Sau khi trở về từ quán cà phê, Cố Thanh cũng chưa từng gặp lại mẹ của Tần Lực Dương, nghĩ đến việc con trai bị người đàn ông khác cướp đi, trong lòng khó chịu, nhưng bác gái lại không phản đối, điều này làm cho Cố Thanh nghĩ bà đúng là có tư tưởng phóng khoáng, Cố Thanh thấy rất cảm kích.
Ngay khi Cố Thanh cho rằng cha mẹ Tần Lực Dương không bao giờ … gặp mình nữa, thì lại nhận được 1 cuộc điện thoại từ số lạ, đúng là bà gọi tới mời cậu đi ăn, điều này làm cho Cố Thanh có chút ngoài ý muốn, lại càng mừng rỡ. Không phải vạn bất đắc dĩ, Cố Thanh tuyệt đối không muốn đối đầu với trưởng bối, huống chi đối phương lại là cha mẹ của Tần Lực Dương, vì điểm ấy, cậu vô cùng cam tâm tình nguyện tạo quan hệ tốt với 2 người.
Học xong, chào tạm biệt Phương Tử Nhạc, Cố Thanh lấy ba lô vội vã đạp xe tới cửa đông bắc. Tần Lực Dương tựa cửa xe, xa xa đã thấy được cậu đang chạy nhanh tới, buổi trưa mặt trời chiếu sáng, tỏa xuống người cậu, hiện ra sự phấn chấn và ấm áp.
Chờ Cố Thanh khóa xe, đùi đã bị 1 thân thể nhỏ bé ôm lấy.
“Anh gấu lớn, em muốn bế.”
Một đường chạy tới, Cố Thanh hối hả, vì bị phơi nắng, trên trán thấm ra 1 lớp mồ hôi mỏng, nhưng nhìn tiểu bánh bao mềm mại kia, trên mặt không kiềm được mỉm cười, vươn tay ôm bé vào lòng, một lớn một nhỏ đi về phía người đàn ông đang dựa vào xe kia.
Ngồi lên xe xong, Tần Gia Bảo vẫn giãy dụa thân thể mập mạp, sợ làm bé ngã, Cố Thanh cẩn thận ôm lấy, không dám buông tay, Tần Lực Dương nghiêng người về phía trước thắt dây an toàn cho hai người, thừa dịp hôn trộm một lớn một nhỏ, chỉ là bé thì ở trán, còn lớn là ở môi.
Nhìn trên mặt Cố Thanh lập tức đỏ lên, Tần Lực Dương cảm thấy vui sướng, son môi của phụ nữ xem ra còn kém sự tự nhiên và có mùi hương của nắng như vợ mình.
Tần Gia Bảo nhìn cử động của 2 người lớn, đôi mắt đen bóng càng không ngừng xoay, lóe ra sự nghi hoặc và không giải thích được, bàn tay mập mạp nhỏ bé nâng cằm, làm bộ thâm trầm tự hỏi: Tống Hy nói mình là vợ bé nhỏ của hắn, chỉ có thể hôn hắn, không thể hôn người khác, hắn đồng ý cho mình hôn bởi vì hắn thích mình; vừa rồi ba ba hôn anh gấu lớn, đó không phải nói anh gấu lớn là vợ bé nhỏ của ba ba, anh gấu lớn thích ba ba sao?
loading...
Nghĩ tới đây, Tần Gia Bảo vốn đang cau mày suy nghĩ trong nháy mắt liền lộ ra nụ cười tươi rói, Tống Hy nói, vợ bé nhỏ tương lai sẽ cùng người mình thích sống chung, vậy anh gấu lớn sẽ vĩnh viễn ở cùng ba ba, sống ở nhà bé a?
Tần Gia Bảo vì sự phát hiện mới của mình mà cảm thấy vui sướng, hai bàn tay càng không ngừng vỗ, cái miệng nhỏ nhắn khanh khách cười liên tục. Khiến Cố Thanh và Tần Lực Dương khó hiểu.
“Bác trai bác gái khi nào đi?” Cố Thanh chơi đùa với bàn tay bé nhỏ mập mạp của Tần Gia Bảo hỏi.
“Chuyến bay chiều ngày mai. Cơ thể ba không tốt, khả năng chữa trị và hoàn cảnh điều dưỡng của nước M rất tốt.” Tần Lực Dương chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang người bên cạnh.
