Ngoại trừ hai người phản ứng quá nhanh kịp thời né tránh, bảy người khác đều trúng chiêu, toàn thân tê liệt, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Hòa khí bên ngoài chính thức xé rách, năm người Cố Phồn bay ra khỏi lều, nhưng chỉ dừng lại giữa không trung, cũng không lập tức bay đi.
“Trước đừng động thủ!”
Hạ Tinh bị đánh thức, ra khỏi lều, nhìn thấy người nhà họ Thịnh chuẩn bị nổ súng vào tiểu đội Tinh Hà, lập tức quát dừng lại.
“Bọn họ đánh lén chúng ta!”
“Chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn thuận lợi rời đi.” Cố Phồn chủ động giải thích với Hạ Tinh, “Tôi tin đội trưởng Hạ có thể nhìn ra được, Thịnh Hi vẫn luôn lên kế hoạch cưỡng chế đưa tôi trở về căn cứ. Tôi sẽ trở về căn cứ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, xin đội trưởng Hạ thành toàn. Đây là thuốc giải cho đám người Thịnh Hi, ba tiếng sau là có thể khôi phục bình thường.”
Hạ Tinh nghiêm mặt nói: “Cố Phồn, đan dược của cô vô cùng quan trọng đối với căn cứ, nếu cô quay về căn cứ, quân đội nhất định sẽ đối đãi với cô như khách quý, tuyệt đối sẽ không ép buộc cô làm bất cứ cái gì, nhà họ Thịnh có lẽ có ý đồ khác, nhưng căn cứ cũng không phải do bọn họ định đoạt.”
Cố Phồn mỉm cười: “Đội trưởng Hạ là muốn ngăn cản chúng tôi rời đi sao? Chúng tôi tuy ít người, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì cả hai bên đều chịu thiệt.”
Hạ Tinh cũng không muốn ép buộc Cố Phồn ở lại, trầm mặc một lát, cô chủ động lui ra phía sau.
Không có Lục Nhai, Thịnh Hi và đội trưởng Vương đều bị vây trong trạng thái tê liệt, Hạ Tinh chính là đội trưởng hiện tại của đội ngũ.
“Cảm ơn.” Cố Phồn ném thuốc giải cho Hạ Tinh.
Vẻ mặt Hạ Tinh phức tạp: “Hy vọng sớm có thể gặp lại cô ở căn cứ.”
Cố Phồn gật đầu, cùng bốn người Tinh Hà bay vào trong bóng đêm vô tận.
Hạ Tinh bảo người đi cho đám người Thịnh Hi uống thuốc giải.
Uống thuốc giải xong, Thịnh Hi tạm thời không thể cử động, nhưng đã có thể nói chuyện, ánh mắt không vui nhìn Hạ Tinh: “Cô cứ để cô ta đi như vậy sao?”
Hạ Tinh lạnh lùng nói: “Dưa xanh cưỡng ép không ngọt, cho dù anh cưỡng ép mang cô ấy về, cô ấy không phối hợp, anh còn muốn dụng hình với cô ấy sao?”
Thịnh Hi chính là nghĩ như vậy, lý do cũng đã sớm bịa ra: “Vì căn cứ, hy sinh tự do của một hai người thì có là gì.”
Hạ Tinh muốn cười: “Lúc thú triều đột kích, sao Thịnh gia không có giác ngộ cao như vậy?”
Khi thú triều, lựa chọn của người nhà họ Thịnh chính là nhược điểm lớn nhất của nhà họ Thịnh, một khi nhắc tới chuyện này, ngay cả tiểu đội nhà họ Vương cũng cảm thấy xấu hổ.
Thịnh Hi nhìn đám đông xung quanh, rũ mắt xuống, che giấu hận ý trong mắt.
Để cho những người này cười nhạo Thịnh gia đi, hiện tại Lục Nhai đã chết, nguyên soái hai nhà Hạ, Vương tuổi cũng lớn, một ngày nào đó, căn cứ Giang Nam sẽ là địa bàn của nhà họ Thịnh, đến lúc đó, xem ai còn dám xúc phạm ý tứ Thịnh gia.
Di chuyển vào ban đêm quá nguy hiểm, năm người Cố Phồn vòng qua hai đỉnh núi liền hạ xuống, ẩn núp trong bóng đêm.
