Trước đó, Tần Lực Dương đã tìm được một công ty chuyển nhà, thu xếp đồ đạc rất gọn gàng.
“Cố tiên sinh, chúng tôi khiêng cái giường này xuống trước, ngài xem thử một chút, coi còn muốn lấy cái gì trong phòng nữa không?”
“Cám ơn.”
Tuy chỉ mới ở đây mấy tháng, hiện giờ phải chuyển chỗ, trong lòng Cố Thanh vẫn cảm thấy có chút lưu luyến. Cậu đi qua lại chung quanh, nhìn căn phòng thêm một lượt.
“Phanh. . . . . .”
Đột nhiên chân vấp phải cái gì đó, Cố Thanh cúi đầu xuống.
Một quyển bút ký có bìa màu đen, được bọc lại trong một miếng bao nhựa, lẳng lặng nằm trên sàn nhà, nơi ban đầu vốn bị một tấm khăn trải giường che lại, có lẽ đã lâu không có ai chạm qua, bao nhựa bên ngoài phủ đầy bụi.
Cố Thanh tò mò, cúi người nhặt cuốn bút ký lên, đưa tay phủi bụi. Xé bao nhựa ra, cuốn bút ký da màu đen mới toanh hiện ra trước mắt.
Nhíu mày suy tư một lúc, Cố Thanh rốt cục vẫn nhịn không được, lật tờ bìa ra xem.
Nét chữ xinh đẹp, rõ ràng, trên đó viết hai chữ bằng bút chì — “Cố Thanh”.
Đây là, nhật kí của “Cố Thanh”?
Dù sao thân thể này cũng là của chủ nhân trước, bị lòng hiếu kỳ quấy phá, Cố Thanh đưa tay lật trang thứ nhất của cuốn nhật ký. . . . .
“Cố Thanh?”
Trong phòng khách truyền đến tiếng gọi của Tần Lực Dương, Cố Thanh quay đầu trả lời, “Em đang ở trong phòng thu dọn một chút, ra liền.”
Nói xong, Cố Thanh lại liếc nhìn cuốn nhật ký trong tay, nhanh chóng khép lại, bỏ vào túi da.
Chờ đồ đạc chuyển xong, còn chưa kịp kiểm kê lại, Tần Lực Dương liền nói mình đã đặt nhà hàng, bảo phải ra ngoài ăn mừng, thứ nhất là ăn mừng việc dọn đến nhà mới, thứ hai tất nhiên là chúc mừng mẹ Cố khỏe mạnh xuất viện rồi.
Nhưng ban đầu Cố Thanh và mẹ Cố luôn kiên trì không chịu, Tần Lực Dương phải tốn nước bọt một phen mới thuyết phục được hai người.
Tần Lực Dương đặt chỗ tại một nhà hàng dược thiện rất nổi tiếng ở thành phố B, đồ ăn của nó đều là nghiêm khắc dựa theo công thức điều chế của trung y, dùng ẩm thực độc đáo chế biến các loại thực phẩm với các loại thuốc Đông y cùng một số thực vật có giá trị thành các món ăn khác nhau, sắc, vị, hương đều đủ cả, hơn nữa, giá trị dinh dưỡng rất cao, bởi vậy nhà hàng này buôn bán vô cùng tốt, dĩ nhiên cũng rất khó đặt chỗ. Tần Lực Dương lo lắng mẹ Cố bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn suy yếu, cũng không thể ở nơi ồn ào, liền cố ý nhờ bạn bè đặt dùm một gian phòng riêng, ở lầu hai của một khu biệt lập, đóng cửa phòng, trong phòng liền thanh tịnh u nhã, ngăn cách với những xôn xao ầm ĩ bên ngoài.
Cố Thanh thừa nhận, ở phương diện tình yêu, cậu là một người rất nhát gan, chỉ nguyện bị động tiếp nhận, lại không nhiệt tình, không can đảm, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho đến giờ cậu vẫn còn độc thân, một con “Đà điểu” vùi đầu xuống cát trốn, liệu ai có thể có đủ kiên nhẫn đi nâng đầu của cậu lên, có đủ tuệ nhãn để phát hiện vẻ đẹp của cậu?
