Ngô Hạo cao lớn tuấn lãng, dáng người cao ít nhất cũng 1m88, trên người chỉ mặc một cái áo cộc bằng bông màu đen bó sát người, quần cao bồi dài gấp nếp, bên ngoài còn treo thêm sợi dây xích dài, đứng tựa ở cửa, tay phải đút túi quần, tay trái cầm một cái áo khoác khoát lên vai trái, khóe miệng khẽ giương, bộ dáng bất cần đời.
Bất đồng với Ngô Hạo thẳng thắn, ngông cuồng, dáng vẻ của Hàn Duy giống thư sinh cấm dục hơn, cậu ta mặc một cái áo sơ mi trắng quy củ, trên mặt là một gọng kính viền vàng, trông rất tuấn tú nhã nhặn, trừ bỏ hai mắt đang bốc hỏa kia ra mà thôi.
“Cố Thanh, buông cậu ta ra!”
Hàn Duy bước nhanh lên phía trước, kéo tay Cố Thanh đang cầm tay Phương Tử Nhạc ra, ôm người ra đằng sau, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, “Tử Nhạc, hắn ta lại ức hiếp cậu nữa phải không, cậu có bị thương không?”
Cố Thanh nhíu mày. Vị Cố Thanh trước kia lại bạo lực như vậy sao? cậu ta đã từng ra tay với Phương Tử Nhạc? Nghĩ đến đây, trong lòng cậu thoáng hiện lên một cảm giác khó chịu, ngay phút tiếp theo, trên mặt đều hiện lên sự áy náy.
Ngô Hạo liếc Cố Thanh đang thừ người, cùng với một tia khinh miệt, rồi sau đó rất nhanh lại thay bằng vẻ nhàn nhã ban đầu, rồi đi vào phòng, ngồi xuống ghế xoay đối diện giường Cố Thanh, cởi giày cởi quần ra.
“Hàn… Hàn Duy, cậu… cậu hiểu lầm rồi, nghe tớ nói trước đã.” Phương Tử Nhạc lấy hơi, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chen lời, “Cố Thanh, cậu ấy… cậu ấy không có ức hiếp tớ.”
“Tử Nhạc!” Hàn Duy đành chịu, cho tới bây giờ hắn chỉ biết người trước mắt luôn thiện lương đơn thuần như vậy, một lòng chỉ vì người khác mà suy nghĩ, bên này nếu đã nói không thông thì…
Hàn Duy lập tức quay đầu, vẻ dịu dàng trên mặt trong phút chốc liền biến thành tức giận, “Cố Thanh, tôi đã nói rồi, nếu cậu còn dám động đến cậu ấy một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Tâm Cố Thanh run lên, cậu bị vẻ độc ác trên người Hàn Duy làm cho bừng tỉnh, cậu có thể làm cái gì, lại nên nói cái gì bây giờ, đối với Phương Tử Nhạc, cậu cảm thấy rất hổ thẹn.
“Hàn Duy, sự thật là Cố Thanh về nhà thì bị tai nạn chấn thương ở đầu, mất trí nhớ.” Phương Tử Nhạc bất mãn gạt tay Hàn Duy ra, đi về phía Cố Thanh, giữ lấy cánh tay người phía sau, ngẩng đầu, tức giận nói với Hàn Duy, mặc dù biết đối phương là vì mình, nhưng Phương Tử Nhạc vẫn không quen thấy người có tiền, có thế bức bách người khác, bộ dáng kiêu ngạo bá đạo như vậy, ở quê hắn đã thấy qua rất nhiều, vẻ mặt kia, hiện tại nghĩ tới liền làm hắn cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
“Tử Nhạc. . . . . .” Cảm giác trong tay mất đi nhiệt độ, tâm Hàn Duy trống rỗng, là “mất trí nhớ” sao? Đôi con ngươi hẹp dài dưới mắt kính híp lại, cái cớ buồn cười này làm sao hắn có thể dễ dàng tin được.