Nơi này vẫn thuộc về địa bàn của bầy bồ nông, bằng vào dư uy của hai con bồ nông cấp S trước đó, tạm thời không có quái thú cấp cao nào sẽ tới bên này.
Dựng lều xong, Cố Phồn để bốn người Tinh Hà nghỉ ngơi, đêm nay cô gác đêm.
Đúng như dự đoán của bọn họ, Thịnh Hi cũng không có gan dẫn người xông vào núi rừng nguy hiểm tìm kiếm bọn họ, sáng sớm ngày hôm sau, đám người Hạ Tinh, Thịnh Hi tiếp tục trở về.
Uy hiếp đến từ con người đã biến mất, nơi này linh lực nồng đậm cũng rất thích hợp tu luyện, Cố Phồn bay một vòng quanh núi rừng, lợi dụng thế núi mở ra một sơn động có thể che gió tránh mưa.
“Mỗi tu chân giả đột phá Trúc Cơ cần thời gian đều không giống nhau, có thể ba đến năm ngày, cũng có thể là một tuần nửa tháng...”
“Phồn Phồn cậu cứ yên tâm tu luyện, chúng tôi cũng không có việc gì làm, ở bên ngoài canh giữ cho cậu.”
Phong Hỏa cười cắt ngang lời Cố Phồn.
Cố Phồn thật sự cần sự giúp đỡ của bọn họ, nếu không cho dù một con quái thú cấp B đến, cũng sẽ cắt đứt quá trình tu luyện của cô.
“Thảm thực vật nơi này tươi tốt, có thể có thảo dược hữu dụng, khi chờ tôi các cậu có thể thử tìm xem.” Thời gian quý báu, Cố Phồn lấy máy tính bảng của cô ra, bên trong có một tập tài liệu chuyên môn cô đã sắp xếp để một ít thảo dược đã được con người trên Trái Đất phát hiện, với khả năng ghi nhớ của dị năng giả cấp A, chỉ cần dụng tâm, rất dễ dàng nhớ kỹ hình dáng của thảo dược.
Tinh Hà tiếp nhận máy tính bảng, để Cố Phồn không cần lo lắng cho bọn họ.
Cố Phồn nhìn bốn người, mỉm cười đi vào sơn động.
Theo thói quen cho phép, cô vẫn dùng linh thạch bày hai trận pháp phòng ngự trong ngoài sơn động.
Khoanh chân ngồi xuống, Cố Phồn nhắm mắt lại, những trải nghiệm trong khoảng thời gian này lần lượt hiện lên trong đầu, cuối cùng là hai con bồ nông cấp S lượn vòng trên không trung kia, cùng với ánh mắt Lục Nhai nhìn tới trước khi chia tay.
Lúc ấy thời gian cấp bách, bất kể Lục Nhai muốn nói gì, tất cả những gì anh có thể làm chỉ là liếc mắt nhìn cô một cái.
Tâm niệm khẽ động, trước mặt Cố Phồn đột nhiên xuất hiện một chậu hoa sứ đen.
Mấy đóa hoa hồng vẫn nở kiều diễm.
Đầu ngón tay Cố Phồn nhẹ nhàng chạm vào mép cánh hoa, cánh hoa run rẩy một chút, giọt sương phía trên cũng lăn xuống, cuối cùng khôi phục lại yên tĩnh.
“Có thể tu luyện thật tốt, Phồn Phồn đã bế quan bảy ngày rồi, không ăn không uống, đổi thành chúng ta đã sớm ngã xuống rồi.”
Giữa trưa hôm nay, Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh, Thanh Đằng tìm thảo dược trở về, ghé vào bên người Tinh Hà ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.
Thường ngày Mạnh Liên Doanh nhất định sẽ nói tiếp, hôm nay chỉ cúi đầu ăn cơm.
Phong Hỏa vỗ vỗ vai cậu ta: “Có phải đang lo lắng cho Lục thiếu không?”
Mạnh Liên Doanh có thể không lo lắng sao, anh họ mất tích cũng sắp nửa tháng, nếu như bình an, như thế nào cũng sẽ nghĩ biện pháp báo tin.
Tinh Hà phân tích: “Có lẽ Lục thiếu đã hội hợp với đội ngũ căn cứ, nếu thân thể anh ấy không có vấn đề, chắc là sẽ tiếp tục dẫn đội đi tới thành phố C.”
