Nếu Lục Nhai nói trong cơ sở tất cả đều là bí mật, Cố Phồn cũng không nhiều miệng hỏi anh những kiến trúc này dùng để làm gì.
Xe việt dã chạy chậm trên đường chính, lái được một đoạn, trong một tòa nhà bên cạnh có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục đi ra, bọn họ nhận ra xe Lục Nhai, phất tay về phía bên này khóe miệng tươi cười, khi phát hiện Cố Phồn khóe miệng họ dường như cứng lại, như là nhìn thấy hiện tượng ngạc nhiên gì đó, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.
Xe việt dã lướt qua hai người, quá trình một hai phút, ánh mắt của cả hai theo sát gắt gao chiếc xe, Lục Nhai trước sau vẫn không có biểu tình gì.
Cuối cùng, chiếc xe việt dã dừng lại trước một tòa nhà màu trắng cao năm tầng.
“Đây là trung tâm nghiên dược phẩm của quân đội Lục gia.”
Sau khi xuống xe, Lục Nhai giới thiệu với Cố Phồn.
Cố Phồn ngẩng đầu nhìn, vẫn nhịn không được hỏi: “Căn cứ Giang Nam tổng cộng có bốn đội quân, chẳng lẽ mỗi đội quân đều có trung tâm nghiên cứu khoa học của riêng mình sao?”
Lục Nhai trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Nhân tài phân tán ra, cạnh tranh thúc đẩy đột phá, sau khi đột phá lại cùng nhau chia sẻ, kết quả đều giống nhau.”
Cố Phồn bỗng nhiên cảm thấy lời này có chút quen thuộc.
Các môn phái trên Tu Chân Giới, đối ngoại không phải cũng nói như vậy sao? Mọi người tu tiên đều là vì cứu giúp chính nghĩa, kết quả trên đại hội môn phái nói rất dễ nghe, ngầm đấu tranh không ngừng, các trưởng lão vì bảo vật cao cấp liều đến ngươi chết ta sống, tầng nhóm dưới chót có thể vì mấy khối linh thạch mà ám sát hạ thủ, thậm chí đệ tử cùng một môn phái, cũng sẽ tự giết lẫn nhau.
Bản chất của con người là như nhau, từng người sống vì lợi ích của mình.
Cố Phồn nghĩ bốn đạo quân ở căn cứ Giang Nam nhất định cũng không đoàn kết như mặt ngoài, nếu không tại sao không trực tiếp hợp nhất lại?
“Đi vào đi, trước khi tham quan còn phải thay quần áo vô trùng.”
Cố Phồn gật đầu.
Hai người vừa tiến vào, liền có nhân viên công tác tới tiếp đãi, mang theo bọn họ đi phòng thay quần áo.
Hai phút sau, Cố Phồn từ phòng thay quần áo đi ra, một thân áo trắng, mũ trắng khẩu trang trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt to trong suốt đen láy.
Cô nhìn trái nhìn phải, cửa bên cạnh đẩy ra, Lục Nhai cũng là trang phục giống vậy.
Đúng lúc này, có người bước nhanh tới: “Tiểu Lục lại đây như thế nào sao không nói trước với ta một tiếng?”
Cố Phồn nhìn sang, phát hiện một người đàn ông áo blouse trắng chừng bốn mươi tuổi, hòa ái dễ gần, chỉ là đỉnh đầu hói một nửa, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Phồn không khỏi nhìn về phía Lục Nhai, người này cũng quá bạc tình, ông chú áo blouse trắng rõ ràng có quan hệ không nhỏ với Lục Nhai, Lục Nhai biết rõ cô có thuốc mọc tóc, nhưng ngay cả hỏi cũng không hỏi qua, anh thiếu một trăm điểm huân công sao?
Anh không thiếu, anh thiếu chính là một trái tim ấm áp.
