Cô khoác vội chiếc áo rồi đi ra mở cửa, đứng ngoài là Dư Sanh Tiêu lịch sự nhắc cô nhớ về thời gian ra sân bay. Lúc này Tô Lê mới chợt nhớ ra, hôm nay là ngày thứ hai sau đám cưới, cô và Thẩm Mặc sẽ đi du lịch trăng mật kéo dài một tuần ở nước ngoài.
Đêm qua phải thức đến hai, ba giờ mới miễn cưỡng ngủ được, lúc này đầu cô vẫn còn đau âm ỉ.
Sau khi tiễn Dư Sanh Tiêu đi, cô quay lại phòng khách mới phát hiện Thẩm Mặc đã chỉnh tề, kéo hành lý đứng chờ ở cửa phòng ngủ.
Hai người đối diện nhau một lúc, Tô Lê ngượng ngùng quay đi: “Chào buổi sáng.”
“Không còn sớm nữa đâu.” Thẩm Mặc lạnh nhạt đáp, giọng nói như mang theo hơi lạnh.
Tô Lê bất giác rùng mình.
Cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Chúng ta sắp ra sân bay, để tôi chuẩn bị chút đã.”
Vừa định rời đi, cô nghe thấy Thẩm Mặc nói: “Cô chẳng để tâm đến kỳ trăng mật này chút nào.” Cô ấy bước đến ngồi xuống sofa, khoanh tay lại: “Thà không đi còn hơn.”
“Hả?” Tô Lê quay lại nhìn cô đầy bối rối.
Cô thận trọng xác nhận: “Vậy... chúng ta hủy lịch trình sao?"
Thẩm Mặc lườm cô một cái, quay mặt đi không nói gì.
Tô Lê tiến lên vài bước, cầm điện thoại trên bàn.
Vừa mở khóa màn hình, Thẩm Mặc liền bước tới giữ chặt tay phải của cô. Tô Lê kinh ngạc mở miệng: “Sao vậy?"
“Cô định làm gì?” Thẩm Mặc nhíu mày, có chút vội vàng, “Không được hủy kỳ trăng mật!"
“...Tôi không có.” Tô Lê ngẩn người, rồi nhẹ nhàng giải thích, “Tôi chỉ định gọi hai ly cà phê thôi.”
Cô nhìn thấy đôi quầng thâm mờ mờ dưới mắt Thẩm Mặc: “Cô cũng không ngủ ngon đêm qua à?”
Nhận ra mình hiểu lầm, Thẩm Mặc có chút lúng túng, cắn môi lùi lại hai bước.
“Tôi để tâm mà.” Nhìn dáng vẻ bối rối của Thẩm Mặc, Tô Lê hạ giọng.
Cô cố gắng kìm nén ham muốn giơ tay ra chạm vào đối phương, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho kỳ trăng mật rồi, tôi chỉ cần sửa soạn một chút là có thể đi ngay."
Thẩm Mặc chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừ” khe khẽ.
Tô Lê bật cười nhẹ, bất giác cảm thấy như mình đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cô nhanh chóng đặt cà phê, rồi đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Cô đợi tôi một chút, sẽ nhanh thôi."
Thẩm Mặc lén nhìn bóng lưng cô, rồi cúi đầu xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Hai tiếng sau.
Trong khoang hạng nhất, tiếp viên mang đến bữa ăn kiểu Âu với bánh mì khô, bò bít tết và một đĩa salad rau nhàm chán, khiến người ta chẳng có hứng ăn.
Thẩm Mặc không ăn miếng nào, chỉ bảo họ mang nguyên vẹn đi.
Tô Lê nghĩ một lúc, rồi lấy từ trong túi ra một thanh sô-cô- la hạt dẻ: “Ăn tạm cái này trước đi, khi hạ cánh tôi sẽ đưa cô đi ăn bữa chính."
“Không cần.” Thẩm Mặc quay đầu đi, giọng ủ rũ, “Tôi không đói."
Tô Lê cảm thấy mình tự chuốc lấy bẽ mặt, cô sờ mũi rồi cất thanh sô-cô-la lại vào túi.
Vì là chuyến bay quốc tế, thời gian kéo dài tới tám tiếng.
Giữa chừng, Tô Lê cảm thấy hơi buồn ngủ, cô đeo bịt mắt và chợp mắt một lát. Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có thứ gì đó đang nghịch áo khoác của mình.