Phong Hỏa: “Dù sao cũng đừng lo lắng, chờ Phồn Phồn đạt Trúc Cơ, chúng ta về căn cứ trước một chuyến, không vào, ở bên ngoài tìm hiểu tin tức của Lục thiếu.”
Mạnh Liên Doanh gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu như cũ.
Phong Hỏa cố ý di dời lực chú ý: “Mấy ngày nay chúng ta tìm được rất nhiều thảo dược, chỉ là không có hồng sâm cần thiết để luyện Tục Cốt Đan, tôi nói này họ Mạnh, cậu có phải sợ cánh tay này của tôi mọc ra, cố ý đem giấu hồng sâm?”
Mạnh Liên Doanh: “Cậu bị chứng mất trí nhớ à, Phồn Phồn nói rồi, hồng sâm chỉ xuất hiện ở nơi băng lửa giao hòa, nơi này không có tuyết cũng không có lửa, tôi đi đâu tìm hồng sâm cho cậu?”
Thanh Đằng: “Hai người nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến Phồn Phồn.”
Hai người đồng thời câm miệng.
Tinh Hà đột nhiên nhìn về phía sơn động có Cố Phồn: “Các cậu có cảm giác được gì không?”
Ba người Thanh Đằng đều ngừng ăn cơm.
Phong Hỏa chớp chớp mắt: “Cảm giác được gì a?”
Tinh Hà: “Dùng tinh thần lực, cảm nhận nguyên tố ngũ hành xung quanh.”
Phong Hỏa thử lại lần nữa, lúc này cậu ta cảm nhận được có lượng lớn nguyên tố hỏa đang tập hợp về phía sơn động, như thể nơi đó có một vòng xoáy trung tâm, đang điên cuồng nuốt chửng nguyên tố hỏa xung quanh.
Mạnh Liên Doanh cảm nhận được vòng xoáy hệ kim.
Thanh Đằng cảm nhận được chính là vòng xoáy hệ mộc.
Tinh Hà cười nói: “Xem ra Phồn Phồn đã tiến triển đến bước mấu chốt nhất rồi.”
Cố Phồn từng nói trước kia cô tu luyện, Lục Nhai có thể cảm nhận được sự thay đổi của các nguyên tố xung quanh cô, dị năng giả cấp A thì không thể, hiện tại xuất hiện loại thay đổi này, chỉ có thể nói rõ Cố Phồn một lần hấp thu ngũ hành nguyên tố vượt xa bình thường, nhiều đến mức ngay cả dị năng giả cấp A cũng có thể phát hiện.
Trong sơn động, chậu hoa màu đỏ kia vẫn yên tĩnh nở rộ, Cố Phồn cũng nhắm mắt lại, nhưng thần thức của cô đang kinh ngạc quan sát biến hóa trong đan điền.
Tu chân giả Luyện Khí kỳ, linh lực trong đan điền ở trạng thái khí ngưng tụ, giống như những đám mây sương mù.
Quá trình đạt Trúc Cơ chính là đem những linh lực này ngưng tụ thành dạng lỏng.
Linh khí càng tụ càng nhiều, tràn ngập đan điền bắt đầu mở rộng, khi đan điền mở rộng gấp đôi ban đầu, linh lực bành trướng ồn ào náo động bên trong tựa hồ cũng phát hiện mình không còn chỗ nào để đi nữa, nhưng mà linh khí còn đang cấp tốc tràn vào đan điền, nén linh lực vốn tồn tại trong đan điền.
Linh khí trời đất cuồn cuộn không ngừng, cuối cùng, giọt linh dịch đầu tiên xuất hiện ở trung tâm đan điền, nguyên tố ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hòa làm một.
Một giọt, hai giọt......
Cố Phồn không cảm nhận được thời gian, toàn bộ tâm tư đều tập trung vào sự biến hóa của đan điền.
Linh lịch trong đan điền càng ngày càng nhiều, tốc độ linh khí tràn vào trong cơ thể rốt cục cũng chậm lại.
Cuối cùng, khi đan điền hoàn toàn bị linh dịch trong suốt chiếm trọn, Cố Phồn ngừng tu luyện.
Tinh thần sảng khoái, Cố Phồn phóng thích thần thức.
