Cố Phồn dẫn anh đi dạo một vòng.
Mỗi loại thảo dược đều phát triển tốt, không có một ngọn cỏ dại, cũng không có dấu vết sâu bệnh côn trùng phá hoại.
“Một mình em chăm sóc nhiều thảo dược như vậy, chăm sóc được hết sao?” Đứng ở trên núi tuyết, Lục Nhai nhìn xung quanh ruộng thuốc hỏi, trong đầu tràn ngập hình ảnh cô bận rộn chăm sóc thảo dược.
Liên quan đến bí mật của mình, Cố Phồn có chút hoài nghi Lục Nhai có phải đang thăm dò cái gì hay không, làm như không có việc gì nói: “Tôi có dị năng hệ mộc, chăm sóc thảo dược đối với tôi mà nói dễ như trở lòng bàn tay.”
Cảm nhận được sự phòng bị của cô, Lục Nhai cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Hai người trở về biệt thự.
Ý của Lục Nhai là, nếu muốn Thịnh gia hiểu lầm quan hệ của hai người, nếu như anh mới đến chốc lát rồi rời đi cũng không ổn lắm.
“Em cứ làm việc của em đi, tôi ngồi lại phòng khách đến trưa rồi mới đi.”
Lục Nhai ở bên này, Cố Phồn nào dám đi luyện đan, Lục Nhai chẳng những có mắt để nhìn, tinh thần lực cũng có thể phát huy tác dụng dò xét.
Nghĩ đến Lục Nhai tốt xấu gì cũng là người Trái Đất, Cố Phồn hỏi anh: “Anh biết nấu cơm không?”
Nhóm Tinh Hà trước khi rời đi cũng đã chuẩn bị đầy đủ cơm hộp cho cô, nhưng theo như lời Mạnh Liên Doanh, cơm hộp không ngon bằng món mới làm.
Liên tục mấy ngày ăn Ích Cốc Đan, Cố Phồn hơi thèm ăn.
Cho nên nói từ tiết kiệm sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa sang tiết kiệm thì khó, một khi đã bắt đầu hưởng thụ thì sẽ không muốn thanh tu nữa.
Lục Nhai hiển nhiên không hiểu ý của cô, nói: “Trong không gian của tôi có hộp cơm.”
Cố Phồn mím môi.
Lục Nhai cuối cùng cũng hiểu: “Em muốn ăn đồ ăn mới làm.”
Cố Phồn chờ mong nhìn anh: “Anh biết không?”
Lục Nhai: “Có, nhưng phải đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, hay là tủ lạnh em có nguyên liệu trong đó?”
Cố Phồn chưa bao giờ nhóm lửa, mua tủ lạnh chỉ để trang trí.
Lục Nhai từ trên sô pha đứng lên: “Cùng đi mua.”
Cố Phồn vui vẻ đồng ý.
“Xe của anh quá rêu rao, lái của tôi đi.” Đi ra sân, liếc mắt nhìn xe việt dã chiến đấu của Lục Nhai, Cố Phồn đi về phía xe màu xanh của cô.
“Em lái đi, tôi suy nghĩ trưa nay ăn cái gì.”
Lục Nhai tự động ngồi ở hàng sau.
Cố Phồn không suy nghĩ nhiều, thắt chặt dây an toàn, tìm kiếm hướng dẫn đến siêu thị ở trong vòng hai, sau đó lái xe xuất phát.
Lục Nhai lấy ra một cái máy tính bảng, cắm tai nghe vào.
Cố Phồn nhìn về phía sau vài lần, thấy vẻ mặt anh chăm chú nhìn máy tính bảng, không giống như đang suy nghĩ về thức ăn mà giống như đang xem phim truyền hình hơn.
Như vậy cũng tốt, chứng tỏ anh đã tính toán kỹ càng, đối với cơm trưa hôm nay rất tự tin.
Hơn bốn mươi phút sau, chiếc xe màu xanh dừng lại ở bãi đỗ xe của một siêu thị lớn.
Hôm nay là ngày làm việc, hơn chín giờ sáng, người mua thức ăn trong siêu thị cũng không nhiều.
Cố Phồn phớt lờ ánh mắt chú ý của người khác, vừa đi theo Lục Nhai vừa quan sát xung quanh, nói ra thì đây là lần đầu tiên cô đến siêu thị mua thức ăn.