Lục Nhai phát hiện ánh mắt của Cố Phồn, trực tiếp nói với giáo sư Mã: “Giáo sư, viên thuốc lần trước tôi đưa cho ngài kiểm nghiệm là Cố tiểu thư luyện chế, cô ấy am hiểu luyện đan nhưng đối với dược phẩm hiện đại không hề hiểu rõ, cho nên tôi dẫn cô ấy đến xem, ngài đi cùng chúng tôi một chuyến đi, cùng Cố tiểu thư trao đổi nhiều hơn, có lẽ sẽ nhận được gợi ý.”
Giáo sư Mã vừa nghe, trong mắt lập tức không còn Lục Nhai, nhiệt tình đi tới bên cạnh Cố Phồn bắt chuyện.
Cố Phồn vẫn mang “ông nội” ra, nói thuật luyện đan của mình đều là học từ ông nội, về phần ông nội học từ đâu, cô chỉ nói không biết.
Giáo sư Mã tự có suy đoán: “Hoa Hạ quốc từ cổ xưa đã có thuật luyện đan, chỉ là trình độ công nghệ của người xưa còn hạn chế, luyện chế ra đan dược hoặc là dược hiệu quá kém, hoặc là sẽ sinh ra tác dụng phụ nghiêm trọng, khó có thể phổ biến.”
“Cố lão gia cùng tuổi với nguyên soái, có thể thành thạo thuật luyện đan như vậy, nói rõ Cố lão gia trước trận đại phóng xạ đã từng làm công việc liên quan. Chà, có lẽ là đạo giáo nhân sĩ, sau trận đại phóng xạ đã đem dị năng của bản thân với nghề nghiệp của mình kết hợp với nhau, tách lấy tinh hoa, vì vậy thật sự luyện ra các loại thần đan diệu dược.”
“Cố tiểu thư, chúng ta thêm bạn bè đi, tương lai Cố lão gia tới căn cứ đón cô, còn khẩn cầu cô liên lạc với tôi, nếu Cố lão gia chịu truyền thụ thuật luyện đan cho căn cứ thì ngày nhân loại khôi phục tự do gần kề, Cố lão gia cũng sẽ trở thành thánh dược đương thời trong lòng mọi người.”
Cố Phồn:...
Vị giáo sư này thật sự rất ngốc!
Nhưng cô vẫn cười thêm bạn bè với giáo sư Mã.
Tiếp theo là một chuyến tham quan khiến Cố Phồn mở rộng tầm mắt.
Cô đã sớm bội phục khoa học kỹ thuật Trái Đất, bây giờ thấy được phương thức chế thuốc của người Trái đất, Cố Phồn càng thêm tán thưởng không thôi, biện pháp chế thuốc sinh vật này khiến cho nhân viên nghiên cứu khoa học không cần trèo núi vượt đèo đi tìm thảo dược quý hiếm liền có thể nghiên cứu ra một loạt dược phẩm tạo phúc cho nhân loại, đơn giản hơn nhiều so với luyện chế đan dược.
Đương nhiên, những viên đan dược do người tu chân của bọn họ luyện chế hiệu quả còn thần kỳ hơn rất nhiều.
Tán thưởng thì tán thưởng, Cố Phồn không có hứng thú học lại khoa học công nghệ chế tạo dược phẩm, cũng không thể cung cấp đề nghị gì để giáo sư Mã tham khảo.
Toàn bộ chuyến tham quan, Cố Phồn càng quan tâm công nghệ làm lạnh của trung tâm nghiên cứu khoa học hơn, bởi vì cô cần dùng công nghệ này để nuôi trồng Tuyết Liên Hoa.
Giáo sư Mã nói: “Công nghệ làm lạnh rất đơn giản, chỉ là Tuyết Liên Hoa sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết, nhiệt độ quanh năm, điều kiện ánh sáng, thành phần dinh dưỡng của đất đai tốt nhất đều phải hiểu rõ trước, nếu không Tuyết Liên Hoa được trồng khả năng sẽ xuất hiện bệnh biến, thậm chí dược hiệu cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
Cố Phồn từng chăm sóc các loại thảo dược, những điều kiện phức tạp đó, người tu chân chỉ cần định kỳ dùng linh lực hệ mộc làm dịu thảo dược là được, thứ cô thiếu chỉ là môi trường tuyết liên tục.