Nhưng Tần Lực Dương làm được điều đó, dùng kiên trì cùng chủ động của mình, dùng ôn nhu cùng cẩn thận của mình, dùng cái ôm và cái hôn của mình dệt ra một tấm lưới lớn vô cùng chặt chẽ, đem tâm Cố Thanh trói chặt lại, đá không ra, bỏ không xong, nhưng cũng không thể cỡi hay bỏ xuống được. Tâm yên lặng đã hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa.
Cố Thanh nghĩ, tình yêu quả đúng là thuốc độc, một khi đã nghiện, sẽ không cách nào có thể thoát ly, chỉ có thể trầm luân!
Dù sao tâm của Cố Thanh cũng không phải làm bằng sắt đá, sự cận thận cùng chăm sóc của Tần Lực Dương đã làm trong lòng cậu lên dâng lên sự cảm động cùng vui sướng, cho nên, khi bị đối phương dùng lời nói đùa giỡn ở trong toilet, cậu cũng không có lập tức đẩy anh ra rồi chạy đi, mà khó có được sự chủ động, liền tiến lên hôn đối phương, làm nhiệt độ trên người hai người tăng cao.
Tần Lực Dương mở to đôi mắt của mình, trong mắt là kinh ngạc cùng hoài nghi, nháy mắt sau liền được thay thế bằng sự không thể tin được cùng mừng rỡ như điên.
Cố Thanh là lần đầu tiên tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt như vậy, kỹ xảo mới lạ, đầu lưỡi không chịu khống chế, chung quanh tán loạn, không thể tìm ra phương hướng; mặc dù Tần Lực Dương có chút nghi hoặc, nhưng anh kinh hỉ nhiều hơn hoài nghi, một Cố Thanh ngây thơ như vậy càng làm anh muốn chinh phục, càng làm anh say mê.
Tần Lực Dương có một cảm giác rất mãnh liệt, lần này, chính là mối tình đầu và cũng là tình yêu thật sự chỉ thuộc về hai người là anh và Cố Thanh.
Kỹ thuật trúc trắc của Cố Thanh không thể làm Tần Lực Dương thỏa mãn, rất nhanh anh liền hóa bị động thành chủ động, tay trái ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, tay phải đỡ gáy đối phương, khoảng cách giữa hai người thêm chặt chẽ, không có khe hở nào, say mê ôm lấy người trong lòng hôn sâu, anh thật sự cảm nhận được, mình rất luyến tiếc cảm giác ấm áp trong lòng này.
Môi lưỡi giao triền, hô hấp ấm áp phun trên mặt nhau, như là một loại xuân dược cực mạnh, nháy mắt liền dấy lên lửa nóng trên người Tần Lực Dương. Thật là cấm dục đã quá lâu a, trong lòng Tần Lực Dương hiện lên nụ cười khổ, lửa nhanh chóng cháy lan ra khắp cánh đồng, nhân đã hòa, nhưng lại thiếu thiên thời cùng địa lợi.
Cố Thanh cảm giác như mình sắp hít thở không thông, cái hôn cuồng nhiệt như vậy, giống như là đang muốn hòa tan cậu vậy, không thể né ra, eo mềm nhũn, chân đứng cũng không vững, hai tay chỉ có thể vòng lấy cổ đối phương, ý đồ tìm kiếm một nơi chắc chắn nhất để tựa vào. Ngay lúc cậu cho là mình sắp chết vì ngạt thở, rốt cục Tần Lực Dương cũng mở thiện tâm, buông cậu ra.
Trong phòng rửa tay nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh thở hổn hển của hai người.
Tần Lực Dương ôm lấy thân thể trong lòng, bàn tay mơn trớn vuốt ve lên xuống sau lưng Cố Thanh, cố gắng bình ổn dục hỏa hừng hực trong người, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn lên môi cùng vành tai trắng nõn, mượt mà của đối phương.
“Cám ơn.”
Giọng nói trong trẻo từ trong lòng vang lên, Tần Lực Dương cong khóe miệng, không nói gì, anh còn có cả một đời để làm cho người này quen với sự hiện hữu của mình, anh sẽ làm cho người này hiểu được, giữa anh và cậu vĩnh viễn không có hai chữ “Cám ơn”.
