễn cưỡng bước đến.
Hay lắm, vẫn đến muộn một bước, Wechat cũng đã thêm rồi.
Bùi Tụng lạnh lùng, ngón tay thon dài mân mê chai nước, ánh mắt nhìn Trình Bắc Mạt ẩn chứa nụ cười khó đoán.
Ánh hoàng hôn len lỏi qua khung cửa sổ hẹp dài của nhà thi đấu, nhuộm lên hai người một màu vàng ấm áp. Họ đứng đối diện nhau, giữa không gian vắng lặng, tạo nên một bức tranh đẹp đến nao lòng.
Phía sau họ, Trần Vận Cát và Chu Thiến Như đang tập ném bóng, hai người không có kỹ thuật gì, nhưng chơi rất vui vẻ.
Tiếng bóng rổ va chạm với sàn nhà hỗn loạn và mạnh mẽ, giống như nhịp tim của cô.
Trình Bắc Mạt bị cậu ấy nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái: "Làm sao vậy?"
Bùi Tụng nhướng mắt nhìn cô, giọng nói trầm lặng nhưng lại vang lên như tiếng sấm: "Ai xin Wechat cậu cũng cho à?"
Trình Bắc Mạt liếm môi, ngẩng mặt lên hỏi: "Không được sao?"
Ánh mắt cô kiên định, như muốn đối đầu với cậu ấy.
Bùi Tụng chậm rãi nói: "Được, đương nhiên được."
Cậu ấy vừa mới nói với mình rằng kỳ thi đại học quan trọng lắm, vậy mà lại đi kết bạn Wechat với một nam sinh khác. Vừa nãy có rất nhiều người vây quanh cậu ấy xin liên lạc, cậu ấy không cho ai cả.
Cô nàng này đúng là giỏi thật.
Trình Bắc Mạt nghe ra giọng điệu của Bùi Tụng có chút khác lạ.
Hình như, cậu ấy giận rồi.
Hai đứa còn chưa làm lành, cậu ấy đã nổi giận rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Bùi Tụng thờ ơ vuốt tóc, buông một câu lạnh nhạt: "Chỉ muốn nhắc nhở có người từng nói yêu đương không bằng kiếm tiền, hy vọng người đó đừng quên."