Buổi sáng mùa đông, trời còn chưa sáng hẳn, sương mù dày đặc. Lúc Trần Vận Cát nhảy ra từ một bên, trông hơi giống cảnh trong phim kinh dị.
Trình Bắc Mạt cảm thấy kỳ lạ, thế mà cô nàng lại có thể dậy đúng giờ.
Trần Vận Cát vừa gặp mặt đã lắc đầu tặc lưỡi: "Cậu ngốc thật đấy."
Trình Bắc Mạt ngơ ngác: "Tớ làm sao?"
Trần Vận Cát hỏi cô: "Sao cậu lại giấu hotboy đi tìm tên nhóc bóng rổ?"
"Cái gì mà giấu cậu ấy..."
Trần Vận Cát tặc lưỡi: "Cậu vừa mới đi tìm Trương Trì, hotboy đã đến hỏi tớ, dạo này cậu đang bận gì, bị bắt quả tang rồi đấy."
Trình Bắc Mạt liếc xéo cô nàng: "Cái gì mà bị bắt quả tang, rõ ràng là cậu nói cho cậu ấy biết."
"Không phải vậy đâu!" Trần Vận Cát nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng chữa cháy, "Cậu nhìn xem, hotboy kia lo lắng cho cậu biết nhường nào."
Trình Bắc Mạt nuốt nước bọt.
Cô thản nhiên nói: "Lần sau phiền cậu đứng về phía tớ một chút được không?"
Trần Vận Cát chớp mắt tinh nghịch: "Tuy phải rất vất vả mới che giấu được chuyện cậu đi làm gia sư, nhưng tớ vẫn làm được."
Khóe miệng Trình Bắc Mạt giật giật: "... Cảm ơn cậu."
"Không có gì không có gì." Trần Vận Cát còn rất tự hào, "Lần sau cậu đừng làm chuyện khiến anh đẹp trai hiểu lầm như vậy nữa, lúc cậu ấy nhắn tin cho tớ, cậu ấy lo lắng lắm."
"Cậu ấy nhắn gì cho cậu?"
Trần Vận Cát đưa điện thoại cho cô xem.
Bùi Tụng chỉ nhắn vỏn vẹn chín chữ.
Trình Bắc Mạt dạo này bận rộn gì vậy?
Trình Bắc Mạt đọc tới đọc lui, cũng không nhìn ra chút lo lắng nào.
Trần Vận Cát nghiêm túc phân tích: "Cậu ấy thậm chí còn không kịp đánh dấu câu, chứng tỏ lúc đó cậu ấy đã hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.
Trình Bắc Mạt: "..."
Giỏi phân tích như vậy, sao mỗi lần thi môn Ngữ văn chỉ được có tí điểm?
Nhưng Trần Vận Cát không quan tâm đến những điều này, cô nàng nói: "Mạt Mạt, khi nào cậu mới rảnh, cậu đã lâu rồi không tham gia hoạt động tập thể của nhómm."
Trình Bắc Mạt ngạc nhiên: "Dạo này mấy cậu có hoạt động tập thể sao?"
"Cuối tuần trước nữa, chúng ta đấu sticker trong nhóm, cậu không có mặt. Cuối tuần trước, chúng ta chơi lắc xí ngầu trong nhóm, tag cậu mấy lần, cậu cũng không xuất hiện!"
Cái này cũng coi là hoạt động tập thể sao...
Trên đường đi, Trần Vận Cát cứ luôn miệng thuyết phục Trình Bắc Mạt đi xem pháo hoa đêm giao thừa ở bờ sông.
"Đi đi mà, cậu đã lâu rồi không đi chơi với bọn tớ." Trần Vận Cát kéo tay cô lắc lắc.
"Tối hôm đó tớ có lớp."
"Dù có lớp, cũng không thể nào học vào buổi tối chứ? Pháo hoa bắt đầu bắn lúc 7 giờ, tan học cậu đến chỗ bọn tớ là được mà."
"4 giờ chiều vào lớp, 6 giờ tan học." Trình Bắc Mạt tính toán thời gian, cuối cùng cũng đồng ý, "Đến lúc đó tớ sẽ cố gắng."
"Mắt Trần Vận Cát sáng lên đầy ngưỡng mộ: "Tớ biết cậu luôn là người tuyệt vời nhất mà!" Nhưng rồi cô nàng lại thở dài, vẻ mặt thoáng buồn: "Ước gì tớ có thể kiểm soát bản thân tốt bằng một nửa cậu thôi."
"Hay là mình cùng nhau đi tự học vào tối giao thừa nhỉ?"
Trần Vận Cát vội vàng lắc đầu: "Vậy... thôi bỏ đi."
Vừa đặt chân lên cầu thang, hai người đã chạm mặt Bùi Tụng.