Tuy trong lòng Cố Thanh đã thừa nhận tình cảm đối với Tần Lực Dương, nhưng cũng không có nghĩa là cậu đã chuẩn bị đủ dũng khí đi đối mặt với người thân của mình, cậu cũng muốn mạo hiểm lựa chọn việc có thể phá hủy mối quan hệ hiện giờ, mẹ vừa mới xuất viện, không thể để mẹ quá xúc động. Bởi vì tình yêu mà liên lụy đến người nhà, đây là điều Cố Thanh không muốn nhìn thấy nhất.
“Xin lỗi, chuyện của chúng ta tạm thời không nên để mẹ em biết.”
Tần Lực Dương hôn đỉnh đầu cậu, vuốt ve hai má Cố Thanh, cười nói: “Anh sẽ chờ em.”
Tâm Cố Thanh lại nổi lên một tầng gợn sóng.
Sợ bị mẹ hoài nghi, Cố Thanh cùng Tần Lực Dương tách ra về phòng.
Chờ Cố Thanh tiến vào, đồ ăn đã dọn lên gần hết, Tần Lực Dương đang không ngừng gấp rau cho mẹ Cố — “mẹ vợ” tương lai của anh, có vẻ ân cần thái quá, “Bác gái, bác nếm thử món canh lươn này đi, bổ khí dưỡng huyết.”
“Tần tiên sinh, A Tử nhà tôi làm việc ở chỗ ngài, ngày thường luôn được ngài chiếu cố không ít, nay ngài lại giúp chúng tôi nhiều như vậy, còn mời cơm chúng tôi nữa, cái này. . . . . tôi thật sự là không biết nên cám ơn ngài như thế nào nữa?!” Trên mặt mẹ Cố có chút xấu hổ lên tiếng, đã làm công cho người ta, còn phiền toái ông chủ như thế, sao có thể như vậy được.
Nhưng điều này lại vô tình làm Tần Lực Dương đạt được mục đích của mình, hiện tại mẹ Cố đã cho rằng anh là một người vô cùng tốt.
“Bác gái, đừng kêu con là Tần tiên sinh, nghe rất khách khí, sau này bác cứ trực tiếp gọi con là Lực Dương là được.” Tần Lực Dương chột dạ, mình đã dụ dỗ được con nhà người ta, nếu tương lai bị phát hiện, sợ là đối phương sẽ liền muốn một dao giết mình đi.
“Cố Thanh tốt lắm, nên con mới là người phải nói cám ơn bác mới đúng, vì đã sinh một đứa con tốt như vậy cho con.” Đem canh gà bưng đến cho mẹ Cố, Tần Lực Dương cười nói.
Lời này của anh rất thâm ý, cũng rất mập mờ, ám muội, mẹ Cố vừa nghe, trong lòng liền hiện lên tia nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ tới quan hệ của con mình và đối phương là tình nhân, cho nên liền cho rằng đó là ông chủ muốn nói đến năng lực của con mình, cảm thấy rất vui vẻ, không có người cha người mẹ nào lại không thích nghe người khác tán dương con mình cả.
Cố Thanh vẫn đứng yên lặng ở phía sau, tất nhiên là nghe rất rõ lời của hai người, câu nói cuối của Tần Lực Dương truyền vào tai, liền làm tâm cậu nhảy dựng, không biết là sợ bị mẹ phát hiện chân tướng, hay là bởi vì bị lời nói kia rung động.
Bữa tiệc này, ba người ăn rất thỏa mãn.
Đưa Cố Thanh và mẹ Cố về đến nhà, Tần Lực Dương vốn nghĩ đêm nay mình nhất định sẽ phải tới khách sạn gối đầu ngủ một mình, thật không ngờ, mẹ Cố hỏi một câu như quăng phao tới thiên đường cho hắn.
“Lực Dương à, đã khuya như vậy rồi, con tìm được chỗ nào ngủ chưa?” Xuống xe, mẹ Cố hỏi Tần Lực Dương vẫn đang ngồi trong xe.
Mẹ Cố không phải là người làm ăn, tâm tư rất đơn thuần, nào biết vị tổng tài Tần Lực Dương của chúng ta khi ra ngoài công tác, đều được thư ký đặt sẵn phòng khách sạn cho anh.
Cố Thanh cũng không rõ chuyện này, nghe mẹ hỏi như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng, liền quay đầu nhìn về phía Tần Lực Dương, trong mắt mang theo ý hỏi.