Giáo sư Mã hiểu ra: “Được, vậy Cố tiểu thư cho tôi biết địa chỉ đi, tôi giúp cô cải tạo một dãy núi tuyết.”
Cố Phồn cảm kích không thôi, cười nói với giáo sư Mã: “Ngài đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng phải tặng ngài một phần đáp lễ mới được. Không giấu ngài, tôi còn có thể luyện chế thuốc mọc tóc, lúc mới tới căn cứ vì kiếm điểm huân công mua nhà hàng tồn đều đã bán hết rồi, nửa tháng trước đi ra ngoài thu thập thảo dược, tối hôm qua vừa mới luyện ra một lò, ngài có cần không?”
Giáo sư Mã ngạc nhiên nói: “Thuốc mọc tóc? Là ý tôi hiểu sao?”
Cố Phồn mỉm cười, từ vòng tay lấy ra một bình hai viên thuốc mọc tóc.
Giáo sư Mã hai mắt tỏa sáng nhìn thuốc trong tay cô.
Cố Phồn nói: “Dược hiệu ngài yên tâm, thiếu soái đã tận mắt chứng kiến, lúc đó còn muốn mua, nhưng đáng tiếc quá chậm, tôi đã bán hết rồi.”
Giáo sư Mã nghe vậy, vẻ mặt cảm động nhìn về phía Lục Nhai: “Cháu không hói đầu, tóc của nguyên soái cũng đủ dày, cháu mua thuốc mọc tóc là muốn tặng ta đúng không?”
Lục Nhai nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Giáo sư Mã cười ha hả, nói với Cố Phồn: “Tiểu Lục người này, ngoài lạnh trong nóng, đối xử tốt với ai đều giấu ở trong lòng, chưa bao giờ nói, Cố tiểu thư ở chung với cậu ta nhiều hơn sẽ biết.”
Nói xong, ông ấy còn có thâm ý nhìn thoáng qua hai người sóng vai đứng cùng một chỗ.
Lục Nhai mặt không chút thay đổi.
Cố Phồn nghĩ thầm, giáo sư Mã chỉ đơn giản hiểu lầm, trong lòng Lục Nhai mới không có ông ấy, cô vì nể mặt mũi Lục Nhai mới nói như vậy, miễn cho Lục Nhai nghi ngờ cô châm ngòi ly gián quan hệ bọn họ.
“Ngài ăn một viên là được, chừng một giờ tóc sẽ mọc ra..”
“Được được được, vậy để Tiểu Lục tiếp đãi Cố tiểu thư, tôi lập tức đi thử xem!”
Giáo sư Mã hào hứng trở về văn phòng của mình.
Lục Nhai mang Cố Phồn đi thay quần áo.
Sắp đến trưa, Lục Nhai bảo Cố Phồn lên xe, anh đưa cô về.
Hai người đều ngồi xuống, Cố Phồn tỏ vẻ xấu hổ trước: “Thật ngại quá, chiếm mất nửa ngày của hai người mà không giúp được gì.”
Lục Nhai chuyển động tay lái, mắt nhìn phía trước nói: “Cô đã giúp giáo sư.”
Cố Phồn bật cười: “Tôi và giáo sư giúp đỡ lẫn nhau, còn phải cảm ơn anh đã giật dây.”
Lục Nhai liếc nhìn cô một cái, nói: “Một con quái thú từ khi còn nhỏ đến khi có đầy đủ sức chiến đấu, ngắn thì hai ba tháng dài đến một hai năm, nhưng muốn bồi dưỡng dị năng giả thì phải mất ít nhất mười mấy năm, cho nên mỗi dị năng giả đều cực kỳ trọng yếu, công việc của giáo sư Mã chính là cứu người bị thương càng nhiều càng tốt. Giáo sư si mê dược học, nghiên cứu ra thuốc giải độc, cầm máu đã giảm rất nhiều thương vong không đáng có cho quân đội. Nếu hai người có thể hợp tác, luyện chế ra loại thuốc nhanh chóng chữa lành vết thương, quân đội quét sạch quái thú sẽ càng có phần nắm chắc, đó là lý do tôi dẫn cô tới tham quan.”