Trong đầu Trình Bắc Mạt lập tức hiện lên câu nói "Bồi thường cho tôi đi" mà cậu ấy đã nói qua điện thoại.
Hôm đó trong điện thoại, Bùi Tụng cũng không nói rõ rốt cuộc muốn cô bồi thường cái gì.
Cậu ấy úp úp mở mở, khiến cô cứ thấp thỏm, ngay cả lúc gặp mặt, cô cũng không đủ tự tin.
Cô đi sang trái, Bùi Tụng cũng đi sang trái.
Cô đi sang phải, Bùi Tụng cũng đi sang phải.
Sau hai lần như vậy, cả hai đều dừng lại.
Trần Vận Cát thầm nghĩ, đây là duyên phận trời định sao.
Cô nàng biết ý, chào hỏi một tiếng rồi chuồn mất.
Trước khi rời đi, Trần Vận Cát vỗ nhẹ vào vai Trình Bắc Mạt, ghé sát tai cô nàng thì thầm: "Nhớ giải thích rõ ràng với anh đẹp trai đó nhé.
Giải thích gì chứ.
Cô đâu có làm gì sai.
Chỉ là... chỉ là hỏi Trương Trì một chút về chuyện quá khứ của cậu ấy mà thôi.
Dưới ánh mắt chạm nhau, Trình Bắc Mạt ngẩng cao đầu, hỏi: "Hôm đó cậu nói muốn bồi thường, rốt cuộc là bồi thường gì?"
Không một lời chào, cô đã đi thẳng vào vấn đề.
Bùi Tụng hỏi với giọng điệu bình thản: "Gấp vậy sao?"
Ai sốt ruột, người đó thua.
"Không gấp, tớ sốt ruột làm gì." Trình Bắc Mạt lắc đầu, vội vàng chữa cháy, "Nợ ngập đầu còn chẳng lo, mấy con rận có đáng gì."
Dù sao thì cậu ấy cũng tích lũy được kha khá ở chỗ cô rồi.
Bùi Tụng thầm nghĩ, cô nàng này đúng là cao tay, tưởng mình đang vay nợ sao?
Cậu ấy hỏi: "Cậu định nói ở đây?"
Trình Bắc Mạt nhìn trái nhìn phải.
Lúc này đúng là giờ cao điểm, trên hành lang đông đúc, hai người bọn họ đúng là có hơi nổi bật.
Tất cả học sinh đi ngang qua đều không khỏi tò mò đưa mắt nhìn hai người.
Bùi Tụng cứ nhìn cô chằm chằm.
Cô thăm dò: "Hay là, đổi chỗ đi?"
Thế là, cả hai cùng nhau lén trốn buổi chào cờ.
Họ leo lên sân thượng tòa nhà, phóng tầm mắt xuống sân trường, nơi học sinh đứng thưa thớt, lười biếng trong hàng ngũ lớp mình.
Trình Bắc Mạt đưa mắt tìm kiếm hàng lớp 1 trong đám đông đen nghịt phía dưới: "Không biết thầy Diêm có đang đi tìm mình khắp nơi không nữa."
"Lão Diêm không thể sống thiếu học trò cưng à?"
Trình Bắc Mạt nói: "Dù sao thầy Diêm cũng là chủ nhiệm khối, thầy lại càng nghiêm khắc hơn với học sinh lớp mình."
Bùi Tụng nhún vai.
Cô giáo chủ nhiệm lớp 3 đã bắt đầu nghỉ sinh, nghe nói phải đến học kỳ sau mới có giáo viên mới. Mấy tháng này lớp tạm thời do một giáo viên khác phụ trách, không nghiêm bằng cô cũ.
Nhìn hàng ngũ chào cờ phía dưới một lúc, Trình Bắc Mạt quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy góc nghiêng của Bùi Tụng.
Vết thương trên mặt cậu ấy đã mờ đi một chút.
Cô lén nhìn cậu thêm một chút, lòng thấp thỏm sợ cậu sẽ bất chợt quay sang hỏi: "Nhìn gì mà nhìn lắm thế?"
Cậu ấy thật sự có thể nói ra những lời như vậy.
Vì vậy, trước khi cậu ấy quay lại, cô đã nhanh chóng lên tiếng: "Tớ đi tìm Trương Trì, chỉ là muốn hỏi vết thương trên mặt cậu ấy là sao thôi."
Bùi Tụng cất giọng lạnh lùng như không khí xung quanh: "Cậu lặn lội đường xa đến tìm Trương Trì, vậy mà lại không thèm hỏi tôi."
Trình Bắc Mạt cũng không vừa, đáp trả: "Lúc cậu đến quán nhà tớ ăn mì, chẳng phải cậu cũng chẳng nói với tớ một lời nào sao."