Cơ hội tốt như vậy, thương nhân còn giảo hoạt hơn hồ ly kia làm sao có thể bỏ qua, anh vội nghiêm khuôn mặt tuấn tú của mình lại, dưới hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, khóe miệng kéo lên nụ cười chua sót.
Dù chưa gật đầu, cũng như chưa từng mở miệng phủ nhận, nhưng chỉ bằng một biểu tình này, mẹ Cố cũng đã gắt gao nhận định đối phương còn chưa tìm được chỗ ở, nghĩ là vì phải giúp mình mà làm trễ nãi người khác, trong nháy mắt, mẹ Cố liền đưa ra lời mời: “Vậy đừng đi tìm nữa, nếu con không chê, đêm nay cứ ở lại nhà bác.”
Vẻ mặt đang đau khổ nhất thời giãn ra, Tần Lực Dương vội nói: “Vậy phải làm phiền bác rồi.”
Hiện tại Cố Thanh vô cùng phiền muộn, vì việc phân phòng mà cảm thấy có chút buồn rầu. Nhà mới tổng cộng chỉ có hai gian phòng, phòng lớn tự nhiên là dành cho mẹ ngủ, phòng nhỏ cũng được bày được hai cái giường, nhưng nghĩ đến việc cùng Tần Lực Dương ngủ chung phòng, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ khó nói nên lời.
Tần Lực Dương ngồi ở ghế gỗ, trò chuyện với mẹ Cố, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn trộm Cố Thanh, nhìn thấy đối phương nhìn vào phòng mà nhăn mặt, tâm tình vừa vui sướng, vừa chờ mong.
Đây là, muốn cùng giường chung gối sao?
Dù sao mẹ Cố cũng mới xuất viện, thân thể không chịu nổi mệt nhọc, liền đơn giản đi rửa mặt, sau đó trở về phòng mình ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Thanh và Tần Lực Dương, trong không khí phiêu tán một luồng khí khác thường và kiều diễm.
Tần Lực Dương đứng lên, vòng ra phía sau Cố Thanh, đưa tay đem người phía trước ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ đối phương, chóp mũi không ngừng truyền tới mùi hương thoải mái.
Cố Thanh còn đang suy tư, sơ hở một chút liền bị người này ôm lấy, cái cổ toàn là nhiệt khí, thân mình khẽ run lên, ngọ ngoạy để đối phương buông tay.
“Buông ra, mau buông em ra, mẹ em còn ở trong phòng. . . . . .”
Mặc kệ Cố Thanh phản kháng nhưthế nào, Tần Lực Dương vẫn như cũ, lù lù bất động, Cố Thanh cảm thấy có chút buồn bực trong lòng, quở trách nói:
“Tần Lực Dương, nếu không buông em ra thì tối nay anh ra ngoài mà ngủ!”
Vốn lời này bật ra mười phần khí thế, nhưng lại vì sợ mẹ Cố ở cách vách nghe được mà cậu cố gắng đè nén âm lượng xuống thấp, lọt vào tai Tần Lực Dương, ngược lại giống như là tình nhân đang đùa giỡn tình thú với nhau vậy, đầu lưỡi không nhịn được mà vươn ra, liếm nhẹ vào phần cổ trắng noãn của Cố Thanh.
Cái này hoàn toàn làm cho Cố Thanh mất khống chế, cậu xoay người lại, bất chấp tất cả, đẩy tên nam nhân lưu manh kia ra, lực đạo rất lớn, làm Tần Lực Dương đang không hề có phòng bị kia trực tiếp ngã ra phía sau, lưng đập lên ghế sopha bằng gỗ.
“A . . .” Tần Lực Dương cảm giác như thắt lưng mình bị chặt đứt vậy, trong óc nhanh chóng hiện lên hình ảnh của cái hôn lần trước ở trong xe, trong lòng liềncó chút hối hận.
Quả nhiên, chọc giận người yêu cùng háo sắc đùa giỡn liền phải trả giá thật nhiều a!
Cùng giường chung gối gì đó, vẫn chỉ là một giấc mộng đẹp. . . . . .
Một đêm này, Tần Lực Dương nằm ở trên ghế sopha nhỏ hẹp, lăn qua lộn lại, liên tục gặp ác mộng. . . . .