Tần Nhật Chiêu bị bệnh tim, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần phối hợp trị liệu và thuốc của bác sĩ, không bị kích thích, bảo trì tâm tình thoải mái, cũng không có vấn đề gì lớn. Lúc tuổi già, Tần Nhật Chiêu lại bớt đi vẻ lạnh lùng bình tĩnh, trở nên rất năng động, không ngồi yên 1 chỗ, về nước không được một tháng, lại muốn ra nước ngoài du lịch, mượn cớ làm kiểm tra sức khỏe, ngay cả vé máy bay cũng đã mua rồi, ngay ngày mai, nên muốn trước khi đi người một nhà cùng ăn bữa cơm, bảo Tần Lực Dương mời Cố Thanh.
Tần Lực Dương vừa nghe cha nói muốn “người một nhà hảo hảo đoàn tụ”, nhanh chóng hiểu ra dụng ý của cha, trong lòng vui mừng, mẹ xưa nay rất dịu dàng hiền lành, có thể chấp nhận Cố Thanh hắn không lạ, nhưng cha thì lại ngoan cố quật cường, không dễ dàng thỏa hiệp, Tần Lực Dương vẫn đang sầu não phải thuyết phục ông thế nào, không ngờ cha lại đề nghị mời Cố Thanh đi ăn, dù thế nào thì đây cũng là điều đáng mừng nhất. Nhưng, hắn còn chút lo ngại, không nói với Cố Thanh tình hình thực tế, chỉ nói cha mẹ hắn phải đi, muốn Cố Thanh tới cùng ăn một bữa cơm, coi như đưa tiễn.
Cố Thanh mờ hồ, bị người lừa đi mà vẫn không biết, nhưng vì được cha mẹ Tần Lực Dương mời ăn, cũng rất đáng để Cố Thanh mừng rỡ, nhưng cậu không ngờ, người được mời sao lại thành người đi mua thức ăn và phải làm đầu bếp a?
Đứng ở cửa siêu thị, Cố Thanh cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn người bên cạnh, trong ánh mắt là sự khó hiểu.
Tần Lực Dương chột dạ sờ sờ mũi, cha mẹ hắn ban đầu cũng định tìm 1 nhà hàng tùy tiện ăn 1 bữa cơm, nhưng Tần Lực Dương nghĩ vợ yêu nhà mình có khả năng nấu ăn còn tuyệt hơn đầu bếp hạng nhất, vì để khoe tài năng của vợ yêu thay vì làm lợi cho người ngoài, hắn liền tự ý sửa lại hình thức, quyết định để Cố Thanh tự mình xuống bếp. Có thể lấy lòng cha mẹ, đây mới là mục đích của hắn.
Cố Thanh lúc đầu vẫn không rõ, nhưng suy nghĩ một chút, cũng hiểu được tâm tư của hắn, nắm tay Tần Gia Bảo xoay người đi về xe.
loading...
Tần Lực Dương cho rằng Cố Thanh không vui, trong lòng sốt ruột, nhanh chóng đuổi theo ngăn lại.
“Đi ra chợ, chỗ ở trung tâm, siêu thị bán thức ăn đều bị lựa qua, không được tươi ngon.”
Đúng là sợ bóng sợ gió!
Trong chợ đầy người chen chúc, số lượng rất đông; phải hét to mới nghe được, tiếng khách hàng ra giá, tiếng chặt thịt… Liên tiếp vang lên, tạo thành hợp âm huyên náo. Cố Thanh nhìn đã quen, không cảm thấy phiền, nhưng thật ra nhiều người, sợ gặp phải bọn buôn bán trẻ em, nên để Tần Lực Dương ôm Tần Gia Bảo đang hứng thú hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Chính như Cố Thanh nói, thực phẩm ở đây so với siêu thị thì tươi hơn nhiều, mọi thứ đều có, hơn nữa cục công thương gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, điều kiện vệ sinh cũng không tệ, chỉ có chút hỗn loạn, người rất nhiều, đa số đều là phụ nữ, việc trả giá đương nhiên khó tránh. Khi còn là Trầm Thanh, cậu cũng từng gặp chuyện không may ở khu chợ như thế này, bị 1 người phụ nữ trung niên đeo bám nói mình bỏ bà ta, không chịu trách nhiệm, phải báo cảnh sát, Cố Thanh cũng là người ngại phiền phức, đành nhận lỗi rồi bồi thường cho bà ta, rồi đuổi người đi, bây giờ nghĩ đến, cậu vẫn còn thấy sợ, sau đó, nếu như tới nơi quá đông người, cậu nhất sẽ không ở lâu, không để cho người khác bắt được nhược điểm. Lúc này cũng không ngoại lệ, cậu không muốn lại bị người ta lừa bịp tống tiền, Cố Thanh vô cùng cẩn thận nghiêng người lách qua, tận lực không đụng phải người khác.