Bùi Tụng nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu, cô không dám nhìn thẳng.
Cô tiếp tục nói: "Hơn nữa, tớ đã hỏi cậu rồi, chẳng phải cậu nói là bị ngã à."
Bùi Tụng sững người, cụp mắt nói: "Cậu ta không biết chuyện này."
"Ừm." Trình Bắc Mạt gật đầu, "Tớ cũng chẳng hỏi cậu ta làm gì."
"Không phải cậu cố tình đi tìm cậu ta vì chuyện này sao, sao lại không hỏi?"
"Chỉ là... đổi ý thôi." Trình Bắc Mạt cúi đầu nghịch khóa kéo trên áo khoác.
Cô vẫn chưa muốn nói cho cậu ấy biết cảnh tượng cô nhìn thấy ở khu biệt thự Kinh Giang.
"Vậy hai người nói chuyện gì?"
Trình Bắc Mạt nói: "Chuyện "tình trường" trước đây của cậu."
Bùi Tụng nhíu mày, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa như không nghe rõ: "Cậu nói gì cơ?"
Rõ ràng là cậu ấy rất bất ngờ, đến giọng nói cũng thay đổi hẳn.
Trình Bắc Mạt nghiêm túc gật đầu: "Phong phú lắm."
"Linh tinh cái gì chứ? Cậu ta nói gì với cậu?"
"Nói hết rồi."
Bùi Tụng tức đến nghẹn họng.
Trình Bắc Mạt vội vàng nói: "Không phải tớ đến bồi thường cho cậu rồi sao."
"Chuyện bồi thường để sau hẵng hay." Bùi Tụng liếc nhìn cô, có vẻ không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, "Nói trước đi, dạo này cậu đang bận gì thế?"
Trình Bắc Mạt hỏi ngược lại: "Sao cậu biết tớ đang bận?"
"Giờ ra chơi biến mất, cuối tuần biến mất, trong nhóm cũng biến mất." Bùi Tụng nhìn cô chằm chằm, "Đừng nói với tôi là cậu học 24/24."
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, cậu là camera giám sát à, lúc nào cũng theo dõi hành tung của tớ.
Bỗng nhiên cô thấy lòng mình chùng xuống -- cậu ấy quan tâm cô như vậy để làm gì chứ?
Nhưng mà, đúng là cô đã im hơi lặng tiếng trong nhóm chat sáu người của họ suốt hai tuần nay rồi.
Chu Thiến Như từng tưởng cô đã rời khỏi nhóm.
Một lúc sau, Bùi Tụng liếc nhìn cô: "Đi kiếm tiền à?"
Sao cậu ấy biết?
Cô vội ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt đã tố cáo cảm xúc thật của cô.
"Tôi đoán thôi." Bùi Tụng nhướng mày, "Đoán đúng thật à?"
Trình Bắc Mạt chỉ có thể thừa nhận, khó khăn lắm mới thốt ra được chữ "ừm" từ cổ họng: "Tớ đi làm gia sư."
"Tôi nhớ, hình như có ai đó từng nói, muốn kiếm tiền nhanh thì đi làm streamer gợi cảm ấy nhỉ."
"Tớ... không vượt qua được rào cản tâm lý."
"Cậu thật sự từng nghĩ đến chuyện đó?"
Trình Bắc Mạt nghiêm mặt: "... Không có."
"Cậu tìm gia sư ở đâu?"
Trình Bắc Mạt nói tên một ứng dụng.
Bùi Tụng lạnh lùng hỏi dồn dập: "Nền tảng đó có uy tín không? Cậu không sợ bị lừa à? Trước khi nhận lớp, cậu có tìm hiểu gia đình người ta không? Có nguy hiểm gì không? Lúc này đi làm gia sư, có ảnh hưởng đến việc học của cậu không?"
Trình Bắc Mạt choáng váng trước những câu hỏi này.
Cô chưa từng nghĩ đến. Cô chỉ một lòng muốn kiếm tiền, đâu có để ý đến nhiều thứ như vậy.
Cô ngơ ngác lắc đầu.
Bùi Tụng lạnh lùng nói: "Gan to thật đấy."
Nghe thấy giọng điệu mỉa mai của cậu ấy, Trình Bắc Mạt liếc xéo cậu một cái.
Không biết cậu ta lấy đâu ra cái tính khí đó.
Cô thản nhiên nói: "Yên tâm đi, khách hàng của tớ đều là khách hàng VIP."
Bùi Tụng im lặng một lúc để lấy lại bình tĩnh, rồi mới tiếp tục hỏi: "Cậu thiếu nhiều tiền lắm sao?"
"Thật ra cũng không phải thiếu tiền lắm, chỉ là tiệm nhà tớ đang gặp chút khó khăn."