Bán kính năm trăm mét đều hiện ra trước mắt cô, cô nhìn thấy trời chiều chiếu ở sườn núi, nhìn thấy mấy con châu chấu màu xanh nhảy nhót trong bụi cỏ, nhìn thấy Tinh Hà bốn người ngồi cùng một chỗ ăn cơm tối.
Trải qua biến hóa thần thức, Cố Phồn mở to mắt.
Trúc Cơ chính là tu vi tăng lên, cũng là thể chất tăng cường thêm một bước, thuần thục dùng thuật thanh tẩy xử lý qua tạp chất bên ngoài thân thể, Cố Phồn hít một hơi thật sâu.
Cô lấy ra chiếc nhẫn trữ vật màu đen mà cô đã nhặt được, cùng pháp khí phi hành của đồng môn xui xẻo kia.
Đan dược, pháp khí đều phân phẩm giai, giống như thuốc mọc tóc và thuốc trị sẹo Cố Phồn bán ở căn cứ đều không thuộc hàng loại cao, Ích Cốc Đan, Sinh Cơ Bổ Huyết Đan thuộc loại hàng cấp thấp trong đan dược hạ phẩm, Tục Cốt Đan Cố Phồn trước đây không biết luyện, Tránh Thú Đan thuộc loại hàng trung cấp trong đan dược hạ phẩm, Tẩy Tủy Đan, Trúc Cơ Đan là hàng cao cấp trong đan dược hạ phẩm.
Đan dược cao cấp hơn, Cố Phồn chỉ thấy ở các điểm trao đổi của môn phái, chưa từng chạm qua.
Cố Phồn đối với pháp khí phi hành hiểu biết càng ít, nhưng mà lấy kiến thức của cô, đủ để phán đoán thanh kiếm trong tay này chính là kiếm tiêu chuẩn môn phái phát cho đệ tử Trúc Cơ bản môn, thuộc về hàng trung cấp trong bảo kiếm hạ phẩm, có thể làm pháp khí phi hành, cũng có thể tấn công kẻ thù.
Đệ tử Trúc Cơ kỳ, miễn là tu vi cao một chút của cải dày một chút, cũng sẽ không sử dụng loại kiếm tiêu chuẩn này, điều này nói rõ, vị đồng môn xui xẻo bị Cố Phồn nhặt được gia sản kia, hoặc là vừa mới đạt Trúc Cơ, hoặc là năng lực không được, Trúc Cơ đã lâu cũng không có tích góp đủ linh thạch hoặc bảo vật đổi pháp khí phi hành.
Ôm một tia hy vọng, Cố Phồn vận dụng thần thức phá hủy kết giới thần thức trên chiếc nhẫn màu đen.
Đã thử ba lần nhưng không mở được.
Cố Phồn quyết đoán từ bỏ, xem ra cô còn phải tiếp tục tu luyện mới có thể mở chiếc nhẫn này ra, nhưng như vậy cũng tốt, tu vi đối phương càng cao, có thể thu thập được càng nhiều đồ tốt.
Cố Phồn lại sờ sờ thanh pháp khí hạ phẩm trung cấp kia, môn phái lúc đó nguy hiểm như vậy, người này còn sử dụng loại kiếm phi hành này, chứng tỏ hắn thật sự không có pháp khí phi hành nào tốt hơn, tu vi tuyệt đối không cao, có lẽ chờ Cố Phồn tu luyện tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai hoặc tầng thứ ba là có thể mở ra, không cần chờ quá lâu.
Thu hồi chiếc nhẫn màu đen, Cố Phồn lại nhìn thấy chậu hoa kia.
Mấy ngày không tưới nước, hoa héo úa, phiến lá cũng hơi ố vàng.
Cố Phồn mặc niệm pháp quyết nuôi trồng linh thảo, gốc hoa này lập tức trở nên tươi tốt.
Hoa vẫn tốt, Lục Nhai rốt cuộc đi nơi nào?
Cố Phồn vẫn cảm thấy Lục Nhai có thể đã xảy ra chuyện, không chết cũng bị thương.
Trong ổ của hai con bồ nông cấp S đặt nhiều trứng chim như vậy, mặc dù đi đuổi giết Lục Nhai cũng sẽ không rời đi quá xa. Cho nên, cho dù Lục Nhai cùng hai con bồ nông đồng quy vu tận, địa điểm cuối cùng bọn họ đáp xuống cũng nhất định ngay gần thành phố Trương.