Khi thứ đó bắt đầu thò vào túi của cô, cô nhanh chóng vươn tay giữ lại, rồi tháo bịt mắt ra nhìn.
“...” Bên ngoài Thẩm Mặc trông vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt lấp lánh như sao kia lại lộ ra chút bối rối.
Tô Lê nhìn bàn tay bị mình nắm chặt.
Những ngón tay dài, mềm mại như ngọc, cô có chút không nỡ buông ra, liền nhè nhẹ xoa: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Mặc khô khan giải thích: “Không cẩn thận chạm phải thôi.”
Tô Lê nghe vậy liền mỉm cười: “Thật vậy sao?”
Thẩm Mặc cố gắng rút tay lại: "....Buông ra đi."
Tô Lê thả tay ra.
Cô không tiếp tục ngủ, mà lấy thanh sô-cô-la từ trong túi, bẻ đôi, đưa phần lớn hơn về phía Thẩm Mặc.
“Nè.” Cô dịu dàng gọi, “Ăn đi."
“Tôi...” Thẩm Mặc mím môi.
Cô hơi đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, do dự vài giây mới nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn."
Nói xong, cô lập tức quay mặt đi, cố tình không nhìn Tô Lê.
Tô Lê bẻ một miếng sô-cô-la và bỏ vào miệng, để nó từ từ tan chảy trên lưỡi. Khi hương vị lan tỏa, cô quay sang nhìn Thẩm Mặc và hỏi câu thắc mắc đã giữ trong lòng từ sáng: “Tại sao cô giận?”
Thẩm Mặc nhìn chăm chăm vào miếng sô-cô-la trên tay mình, không quay đầu lại: “Tôi không giận.”
“Không giận?” Tô Lê thở dài, “Vậy chắc là do tôi ngốc quá, không hiểu được tâm ý sâu xa của cô.”
Cuối cùng Thẩm Mặc cũng quay đầu nhìn cô.
Tô Lê rướn người tới gần, cười lấy lòng: “Thật không giận à? Tôi cảm thấy từ sáng đến giờ cô cứ giận dỗi, không thèm nói chuyện với tôi.”
Cô cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Cô nói đi, nếu tôi có gì sai, tôi sẽ sửa ngay.”
Sắc mặt Thẩm Mặc có chút mềm lại. Cô cắn một miếng sô-cô-la, nhăn mũi nhận xét: "Đắng."
Tô Lê không có món gì khác: “Để tôi nhờ tiếp viên lấy cho cô một ly sữa...”
Cô chưa kịp nói hết câu, Thẩm Mặc đã lắc đầu từ chối.
Tổng giám Thẩm vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào nửa thanh sô-cô-la còn lại trên tay Tô Lê: “Của cô có ngọt hơn không?”
Tô Lê bật cười: “Được bẻ ra từ cùng một thanh, làm sao mà bên cô đắng, còn bên tôi ngọt?"
Để chứng minh, cô bẻ một miếng nhỏ từ thanh sô-cô-la của mình, đưa tới trước miệng Thẩm Mặc: “Cô tự thử đi."
Đôi mắt đẹp của Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vào miếng sô-cô-la có hạt dẻ trên tay cô, rồi bất ngờ cúi xuống, cắn miếng sô-cô-la khỏi ngón tay Tô Lê.
Tô Lê rụt tay lại, khẽ chạm vào dấu vết ẩm ướt còn sót lại trên ngón tay.
Sau đó cô không nhịn được, lại bẻ thêm một miếng và bỏ vào miệng, cố tình liếm nhẹ ngón tay.
Không biết từ khi nào Thẩm Mặc đã nghiêng người sang tựa vào chỗ gác tay gần cô, chống tay dưới cằm, hai má phồng phồng, trông có vẻ rất chăm chú thưởng thức.
Khí chất lạnh lùng của cô ấy không hề hợp với hành động này, nhưng chính sự đối lập đó lại khiến Tô Lê không thể rời mắt.
Nhận thấy ánh nhìn quá mức của cô, Thẩm Mặc quay sang nhìn lại, ngơ ngác chớp chớp mắt.
“Thế nào?” Tô Lê ho khan, che giấu sự bối rối, “Có giống nhau không?"
Thẩm Mặc liếm môi.
Cô nói: “Của cô ngọt hơn.”
