Phòng họp vẫn như ngày hôm trước không có gì thay đổi cả, chưa đầy 1 phút cánh cửa phòng bật mở, một cậu thanh niên bước vào- một nhân viên điều tra khác, vội vàng nói:
- Đội trưởng Nhuệ! đội trưởng nhuệ... sáng nay... có hai người chết... đều là người quen của đội trưởng!
- Cái gì?!- Nhuệ Băng bật dậy- Vậy hai người đó là ai?
- là hai người bạn thân của đội trưởng
Nó nhướng mày, ngạc nhiên, hệ thống có chút nghi ngờ hỏi nó
[Hệ Thống: ký chủ giết họ?] nó không thấy a, hôm đó nó offline
- Không, ta chỉ biết 1 người bạn thân của cô ta nhưng đã chết được 1 khoảng thời gian rồi trước khi ta tới, có thể người còn lại là trùng hợp, có thể một con vampire nào đó giết rồi đổ tội?- Nó nhàn nhạt giải đáp
Nhuệ Băng nắm chặt tay, khuôn mặt bình tĩnh:
- Được rồi, cậu ra đi
Nhuệ Băng nhìn 2 lời đe dọa rồi nói, giọng nói đạm chất sự tức giận kìm nén:
- Hắn ta bắt đầu tấn công những người xung quanh chúng ta, chúng ta phải giải được những thứ này, bắt hắn trả giá!
"Họ nghĩ:Hy vọng của các ngươi nằm dưới tấm gương khổng lồ của bóng đen là nói rằng 1 nửa cuốn sách còn lại nằm dưới biển vào buổi đêm,còn đừng vội vàng, mọi việc ko đơn giản như các ngươi tưởng là phải chờ ánh trăng rọi xuống quyển sách sẽ xuất hiện"- đó là đáp án họ nghĩ
Cái đáp án đó chẳng khiến nó ngạc nhiên nữa, nó hờ hững ngồi nghe xong liền về. Nhìn đôi tay nhỏ nắm chặt tay nó, nó có chút cảm giác kì dị, cậu càng lúc càng dính lấy nó cứ như không thấy nó là chết được vậy.
Sau khi về nhà tắm rửa xong thì nó cho cậu ăn nó say rồi ngủ sớm, kì lạ là cậu chỉ thích uống máu của nó, và kì quặc hơn là rất thích mặc đồ của nó mặc dù bộ đồ không vừa với cậu. Thấy cậu đi ngủ rồi thì nó mặc quần áo, cầm nửa cuốn sách "khi mặt trăng đổ máu"và ra biển. Vì Nhuệ Băng yêu cầu cả nhóm ra đó để tìm nửa cuốn sách còn lại, có vẻ tác giả xuất hiện rồi, đêm đó trùng hợp là 1 đêm trăng tròn to nhất giống với hiện tượng siêu trăng rất tương hợp với lời giải của Nhuệ Băng. Cả nhóm đều đến đông đủ cả thì chờ đúng vài phút, mặt trăng to lớn tròn vằng vặc chiếu xuống mặt biển, ánh sáng của nó phản chiếu một thứ gì đó khiến thứ đó phát ra ánh màu xanh dương, cả nửa cuốn sách mà nó mang theo cũng vậy. Nhuệ Băng lập tức cho người xuống vớt, và đương nhiên là vớt lên một nửa cuốn sách còn lại, nó tròn mắt ngạc nhiên. Nửa cuốn sách còn lại nói về nguyên liệu và cách thức làm và rất kì lạ gần như câu chuyện về vụ án này đều viết tất cả trong đó nhưng đó là vào một thời gian không xác định.