Tay Ngô Hạo đang cởi dây lưng hơi dừng lại, khóe miệng giương lên.
Cố Thanh thở dài, cậu không thể giải thích, cũng không có ý định giải thích, có một số việc chỉ có thời gian mới có thể giải thích thay cậu!
Hàn Duy không uy hiếp Cố Thanh nữa. Một khúc nhạc đệm nhỏ ngay khi bốn người im lặng, không một tiếng động đã chấm dứt.
Ngô Hạo đã thay đồ ngủ xong, cầm khăn tắm và vật dụng tắm rửa ra cửa.
“Tích tích. . . . . .”
Trong phòng ký túc xá đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Cố Thanh vội vàng móc điện thoại từ trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị tên của mẹ Cố, vừa tới đại học chưa quen thuộc, hôm nay lại phát sinh nhiều chuyện, cậu quên mất phải gọi điện về nhà báo bình an.
“Mẹ?” Rất nhanh ấn nút trả lời, Cố Thanh đi ra ban công.
“A Tử, con đến trường chưa, mọi thứ đã quen chưa?” Âm thanh của mẹ Cố xuyên qua điện thoại, truyền tới tai trái của Cố Thanh, mang theo khàn khàn cùng vẻ uể oải.
“Mẹ yên tâm, con ở đây rất tốt, nhưng mẹ đừng làm việc nhiều quá, tránh cho thân thể mệt mỏi.” Cố Thanh chồm người trên lan can ban công, hai mắt nhìn về phía bóng cây trên đường nhỏ.
Tháng tám, trời tối rất trễ.
Đã tám giờ tối, mà màn trời vẫn là màu sắc ảm đạm, chưa biến đen, nhưng vẫn hiện ra màn sao dày đặc, lác đác vài bóng người đạp xe qua con phố, lưu lại một chuỗi âm thanh cót két mơ hồ, ở trong không khí trôi nổi nhộn nhạo, chọc người ngẩn ngơ.
Như là quên cả thời gian, cùng với không khí yên tĩnh ấm áp, Cố Thanh cứ như vậy trò chuyện cùng mẹ Cố, hưởng thụ tình thân ấm áp.
Ngô Hạo trở về sau khi tắm rửa xong, từ trên kệ bồn rửa mặt lấy khăn lông khô xuống, tùy ý lau tóc, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn thân ảnh Cố Thanh nghe điện thoại trên ban công.
Trên mặt Cố Thanh là nụ cười yếu ớt, đôi mắt phượng tinh xảo hơi nhướng lên, tinh thần phấn chấn bừng bừng, cũng thật mị lòng người, giống như phủ thêm một tầng ma pháp, làm cho cậu nháy mắt sáng lên. Như cảm nhận được tầm mắt ở phía sau, Cố Thanh xoay người lại, thấy Ngô Hạo nhìn mình liền nhẹ nhàng nở nụ cười hảo hữu với hắn.
Có lẽ là do màn đêm ấm áp này làm nổi lên phản ứng hoá học, Ngô Hạo cảm thấy rối loạn, chính mình thế kia lại đối với kẻ ngày thường vẫn cảm thấy phiền chán mà nhìn đến ngây người, hắn vội vàng thu hồi tâm tư, không được tự nhiên đáp lại nụ cười, sau đó cầm khăn rời đi.
Thấy thế, Cố Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, dù sao ấn tượng của mình trong quá khứ cũng thật sự không tốt, cậu không thể lập tức chùi sạch được.
Lại mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Cố Thanh mới cúp điện thoại.
“Cố Thanh, tớ giúp cậu dọn giường với quần áo rồi đó, cậu nhìn xem có được chưa?”
Cố Thanh không cần nghĩ, cũng biết trong ký túc xá này, hiện tại chỉ có một mình Phương Tử Nhạc là hoan nghênh mình.