“Ba món đủ không?” Lục Nhai để đầy một xe mua sắm, quay đầu hỏi Cố Phồn.
Cố Phồn gật đầu, thấy anh hình như đã mua sắm xong xuôi, liền thắc mắc: “Cửa hàng bán chocolate ở chỗ nào vậy?”
Cô mới vừa nói xong, cách đó không xa một bà lão đang đi mua rau quả đột nhiên nhìn sang, vẻ mặt nhìn cô tràn đầy hoài nghi.
Lục Nhai đẩy xe tới gần Cố Phồn, thì thầm trên đỉnh đầu cô phổ cập khoa học: “Chocolate làm từ quả cacao, cây cacao sinh trưởng ở vùng nhiệt đới, trước đại phóng xạ, trong nước chỉ có khu vực Hải Nam cùng với vùng duyên hải nam bộ gieo trồng, sau trận đại phóng xạ, trong biển trải rộng quái thú, Hải Nam đã đi không được, vùng duyên hải nam bộ cách căn cứ quá xa, cường giả cấp S qua lại hai nơi đều nguy hiểm trùng trùng, cho nên căn cứ hiện có chocolate đều là nhờ thu thập vật tư trước trận đại phóng xạ, không phải là tài nguyên có thể tái tạo trong thời gian ngắn, người bình thường ở đây không mua được.”
Lúc này Cố Phồn mới hiểu được sự trân quý của chocolate.
“Vậy lần trước anh đưa tôi...”
“Đó là cảm ơn em vì đã đồng ý gia nhập đội y tế hậu phương.” Cố Phồn còn chưa nói xong, Lục Nhai đã giải thích
Cố Phồn thật sự rất thích chocolate, vừa đi theo anh đến khu vực thanh toán, vừa thấp giọng hỏi: “Trong tay anh còn chocolate không? Tôi mua của anh, một hộp khoảng bao nhiêu điểm huân công?”
Lục Nhai: “Nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi, dựa theo phong tục yêu đương giữa nam và nữ ở trong nước, sau này mỗi ngày lễ tôi đều tặng em một hộp, miễn phí.”
Cố Phồn: “Cho dù tôi có đồng ý cũng chỉ là giả vờ, sao có thể nhận của anh món quà quý giá như vậy, vẫn là bán cho tôi thích hợp hơn.”
Lục Nhai: “Giao dịch này là do tôi đề xuất, cho nên mặc dù quan hệ là giả, nhưng tôi vẫn sẽ thực hiện lễ tiết và nghĩa vụ của một người bạn trai chân chính đối với bạn gái, đương nhiên, ngoại trừ một số tiệc xã giao, em không cần phải trả tôi bất cứ điều gì.”
Cố Phồn ở Tu Chân Giới không có kết bạn, khi đến Trái Đất xem mấy bộ phim truyền hình điện ảnh, bao gồm cả những bộ phim tình cảm thần tượng bị Phong Hỏa châm chọc, chưa kể nam chính trong đó thật sự đối xử rất tốt với bạn gái, nhân vật nam tính tình hà khắc với bạn gái về cơ bản là bia đỡ đạn hoặc nhân vật phản diện, bị người người khinh bỉ.
Hiển nhiên, lòng tự trọng của Lục Nhai không cho phép anh biến thành bia đỡ đạn, nhân vật phản diện hay những thứ tương tự.
Đợi đến khi lên xe, Cố Phồn đã có quyết định, nói với Lục Nhai: “Được, tôi đồng ý với anh, anh lấy tôi chắn hoa đào, tôi lợi dụng anh chắn gian thương, còn chocolate, anh không cần tặng tôi mỗi dịp lễ tết, về sau mỗi lần anh muốn tôi cùng anh đi xã giao thì tặng cho tôi một hộp cảm ơn là được, đơn giản công bằng.”
Lục Nhai: “Được.”
Trên đường trở về, vẫn là Cố Phồn lái xe, Lục Nhai ngồi ở phía sau xem video.
Đến biệt thự đã mười một giờ.
Lục Nhai bảo Cố Phồn muốn làm gì thì làm, một mình mang theo hai túi nguyên liệu nấu ăn đi phòng bếp, cũng trịnh trọng đóng cửa phòng bếp lại.