Bùi Tụng đút tay vào túi quần, đi qua đi lại trước mặt cô vài bước, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: "Làm gia sư có thể giúp được gì cho gia đình cậu?"
Trình Bắc Mạt lắc đầu.
Cô chỉ là một nữ sinh mười bảy tuổi, cách kiếm tiền nhanh nhất mà cô nghĩ ra được chỉ có làm gia sư, cô biết làm gì hơn để giúp gia đình đây?
Cô nói: "Cho dù không giúp được gì, nhưng cũng có thể tự lo được chi phí sinh hoạt của bản thân, ít nhất là không cần phải xin bố mẹ."
"Rốt cuộc tiệm nhà cậu gặp vấn đề gì?"
"Tớ không nói cho cậu biết đâu." Trình Bắc Mạt vô thức gõ gõ chân xuống đất, tạo ra những tiếng động nhỏ.
"Nói thử xem, coi như là giải tỏa nỗi buồn?"
Cô phát hiện ra khi Bùi Tụng nói câu này, có chút ý tứ dỗ dành cô.
Cô mím môi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Chủ nhà muốn tăng tiền thuê mặt bằng, ban quản lý cũng muốn tăng phí, còn bắt sửa sang lại quán nữa, hình như tốn khá nhiều tiền."
Cô gái nhìn đăm đăm vào một khoảng không vô định, ánh mắt thoáng chút buồn bã.
Lớp sương mù mỏng phía xa giống như tâm trạng của cô lúc này, mờ mịt, không nhìn thấy con đường phía trước.
Bùi Tụng nhìn cô thật sâu, không nói gì.
Trình Bắc Mạt không quen với ánh mắt như vậy, bèn cố gắng phá tan bầu không khí nặng nề: "Thật ra, tớ thấy bận rộn cũng tốt mà. Đừng căng thẳng thế, chúng ta nói chuyện bồi thường đi."
Bản thân đã khó khăn như vậy rồi, còn nhớ đến chuyện bồi thường.
Bùi Tụng bất lực lắc đầu.
Cậu ấy lấy điện thoại ra, mở ghi chú, thuận miệng hỏi: "Cậu dạy học ở đâu? Lịch dạy như thế nào?"
"Hỏi làm gì?"
Bùi Tụng liếc nhìn cô: "Cũng phải có người liên lạc khẩn cấp chứ?"
"Tớ... đã có người liên lạc khẩn cấp rồi."
"Ai?"
"Trần Vận Cát."
Bùi Tụng cau mày: "Cậu ta?"
"Cậu ta làm sao."
"Đáng tin cậy sao?"
Trình Bắc Mạt không còn vẻ tự tin như trước: "Sao... sao cậu ta lại không đáng tin chứ?"
"Cậu thấy lúc nguy cấp, gọi điện cho tôi có tác dụng, hay gọi cho cậu ta có tác dụng?"
Trình Bắc Mạt suy nghĩ một chút: "Gọi cho cảnh sát có tác dụng."
Bùi Tụng: "..."
Một lúc sau, Bùi Tụng chậm rãi nói: "Đổi thành tôi đi."
"Hả?"
"Tai cậu không tốt à?" Bùi Tụng đưa tay ra, đặt lên đầu cô, xoa mạnh, lớn tiếng nói, "Tôi nói, đổi thành tôi đi."
Trên sân thượng vắng lặng, giọng nói của Bùi Tụng vang vọng, thậm chí còn khiến những người đang dự buổi họp sáng dưới sân trường phải ngẩng đầu giật mình.
Bài phát biểu dưới sân trường đột ngột im bặt, thầy chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn lên, cầm micro hỏi lớn: "Còn ai ở trong tòa nhà không? Lớp nào đấy?"
Bùi Tụng ấn vai cô, hai người cùng ngồi xổm xuống.
"Không sao, xa như vậy, không nhìn thấy là ai đâu." Bùi Tụng nói.
Trình Bắc Mạt liếc nhìn Bùi Tụng.
Vừa rồi trong lúc nguy cấp, hai người gần như dính chặt vào nhau, sống mũi cao thẳng của Bùi Tụng suýt chạm vào mặt cô. Hơi thở ấm nóng của cậu phả vào má, vào sau tai cô, khiến cô có chút ngứa ngáy.
Trong giây lát, cô không biết nên nhìn đi đâu.
Chàng trai bên cạnh tựa như một lò sưởi di động. Dù có lớp áo phao dày ngăn cách, hơi ấm từ lòng bàn tay cậu vẫn len lỏi, truyền đến làn da cô.
Cậu ấy giữ chặt vai cô, nhưng không thể nào ngăn được nhịp tim cô đang đập loạn xạ.