Cố Phồn:...
Cô biết mọi thứ Lục Nhai muốn cô làm đều có động cơ.
Chỉ là Lục Nhai nói cái gì mà thuốc chữa lành vết thương nhanh chóng, là thuận miệng nói một chút, hay là anh đã biết gì đó?
Trong lúc trầm mặc, xe việt dã dọc theo đường cái đều đặn tiến lên.
Cố Phồn chú ý tới hai bên đường cách một khoảng lại có camera giám sát.
Sáng sớm hôm nay Mạnh Liên Doanh đã đề cập việc lắp đặt camera giám sát trên tường cho cô, nhìn thấy camera giám sát trên đường, cậu ấy đã chỉ cho cô.
Mạnh Liên Doanh nói camera giám sát cài đặt giám sát trên đường cái là để phòng ngừa có người vượt quá tốc độ, cung cấp chứng cứ ghi hình khi xảy ra tai nạn giao thông.
Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, Cố Phồn nhìn ngoài cửa sổ, thả thần thức quan sát Lục Nhai, đồng thời hỏi: “Trong ngục giam có camera giám sát không?”
Vẻ mặt Lục Nhai không có bất kỳ thay đổi nào, trả lời dứt khoát lưu loát: “Có.”
Tim Cố Phồn trầm xuống: “Anh đã xem camera giám sát của tôi và Mạnh Liên Doanh.”
Lục Nhai rốt cuộc cũng nhìn cô.
Cố Phồn vẫn đưa lưng về phía anh.
Lục Nhai hạ thấp tốc độ xe, chậm rãi dừng sang một bên, một tay cầm tay lái giải thích: “Đêm đó tôi đã mang đoạn ghi hình kia đi, toàn bộ căn cứ, ngoại trừ tôi, không ai biết cô cho Liên Doanh ăn cái gì.”
Cố Phồn cũng bất ngờ trước sự bình tĩnh của mình, tiếp tục suy đoán: “Cho nên anh kiên trì dẫn tôi đi thành phố An, không phải vì lo lắng Tránh Thú Đan vô dụng, mà là muốn nhìn xem tôi có lấy ra loại thuốc đó lần nữa hay không, anh không tránh được đòn công kích của Phong Hùng cũng là cố ý, cố ý bị thương hy vọng tôi cũng cho anh viên đan dược màu đỏ.”
Lục Nhai: “Đúng vậy, là tôi đã lợi dụng lòng tốt của cô, nếu cô yêu cầu, tôi nguyện ý bồi thường.”
Cố Phồn mỉm cười, nhìn qua nói: “Tôi không cần anh bồi thường, tôi chỉ hy vọng sau khi tôi thực hiện xong lời hứa trước đó với anh, anh đừng nghĩ lợi dụng tôi nữa, anh biết đó, thực lực của tôi rất kém cỏi, tôi chỉ muốn an an ổn ổn ở căn cứ, một chút cũng không muốn đi mạo hiểm.”
Lục Nhai tựa hồ cũng nở nụ cười, lạnh lùng nhìn cô nói: “Căn cứ hiện tại an ổn là kết quả của vô số người dùng mạng đổi lấy, nếu cô không có năng lực trợ giúp căn cứ, cô chỉ cầu an ổn, vậy rất bình thường, nhưng nếu cô biết luyện chế loại đan dược cứu mạng kia, lại che giấu không chịu lấy ra giúp người, cô có tư cách gì hưởng thụ trên sự hy sinh của người khác?”
Cố Phồn cũng không cho là lựa chọn của mình sai, châm chọc nói: “Lỗi của tôi, nếu tôi có khả năng tự bảo vệ bản thân như anh, tôi cũng nguyện ý dâng ra đan dược làm anh hùng căn cứ, nhưng tôi chỉ là một dị năng giả cấp C, các người tùy tiện bắt lấy một người cũng có thể hạn chế quyền tự do của tôi, tôi tại sao phải vì một số người không liên quan chấp nhận mạo hiểm?”