“Đại khái bao lâu thì có thể ăn?”
“Một giờ.”
Một giờ cũng đủ Cố Phồn luyện một lò đan dược rồi.
Cố Phồn đi xuống phòng tầng hầm ngầm luyện đan, đề phòng Lục Nhai rình coi, lần này cô luyện thuốc mọc tóc.
Lúc chuyên tâm luyện đan thì không cảm giác được thời gian, đợi đan dược thành công, Cố Phồn thu công, rón rén đi lên tầng, còn chưa tới đại sảnh, một mùi thơm xào rau quen thuộc liền bay tới, Cố Phồn hít một hơi thật sâu, bụng cũng đói cồn cào.
Trên bàn trà đã bày sẵn hai món ăn, mỗi món đều có nắp đậy, Cố Phồn mở ra xem, rất tốt, một món thịt kho tàu và một món đầu cá kho tiêu, đều là món cô thích ăn.
Động tĩnh phòng bếp nhỏ đi, rất nhanh Lục Nhai bưng món cuối cùng là cà tím xào đi tới.
Quân trang màu đen trên người anh không thay đổi chút nào, thẳng tắp, chỉ là bận rộn trong bếp cả tiếng đồng hồ, khuôn mặt trắng nõn của Lục Nhai thoáng ửng hồng, trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, trạng thái này cực giống Phong Hỏa khi nấu nướng, rốt cuộc Lục Nhai cũng dính một chút hơi thở nhân gian, không còn cao cao tại thượng nữa.
Cố Phồn còn nhớ rõ lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Nhai, đáy lòng cô chỉ có kính sợ, căn bản không dám nhìn thẳng anh.
“Em nên mua một bộ bàn ăn.” Khom lưng đặt đĩa thức ăn xuống bàn, Lục Nhai nhìn Cố Phồn nói.
Cố Phồn lúng túng giải thích: “Lúc nhóm Tinh Hà còn ở đây, tôi đều ăn ở bên bọn họ.”
Lục Nhai: “Diễn kịch diễn trọn bộ, về sau tôi có thể sẽ thường xuyên tới đây ở.”
Cố Phồn:...
Lục Nhai quay lại phòng bếp lấy cơm, chén đũa.
Cố Phồn nhìn phòng khách trống rỗng của mình, còn có trên tầng, nghĩ thầm, cô còn phải thu dọn một gian phòng khách cho Lục Nhai.
Cố Phồn ngồi trên sô pha, Lục Nhai lấy một cái ghế nhỏ từ không gian ra, ngồi đối diện cô.
Cố Phồn không khách khí với anh, ba món ăn đều nếm thử, mặc dù tài nấu nướng không tốt bằng Phong Hỏa, nhưng cũng coi như không tệ.
“Thịt kho tàu sẽ ngon hơn nếu kho thêm chút nữa.”
“Đầu cá không ngon lắm.”
“Cà tím hơi mặn.”
Mỗi lần nếm thử một món, Cố Phồn đều có nhận xét.
Lục Nhai chỉ gật đầu, thấy Cố Phồn ăn rất vui vẻ, cũng không miễn cưỡng khó nuốt, anh cũng cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.
“Lúc em sống với ông nội ai nấu cơm?” Lục Nhai bỗng nhiên tò mò cuộc sống trước kia của cô.
Cố Phồn cắn cắn đũa, cười nói: “Chúng tôi mỗi ngày đều ăn thịt thú rừng, ông nội giỏi nướng thịt quái thú, một bữa ăn không hết bữa sau tiếp tục, tôi cũng không biết căn cứ có nhiều đồ ăn ngon như vậy.”
Lục Nhai: “Em có từng gặp qua các tán hộ khác không?”
Cố Phồn tiếp tục nói dối: “Có gặp qua, có mấy dị năng giả muốn chiếm tiện nghi của tôi, bị ông nội tôi đốt thành tro, cũng có nữ dị năng giả muốn bám lấy chúng tôi, ông nội không thích, không đồng ý.”
Hình tượng ông Cố trong đầu Lục Nhai dần đần trở nên đầy đặn, tính cách quái gỡ, cô độc một mình.
