Nó nghĩ lại cái tên người đằng sau là Lãnh Vương Hàn, tính cách hoà đồng, năng động và học khá giỏi. Lãnh Vương Hàn cùng đường tới trường với nó thôi, từ khi nó xuyên tới thì chưa tiếp xúc tới nhiều mà nó cũng quên mất nhân vật phụ này. Nghĩ nghĩ một hồi thì một cái vỗ vai khiến nó giật mình tay lái hơi nghiêng đi,rất may là nó khống chế kịp để không bị ngã xe. Nó quay lại nhìn hung thủ phá hỏng suy nghĩ của nó, là Lãnh Vương Hàn.
Hình bóng Lãnh Vương Hàn vừa vào tầm mắt nó liền có một cỗ xúc động không tên dâng lên trong lòng của nó, tim đập nhanh hơn bình thường. Lãnh Vương Hàn vui vẻ nói với nó:
- Hế lô chồn!
Vì nó cận nên nó có cái biệt danh này, lúc chưa xuyên cũng có người thường gọi nó như vậy nhưng sau đó cái biệt danh này chỉ còn có Vân gọi.
Nó cũng cười đáp lại:
- Lô! Hôm nay mày đi muộn thế?- Trong kí ức của nguyên chủ thì cái người này thường tới rất sớm mà nó cũng hỏi tuỳ tiện vậy thôi.
- À ừm, quen cái tháng hè nên tí quên hôm nay phải tới trường mới.
Sau đó, không ai nói gì thêm nữa, cả hai đều vào trường, để xe xong thì tìm lớp. Nó ngồi trong lớp may là cùng lớp với Vân và Tâm đặc biệt là có Lãnh Vương Hàn.
Trong lớp có ba nhân vật nữ phụ phản diện là ba đứa chúng nó thì sao có thể thiếu thành phần quan trọng chính là nam nữ chính được? Tề Ý Manh đến trường bằng một chiếc xe lamborghini, chiếc xe cùng hào quang nhân vật chính khiến bao người ngưỡng mộ nhìn không rời mắt. Tề Lục Tâm vốn có thể đi xe đưa đón riêng giống Tề Ý Manh nhưng vì muốn cùng chúng nó tự do đi lại mà không bị người khác dòm ngó, có thể phóng xe đi ngao du đâu đó mà không bị ai làm phiền nên Tề Lục Tâm lựa chọn đi xe máy cùng chúng nó.
Nó ngáp một cái, chán nản nhìn nữ chính được vây quanh trong đám người. Lãnh Vương Hàn liếc nhìn nó, đôi mắt hơi buồn, nó luôn cảm thấy Lãnh Vương Hàn luôn nhìn nó, nhìn nó một cách lặng lẽ nhưng dần dần liền ít đi. Nó mặc kệ nhưng trong lòng nó thì không, nó tự nhiên muốn hỏi lý do, tự nhiên suy tưởng Lãnh Vương Hàn cũng có tình cảm với mình. Cái suy nghĩ không chỉ dừng lại tại đó, nó còn suy tưởng tới tình yêu của hai người, ngôi nhà và những đứa trẻ. Nó cố ngăn cái suy nghĩ, sự tưởng tượng đang tràn vào đầu nó một cách ào ạt vì càng tưởng tượng thì cái đau nhói trong ngực cứ tăng lên mỗi khi nó nhìn thấy Lãnh Vương Hàn đang bên một cô gái khác. Cái sự đau nhói giống như một cái gì đó tắc nghẹn ở phổi, khó chịu đến khó tưởng. Nhưng mà nó không có tình cảm với người này, cái tình cảm này tất cả đều là của nguyên chủ còn sót lại; cái tình yêu đích thực mà nguyên chủ ấp ủ cũng chính là lí do nguyên chủ không thích nam chính mà chỉ thích tiền của anh ta cho đứa em gái nuôi của mình.
Nó quay qua nhìn Lãnh Vương Hàn, cậu ta đang ở cạnh một cô gái... là bạn thân cũ của nguyên chủ, Hạ Uyên. Nguyên chủ vì sự kém hiểu biết cùng sự ác độc của nhân vật phụ đã không ít lần phá hoại tình yêu của Lãnh Vương Hàn với Hạ Uyên. Hạ Uyên chính là một người tốt, cố gắng chịu đựng nguyên chủ để giữ tình bạn này, sau khi nguyên chủ biết mình là kẻ thứ 3, đồng thời biết sự hi sinh của Hạ Uyên nên đã lui lại bù đắp cho những tổn thương mà mình gây ra cho Hạ Uyên. Nhưng không lâu sau đó hai người họ vẫn chia tay nhau. Giờ thấy hai người họ vui vẻ bên nhau nó vẫn cảm thấy đau lòng nhưng không có ý xấu xa nào xuất hiện trong đầu nó cả ngoài sự hối hận. Nó lắc đầu thở dài, xua tan đi sự day dứt đang nặng trĩu trong lồng ngực.
- Ê chúng mày! Tao sắp kết nối được 2 hệ thống chúng mình với nhau rồi đó, chiều nay lên nhà tao thử nghiệm luôn, sau đó đi chơi luôn, ok không?-Vân hào hứng nói
- Ok!- nó và cô cùng đồng thanh
- Lên đấy bọn mình mua gì rồi về ăn không?-Tề Lục Tâm nói
- Ha ha, được luôn!-Nó cười
- OK, chiều nay mấy giờ tới?-Vân hỏi chúng nó, nó quay sang nhìn Tâm.
- 2 giờ chiều nhá-Tâm nhìn nó rồi đưa ra thời gian tới.
Cô giáo bước vào lớp, học sinh liền ngồi vào chỗ mà mình thích. Sau 1 hồi giới thiệu, hệ thống lại luật lệ ở trường, báo danh thì cô bắt đầu xếp chỗ, 3 đứa chúng nó không được ngồi gần nhau nhưng cũng không quá xa. Nó ngồi ngay cạnh 1 bạn nam, người này có cái tên quen thuộc khiến nó liếc nhìn vài lần; tên của cậu ấy là Tạ Cầm Thanh.