Lục Nhai: “Căn cứ lớn như vậy, luôn có người đáng để cô tin tưởng.”
Cố Phồn: “Xin lỗi, ngoại trừ ông nội tôi, tôi chỉ tin tưởng bản thân mình.”
Cô ôm cánh tay, lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Nhai nhìn cô, rõ ràng thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, rõ ràng thoạt nhìn xinh đẹp vô hại, tâm sao lại lạnh như vậy.
“Loại đan dược màu đỏ này cô còn bao nhiêu? Tôi có thể mua với giá cao, giữ bí mật cho cô.”
Giao tiếp không có hiệu quả, Lục Nhai đề nghị giao dịch.
Cố Phồn chuyển ánh mắt, thản nhiên nói: “Đó là Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, là đan dược cao cấp ông nội tôi luyện chế, trước khi chia tay ông cho tôi hai bình tổng cộng ba mươi viên, nhóm Liên Doanh thật lòng đối đãi với tôi, tôi tặng một bình cho họ dùng trong trường hợp khẩn cấp, còn lại một bình, tôi giữ lại tự mình bảo vệ tính mạng, hơn nữa chỉ có mười lăm viên, cho dù bán cho anh anh cũng không cứu được bao nhiêu người, không có tác dụng gì.”
Lục Nhai: “Có thể cứu một người cũng là cứu, mười vạn điểm một viên, bán tôi mười viên, như thế nào?”
Cố Phồn: “Nếu tôi không bán, anh sẽ làm gì?”
Lục Nhai nhíu mày, nhìn cô nói: “Giao dịch công bằng, nếu cô không muốn bán, tôi cũng sẽ không ép cô.”
Cố Phồn suy nghĩ một chút, lấy ra một bình Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, đổ ra một ít, lại bỏ vào một viên, sau đó dùng lòng bàn tay nâng mười viên đưa đến trước mặt anh: “Hiện tại tôi không thiếu điểm huân công, để lại năm viên tự dùng, mười viên này tặng anh, coi như một phần ân tình, chỉ cầu thiếu soái nhớ kỹ lời vừa rồi, đừng dùng bất cứ phương thức nào ép buộc tôi nữa.”
Lục Nhai trầm mặc.
Cố Phồn nói: “Anh yên tâm, tôi cũng không có máu lạnh như vậy, chờ ông nội tới, tôi sẽ thay các anh nói chuyện, bảo ông ấy tặng thêm một ít đan dược cao cấp cho các anh.”
Lục Nhai nhìn cô một cái, thu mười viên Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, sau đó đưa một viên tinh hạch không gian màu đen cho cô.
Cố Phồn dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc.
Lục Nhai nói: “Bên trong là Thanh Lân Thảo ta thu thập ở đáy hồ, tôi giữ nó cũng không có tác dụng, cho cô.”
Tim Cố Phồn đập nhanh hơn, thử đem thần thức dò vào, đập vào mắt là một mảnh màu xanh biếc rậm rạp, không đề cập tới nó có thể tiếp tục được trồng trọt, nếu đem những thứ này luyện thành Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, cũng có thể luyện ra mấy vạn viên.
Thấy cô còn xuất thần, Lục Nhai đem tinh thạch bỏ vào trong hộp đựng đồ, tiếp tục lái xe.
Cố Phồn hồi lâu mới hỏi: “Con rắn đen kia, bị các người đánh chết?”
Lục Nhai: “Bị tôi đánh chết.”
Cố Phồn mạnh mẽ nhìn sang: “Một mình anh có thể giết chết con rắn kia?”
Lục Nhai sắc mặt rất lạnh: “Cô không phải đã biết, trừ khi tôi cố ý, một con Phong Hùng cấp S cũng không làm tôi bị thương.”
Cố Phồn:…
Rõ ràng là giả vờ bị thương, hiện tại làm sao còn có thể đúng tình hợp lý như thế?