Nhưng Cố Thanh lại quên Tần Lực Dương, một đại lão bản không hiểu biết gì, thấy Cố Thanh đi ngày càng xa, muốn đuổi theo, bất cẩn đụng phải người khác.
“A…”
Một tiếng thét chói tay của phụ nữ vang lên giữa khu chợ nhốn nháo, vô cùng khó nghe, nhưng thành công làm chấn động cả khu chợ.
“Tên dê xồm này, sao dám sờ ngực người khác hả? Ngươi có biết xấu hổ không a, ngươi là 1 người đàn ông, tây trang thẳng thớm, sao lại có 1 bàn tay heo ni, ngươi bảo phụ nữ như ta làm sao mà sống nữa đây a? Bố tụi nhỏ à, tôi xin lỗi ông a!”
Người đàn bà kia rống giận, rít gào, sau đó lập tức chảy nước mắt.
Tần Lực Dương nhíu mày, chán ghét nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình không buông của người đàn bà kia, thấy buồn nôn, muốn tránh thoát, vì phải ôm Tần Gia Bảo, lực tay của bà ta lại mạnh, trong nhất thời vẫn không tránh được, không khỏi tức giận, dùng vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng thường ngày răn dạy thủ hạ:
“Buông tay!”
Người đàn bà kia sửng sốt một chút, đại khái là bị ánh mắt tức giận của Tần Lực Dương làm hoảng sợ, nhưng dù thế nào cũng là người từng trải, rất nhanh liền hóa bị động thành chủ động, vươn 2 tay đều bám tới, đem nướt mắt nước mũi chùi vào: “Ngươi đúng là hiếp đáp người, sờ soạng người ta, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không ngờ còn dám up hiếp. Ta không tin, trên đời này không có luật pháp, mọi người mau phân xử cho tôi a.”
Tần Lực Dương xử sự quả cảm, trong việc làm ăn tất cả đều thuận lợi, đôi mắt sắc bén lúc này cuối cùng cũng đã thấy rõ, người đàn bà chanh chua trước mắt chính là 1 tên lừa đảo, nhưng lúc này hắn đúng là không có cách nào, làm đàn ông, hắn không muốn đánh phụ nữ, vốn muốn báo cảnh sát, nhưng tay đang ôm con, tay thì bị người đàn bà kia kéo, căn bản không thể lấy di động.
Bốn phía mọi người ghé mắt nghị luận, mang theo khinh bỉ, chán ghét và căm phẫn, Tần Lực Dương nhìn quét một vòng, khóe môi nổi lên một tia cười nhạt: đồ đàn bà ngu xuẩn!
Tần Gia Bảo ôm chặt cổ ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn là bộ dạng muốn khóc, cắn môi, mắt đỏ lên.
Tần Lực Dương cao 185cm giữa 1 đám phụ nữ thấp bé, trở nên vô cùng nổi bật, Cố Thanh nghe được tiếng phụ nữ thét chói tai xong, bất giác xoay người, liền thấy hắn bị một đám người vây quanh, trong lòng thầm nghĩ gặp chuyện không may rồi, sốt ruột, hoảng loạn muốn chen qua, nhưng quá đông, phải mất nhiều sức mới chen tới được trung tâm vòng tròn, thở phì phò nói rằng:
“Chị… Chị à, lầm… Hiểu lầm.”
Người đàn bà kia lau nước mắt, nhìn thoáng qua Cố Thanh, há mồm nhả ra 1 tràn chửi mắng:
“Hiểu lầm? Không phải cậu bị sờ, cậu nhiều chuyện làm quái gì? Cậu thì biết cái gì! Cậu có thấy tôi bị hắn sờ không? Cậu có chứng cứ gì? Tôi là phụ nữ, không thể để người ta khi dễ như vậy, tôi làm sao không vạch trần ra được chứ? Mọi người nói có đúng không. Các người những … kẻ có tiền kia, muốn khi dễ người thành thật như chúng tôi à.”