Đi lên phía trước, Cố Thanh vừa định vươn tay sờ sờ đầu đối phương, đột nhiên cảm nhận được một tia nhìn sắc bén, cậu đành ngượng ngùng thu tay lại, “Cám ơn cậu, Tử Nhạc.”
“Không cần khách khí.” Phương Tử Nhạc cười nói.
Ngồi trên ghế, cậu lấy laptop từ trong túi ra, gắn dây mạng vào, cắm nguồn điện, rồi nhấn nút khởi động.
Mật khẩu?
Cố Thanh làm sao biết, chỉ có thể đoán bừa, nhập vào dãy số ngày sinh của mình và mẹ Cố, mã số sinh viên . . . . . đều không đúng.
Thở dài một hơi, Cố Thanh không biết làm thế nào, hiểu biết của cậu đối với laptop chỉ giới hạn ở lướt web, chat chit, download này nọ, bảo cậu dò mật khẩu, chỉ có thể là đầm rồng hang hổ.
Lẳng lặng khép laptop lại, Cố Thanh nghĩ, đi mời người chuyên nghiệp tới hỗ trợ thôi.
“Quên mật khẩu?”
Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nam, Cố Thanh đang suy nghĩ miên man liền bị dọa sợ, thở nhẹ một cái, mới xoay đầu, đúng là Ngô Hạo!
Quá mức kinh ngạc rồi, đối phương lại chủ động nói chuyện với mình, Cố Thanh quên luôn phải trả lời.
Hai hàng lông mày Ngô Hạo nhíu lại, thoáng bất mãn, lại nhẫn nại hỏi lại một lần nữa, trời mới biết giờ phút này hắn đang làm cái gì, hắn còn muốn dành thời gian quý giá cho buổi hẹn với bạn gái a.
“Cậu quên mật khẩu, không giải được?”
“A? À, đúng, tớ không nhớ mật khẩu.” Cố Thanh lấy lại tinh thần, áy náy cười cười.
“Cậu thật đúng là mất trí nhớ nha, để tôi xem xem.” Nói xong, Ngô Hạo vòng qua vai Cố Thanh, lấy tư thế từ phía sau ôm trọn lấy đối phương.
Cố Thanh tuy rằng thích nam nhân, nhưng đối với tiếp xúc đồng tính cũng không nghĩ nhiều, dù sao trên đời này làm gì có nhiều người đồng tính luyến ái như vậy, người ta chỉ xem mình là anh em bè bạn, ngược lại nếu mình không được tự nhiên sẽ chọc người hoài nghi, cho nên bị Ngô Hạo thân mật như vậy vây chặt, cậu cũng thực thản nhiên.
Cố Thanh ngồi một bên, nhìn thao tác linh hoạt của Ngô Hạo, ngón tay tùy ý gõ bàn phím, chỉ trong chốc lát liền đăng nhập được vào máy, bỏ đi mật khẩu ban đầu, “Cậu muốn đặt mật khẩu gì?”
“À, vậy cậu lấy ngày sinh nhật của mẹ tớ là được, 196. . . . . . .” Cố Thanh trì độn đem con số đọc ra khỏi miệng, lại bị tiếng cười đối phương cắt đứt.
“Ha ha.” Ngô Hạo quay đầu cười, tay phải chống cằm, vẻ mặt như xem kịch vui, “Cố Thanh, tôi bắt đầu tin tưởng cậu thật sự mất trí nhớ rồi, cậu bây giờ thật là thú vị nha.”
Cố Thanh khó hiểu.
“Mật khẩu là phải được bảo mật, cậu nói cho tôi nghe rồi, còn gọi mật khẩu sao?”
Cố Thanh bừng tỉnh đại ngộ, xấu hổ nói cám ơn, sau khi Ngô Hạo đứng lên, tự mình ngồi xuống lại bị trêu chọc một trận.
Ngô Hạo thay quần áo gọn gàng xong, liền mở cửa rời đi, trong hành lang ẩn ẩn truyền đến từng đợt tiếng cười.