Cả đội đọc xong mà có chút trầm mặc, nghi thức yêu cầu đội bọn họ chọn ra một người để hiến tế, chỉ có thể trong 7 người bọn họ mà thôi. Cả đội tung đồng xu và kẻ phải hiến tế là Nguyên Kì, cô ta không ngờ quả báo lại tới sớm như vậy, nhất thời câm nín. Thấy dáng vẻ thất kinh của Nguyên Kì bọn họ cũng bất lực, chỉ an ủi và thuyết phục Nguyên Kì thực hiện nghi thức rồi trở về nhà.
Sáng hôm sau là 4 người chết, 1 người thân quen của Nguyên Kì, 1 người thân quen của nữ 9, hai kẻ còn lại là người lạ. Tin tức đã lan tràn trên mạng xã hội, những lời bình đầy căm ghét của toàn bộ nhân dân chồng chất đến lag máy.
Lúc này, nhóm Nhuệ Băng lại có chút vội vàng, tối đó liền thực hiện nghi thức. Nguyên Kì được Hạ Liên trấn tĩnh ở trong phòng:
- Kì, cậu thấy rồi đó, 2 người thân của cậu đã bị hắn giết dã man như thế nào, nếu 4 ngày sau không thực hiện, không chỉ riêng người nhà cậu mà có thể vampire trong toàn thể trái đất sẽ bị bọn chúng hại, cậu hy sinh thì ai cũng sẽ biết ơn cậu, cậu sẽ trở thành một nữ anh hùng!
Nguyên Kì nhìn Hạ liên với khuôn mặt không biểu cảm, đôi mắt nhìn Hạ Liên u ám đến rợn người, Nguyên Kì âm u nói:
- Nếu tốt như vậy thì sao cậu không làm?
Nói rồi, Nguyên Kì lập tức nhào tới bóp cổ Hạ Liên tới bất tỉnh, rồi cô ta lẻn ra ngoài, gặp nó:
- Mặc Đông Ly, tôi cần cô giúp
- Chuyện gì?
- Tôi muốn dùng một bộ dạng khác để trốn khỏi đây
- ...được thôi- nó lưỡng lự rồi đồng ý
Nó đưa Nguyên Kì mặt nạ dịch dung mà nó trúng rồi hướng dẫn cách sử dụng, Nguyên Kì nhận lấy và chạy vội vào trong. Một lúc sau, mọi người thấy lâu mà người hiến tế là Nguyên Kì chưa ra liền tới gọi. Đứng trước cánh cửa đang đóng, Nhuệ Băng đưa tay lên định gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra, Hạ Liên ôm Nguyên Kì mặc bộ đồ màu trắng, khăn trùm đầu màu trắng nói:
- Tôi đã giải thích xong cho Nguyên Kì rồi, tôi cũng cho cô ấy uống thuốc ngủ rồi tôi không muốn cô ấy phải đau, giờ thực hiện nghi lễ thôi
- được
Nguyên Kì bị trói lên 1 khung gỗ hình chữ thập được ngấm với xăng, từng nguyên liệu được sử dụng, bước cuối là đốt vật tế, cả đội đều chần chừ thì Hạ Liên lên tiếng:
- Để tôi giải thoát cho cô ấy
Ngọn lửa từ từ nhen nhóm và cháy dữ dội, đến khi cháy tới quần áo, Nguyên Kì mở mắt, khó hiểu nhìn kẻ giống hệt bản thân đang nhìn mình, xung quanh là biển lửa chợt nhận ra mọi thứ, Nguyên Kì, à không là Hạ Liên mới đúng, Hạ Liên mỉm cười chua chát:
- 7 ngày sau, sự kết thúc khi viên ruby toả sáng giữa bầu trời đen, loài vật đáng sợ nhất sẽ bắt đầu lộ diện bản chất thực. Đừng cầu nguyện làm gì, vô ích thôi, chúa sẽ không thể bảo vệ được các ngươi đâu. Vật hiến tế mà các ngươi chọn đã thực sự đúng? Sự vội vàng... sẽ giết chết các ngươi
Giọng nói khàn khàn của Hạ Liên vang lên, không ai hiểu được và Hạ Liên chết