Người đàn bà kia nói rất thô tục, mang theo ngữ điệu chua ngoa của đường phố, Tần Lực Dương nhướn mi càng cao, vợ yêu của hắn, hắn còn không nỡ, sao có thể để người khác chỉa mũi mà mắng, vừa định phát tác, đã bị người kia ngăn cản.
Cố Thanh sờ sờ Tần Gia Bảo, cổ vũ hai câu, đi tới nữ nhân trước mặt, đẩy Tần Lực Dương về phía sau. Động tác vô thức bảo vệ an toàn này làm Tần Lực Dương cảm thấy ấm áp.
“Chị gì ơi, chị chỉ nói cũng không phải là cách, không bằng trực tiếp nói thẳng ra, chị muốn gì?”
Người đàn bà kia thấy đối phương mắc câu, khóe mắt lộ cười, vì không thể tra, Cố Thanh và Tần Lực Dương biết rõ, quả thật là muốn lừa tiền.
“Tôi cũng không muốn cái gì mà xin lỗi, đều là vô ích, các ngươi nếu thật tâm, thì nên biết làm thế nào.”
“Chị muốn tiền?”
Cố Thanh kéo dài âm cuối hỏi.
“Cậu nếu đồng ý đưa mấy trăm coi như hối lỗi, tôi cũng không ngại a.”
Người đàn bà kia nhanh mồm nhanh miệng trả lời.
“Ha ha.” Cố Thanh nở nụ cười, như mặt trời quét qua, giống như gió xuân ấm áp, hơn nữa cậu vốn có gương mặt xinh đẹp, nhất thời làm mọi người xung quanh sửng sốt, “Không, chị à, sợ là chưa đủ.”
Người đàn bà kia cho rằng Cố Thanh nói tiền quá ít, nghĩ thầm quả thật đã gặp phải người giàu có, trên mặt càng cười vui vẻ.
“Chị à, chị bị người ta sàm sỡ, theo pháp luật của nước ta, được khép vào tại quấy rối *** phụ nữ, chị nếu không ngại, tôi sẽ điện thoại cho cảnh sát để báo án, chờ cảnh sát tới, giúp chị giải quyết, nếu như có chứng cứ chứng minh thật sự có chuyện này, cảnh sát nhất định sẽ không tha cho hắn, qua vài ngày, sẽ giúp chị chuyển vụ án sang viện kiểm sát, chị cứ chờ ra tòa làm chứng. Việc này tuy rằng phiền phức, chị cũng có thể bị lấy khẩu cung, lần này, theo tôi thấy, sợ là không dưới 5 lần xét hỏi, nhưng vì thay dân trừ hại, hơn nữa cũng có thể bắt được hung phạm, trả lại công bằng cho chị, tôi nghĩ ý kiến này là tốt nhất. Mọi người nói có đúng không?”
Cố Thanh cố ý nói lớn, nếu không sẽ không áp chế được khí thế của người đàn bà kia.
“Cậu…” Người đàn bà kia đúng là bị Cố Thanh dọa, bà ta vốn là 1 tên lừa đảo, sợ nhất đượng nhiên là cảnh sát, sao có thể đồng ý, cẩn thận hỏi, “Cậu là cảnh sát?”
Cố Thanh nở nụ cười, “Tôi chỉ là một học sinh, nhưng mà học pháp luật.”
Mặt bà ta trắng bệch, vất vả tìm được 1 phi vụ, thì đã thấy sắp bay mất.
Nhìn Cố Thanh đầy tự tin, mồm miệng thông minh, thần thái sáng láng, Tần Lực Dương chưa từng thấy qua, trong mắt mang theo tán thưởng, cũng đầy yêu thương, không chút nghĩ ngợi, đưa tay kéo Cố Thanh qua trực tiếp hôn lên.
Bốn phía nhất thời phát sinh tiếng thét chói tai và tiếng hút khí kinh dị, sau đó rất nhanh liền xoay người nhìn người đàn bà kia, trong ánh mắt mang theo khinh bỉ và chỉ trích.
Người ta là một đôi đồng tính luyến ái, còn có thể sàm sỡ bà sao!