“Tôi đã nói là...,” Tô Lê ngớ người, nghi ngờ nhìn cô, rồi cúi xuống nhìn thanh sô-cô-la bình thường trong tay.
Thẩm Mặc bỗng cười một cách đầy tự mãn, cố tình lặp lại: “Của cô ngọt hơn.”
Trong khoang hạng nhất chỉ có hai người họ, giọng nói của Thẩm Mặc vang vọng trong không gian kín, như những sợi lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve tai của Tô Lê.
Tô Lê nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng vì ẩm ướt của cô ấy, bất giác nghiêng người lại gần.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Mặc phản chiếu khuôn mặt của Tô Lê đang tiến lại gần, nhưng cô ấy vẫn không hề lùi bước.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách một ngón tay, Tô Lê dừng lại.
Thẩm Mặc chớp chớp mắt: “Ừm?”
Tô Lê đưa tay vuốt nhẹ khóe môi cô ấy, sau đó vội vàng lùi lại.
Cô lúng túng nói lắp: “Tôi, tôi nghĩ là có dính... khụ, dính sô-cô-la..."
Thẩm Mặc nheo mắt lại.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi, vô tình đá chân vào chân Tô Lê, rồi cứng ngắc nói: “Xin lỗi.”
Tô Lê khép chân lại, đỏ mặt lắc đầu: “Không, không sao.”
Cô bẻ một miếng sô-cô-la nữa, đưa lên trước mặt Thẩm Mặc: “Cô còn ăn không?”
Thẩm Mặc mở miệng ngậm miếng sô-cô-la, để lại trên tay Tô Lê hai vết hằn nhẹ như hình lưỡi liềm.
Biết mình vừa mất mặt, Tô Lê không dám nói gì, nhanh chóng rút tay lại.
Cô lấy chiếc bịt mắt để sang bên, định đeo lên và ngủ một giấc để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, thì nghe thấy Thẩm Mặc nói: “Tôi muốn thêm."
“Hả?” Tô Lê quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt cô dừng lại một thoáng trên miếng sô-cô-la lớn trong tay Thẩm Mặc mà cô ấy chỉ mới cắn một miếng. Bộ não đang mơ màng của cô thật sự không hiểu nổi, nên đành từ bỏ việc suy nghĩ, ngoan ngoãn bẻ thêm một miếng sô-cô-la của mình rồi đưa cho cô ấy.
Cứ như vậy, hai người một đút một ăn, đến khi thanh sô- cô-la của Tô Lê gần hết, Thẩm Mặc phất tay: “Đủ rồi.”
Cô nhét phần sô-cô-la còn lại của mình vào tay Tô Lê, rồi kéo tấm chăn lên ngực chuẩn bị ngủ.
Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
“Cô chọn sô-cô-la còn tốt hơn việc chọn người yêu.”
Giọng nói đột ngột vang lên, khiến Tô Lê ngạc nhiên quay sang nhìn cô.
Thẩm Mặc vẫn không có động tĩnh gì, cô còn tưởng mình nghe nhầm, liền dụi tai.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Mặc lại nói: “Cảm ơn... sô-cô- la rất ngon."
Lần này Tô Lê chắc chắn rằng cô ấy thật sự đang nói chuyện với mình.
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp, nghĩ ngợi một chút, rồi nhỏ giọng bào chữa: “Tôi chọn người yêu cũng không tệ đâu... bây giờ tiêu chuẩn của tôi cao lắm rồi.”
Thẩm Mặc khẽ lẩm bẩm điều gì đó, rồi uể oải đáp: “Ừ.”
Tô Lê cảm thấy mình thật sự quá dễ hài lòng, chỉ vì một từ đơn giản của Thẩm Mặc mà cô không thể ngăn nụ cười hiện lên trên môi.
Cô chạm nhẹ vào mũi mình, rồi cúi xuống nhìn miếng sô- cô-la đã bị Thẩm Mặc cắn dở. Thanh sô-cô-la vuông vắn giờ đã có một vết lõm hình cung, lộ ra những hạt dẻ nhỏ li ti bên trong.
Cô đưa miếng sô-cô-la lên miệng, vô tình cắn đúng vào chỗ lõm, khiến hình cung nhỏ trở thành một hình quạt hoàn chỉnh.
“Rõ ràng là bên này ngọt hơn.”
Tô Lê lẩm bẩm, nhưng Thẩm Mặc đã nhắm mắt nghỉ ngơi, không nghe thấy lời phản bác của cô.