“Đúng rồi, còn chưa hỏi qua tuổi em.” Nhìn khuôn mặt, cô cùng Thanh Đằng không kém nhiều lắm, nhưng dáng người lại quá mức đầy đặn phát triển.
Cố Phồn cười: “Anh đoán xem.”
Đây là lần đầu tiên cô cười tươi nghịch ngợm ý vị sâu xa như vậy trước mặt Lục Nhai, Lục Nhai hơi giật mình, sau đó nói một con số không có cơ sở: “Hai mươi?”
Cố Phồn lắc đầu, nhắc nhở anh: “Đừng quên, dị năng giả thoạt nhìn sẽ trẻ hơn nhiều so với người bình thường cùng tuổi.”
Lục Nhai lại đoán: “Hai mươi lăm?”
Cố Phồn vẫn lắc đầu.
Lục Nhai: “Hai mươi sáu?”
Lục Nhai không tin Cố Phồn lớn hơn anh, cho nên không đoán quá hai mươi bảy.
Cố Phồn cười càng rạng rỡ: “Dù sao tôi cũng sẽ không nói cho anh biết, tóm lại lớn hơn anh, lớn hơn rất nhiều.”
Lục Nhai tính là gì, cô so với ông nội anh còn lớn hơn, có thể coi cô là bà cố của Lục Nhai còn được.
Đáng tiếc, lời Cố Phồn nói chính là thật, Lục Nhai căn bản không tin, cụ thể bao nhiêu tuổi cũng không sao, Lục Nhai chỉ cần xác định một chuyện: “Trên mười tám?”
Cố Phồn gật đầu.
Lục Nhai cũng không hỏi nữa.
Nhắc tới mười tám tuổi, Cố Phồn hỏi thăm: “Nghe nói Thịnh Hi đính hôn với một người em gái của anh? Mười tám mới tính là trưởng thành, sao em gái anh lại tính tới việc kết hôn sớm như vậy?”
Lục Nhai: “Từ khi căn cứ thành lập, con gái trong năm gia tộc lớn vẫn luôn rất được ưa chuộng, Lục Dao là con gái chưa xuất giá duy nhất của cha tôi, lại là tư chất song hệ cấp A, hôn sự kéo dài tới mười bảy tuổi đã tính là muộn.”
Cố Phàm nhướng mi nhìn anh: “Tôi không cho Thịnh Hi thể diện, anh còn tìm tôi giả làm bạn gái của anh, không sợ em gái anh tức giận sao?”
Lục Nhai nhìn cô nói: “Lục Dao như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi, hơn nữa thời gian tôi ở cùng Lục Dao còn không dài bằng ở cùng một chỗ với em.”
Cố Phồn thăm dò thái độ của anh đối với Lục Nhai, trong lòng liền nắm chắc: “Lúc trước anh nói có người đem quan hệ của tôi và anh nói trước mặt ông nội anh, chính là cô ấy à?”
Lục Nhai: “Ừm, nhưng chỉ là thăm dò thôi, tôi không muốn Lục Dao và Thịnh Hi tiếp tục tìm em gây khó dễ mới tới thương lượng với em, cùng có lợi.”
Cố Phồn: “Anh mua nhà bên này cũng là vì muốn người khác thêm hiểu lầm?”
Lục Nhai cụp mắt, ngầm thừa nhận.
Cố Phồn thở phào nhẹ nhõm, lúc trước cô còn tưởng Lục Nhai muốn theo dõi cô ở khoảng cách gần.
Mặc dù bây giờ khoảng cách càng gần, nhưng ít nhất cô biết rõ ràng mục đích của Lục Nhai.
“Có hai phòng trống trên tầng hai, anh có thể chọn một phòng để ở, cần gì anh tự mình chuẩn bị, dù sao trong không gian anh cái gì cũng có.”
Cơm nước xong, Cố Phồn đem những việc vặt này ném cho Lục Nhai.
Cô chuẩn bị rời đi, chợt nghe Lục Nhai liên lạc với Tiểu Trần nói: “Dựa theo đồ dùng trong phòng ngủ của biệt thự tôi, đưa thêm một bộ đến chỗ Cố tiểu thư ở núi Phượng Hoàng.”
Cố Phồn:...
Cô cũng muốn một “Tiểu Trần”.