Người dẫn chương trình Hoàng Tân ra tiếp đón cô, trong lúc trò chuyện ngắn gọn đã giới thiệu cho cô về quy trình của chương trình cũng như phạm vi câu hỏi sẽ được đề cập, đồng thời xác nhận với cô xem có chủ đề nào cấm kỵ không.
Tô Lê rất tự nhiên trả lời: "Tôi rất tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của ‘Công nghệ tiên phong", không có vấn đề nào bị giới hạn cả.” Cô còn đùa một chút: “Tất nhiên, những điều không thể nói thì tôi cũng sẽ không trả lời.”
Hoàng Tân cười: "Đương nhiên rồi."
Anh ta ngắm nghía Tô Lê một chút: "Chúng tôi thực ra đã chuẩn bị sẵn chuyên gia trang điểm cho khách mời, nhưng tôi thấy... cô không cần nhỉ?
"Nhìn cô bây giờ là đã rất đẹp lên hình rồi."
Tô Lê vui vẻ nhận lời khen: "Phải không?"
Cô chạm nhẹ vào mặt, nửa thật nửa đùa: “Vì buổi phỏng vấn này mà tôi phải tốn hai giờ để chuẩn bị đấy. Nghe anh khen thế này thì cũng đáng công rồi.”
Hoàng Tân nghe thấy sự trân trọng của cô đối với buổi phỏng vấn, tất nhiên cảm thấy rất vui vẻ, liền cười tươi khen ngược lại: "Tô tiểu thư đúng là sắc nước hương trời, trang điểm đơn giản cũng đẹp mà."
Với cuộc trò chuyện mở đầu này, phần phỏng vấn chính thức diễn ra rất tự nhiên và thoải mái.
Tô Lê ngồi duyên dáng trên ghế đơn, trò chuyện với Hoàng Tân như những người bạn, khiến vị đạo diễn bên cạnh liên tục giơ ngón cái tán thưởng.
"... Thật sự rất vui khi được trò chuyện cùng Tô tiểu thư, thành thật mà nói, nếu không biết thân phận của cô, tôi cứ ngỡ mình đang phỏng vấn một ngôi sao lớn." Sau phần dẫn dắt nhẹ nhàng, Hoàng Tân nhanh chóng đưa câu chuyện trở lại đúng hướng: "Nói đến đây, vào tháng sau, Tô thị của cô thật sự sẽ ra mắt một "ngôi sao lớn", Tô tiểu thư có thể tiết lộ chi tiết cho chúng tôi được không?"
Tô Lê mỉm cười: "Tất nhiên rồi."
Cô thẳng thắn trả lời: “Gần đây, công ty chúng tôi vừa cho ra mắt tai nghe cao cấp K12 và nhận được rất nhiều đánh giá tích cực. Ai cũng biết, chất lượng âm thanh của K12 đạt đến đỉnh cao của thị trường.
Tuy nhiên, tai nghe chụp tai có một số hạn chế, không phải lúc nào cũng tiện sử dụng. Vì vậy, chúng tôi đã phát triển một phiên bản cải tiến, đó là tai nghe Bluetooth cao cấp thuộc dòng K12."
"Wow—" Hoàng Tân rất phối hợp, “Nói vậy, có nghĩa là từ giờ tôi có thể dùng tai nghe cao cấp của công ty cô trong mọi hoạt động, kể cả khi ra ngoài hay tập thể dục?”
Tô Lê mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
“Thật đáng mong chờ quá!” Hoàng Tân lại hỏi: “Vậy thì khi nào "ngôi sao lớn" này sẽ ra mắt?"
Tô Lê chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn vào máy quay, nghiêm túc đáp: "Tai nghe Bluetooth mới nhất sẽ ra mắt tại triển lãm công nghệ ở G thành vào tháng tới, đến lúc đó, mọi người sẽ được chiêm ngưỡng sản phẩm mới này."
Hoàng Tân vỗ tay: "Tôi thực sự rất mong chờ."
Anh ấy thành thật nói: “Nói thật nhé, khán giả thường xuyên theo dõi chương trình này đều biết tháng trước tôi đã định mua tai nghe Bluetooth mới, nhưng mãi vẫn chưa tìm được sản phẩm ưng ý.
Giờ thì tôi không cần tìm nữa rồi, tôi sẽ đợi "ngôi sao lớn" của công ty Tô tiểu thư ra mắt, sau đó mua ngay để đánh giá cho mọi người.”
Tô Lê cười đáp lại: “Hoàng ca cứ đùa, đợi khi tai nghe mới xuất kho, tôi sẽ gửi ngay cho anh một bộ.”
“Thật sao?” Hoàng Tân kinh ngạc xác nhận lại.
Tô Lê gật đầu: "Tôi đã hứa trước bao nhiêu khán giả thế này, chẳng lẽ lại nói dối anh?"
Hoàng Tân vỗ ghế, cười lớn: "Tốt quá!"
Anh ấy vui vẻ đến mức đôi mắt híp lại: "Vậy tôi sẽ bắt đầu mong chờ món quà từ Tô tiểu thư rồi!"
Đạo diễn bên cạnh giơ tay nhắc anh ấy giữ bình tĩnh, Hoàng Tân ho khẽ.
Anh ấy nhìn lại thẻ câu hỏi, tiếp tục cuộc phỏng vấn: “Trong ngành công nghệ, ai cũng muốn biết, bước tiếp theo của công ty Tô thị sẽ ra sao?
Công ty sẽ tập trung vào lĩnh vực tai nghe hay mở rộng sang thị trường lớn hơn?”
Tô Lê trả lời thẳng thắn: “Năm tới, Tô thị sẽ có một số thay đổi lớn. Còn chi tiết cụ thể thì...” Cô mỉm cười, úp mở: “Đến lúc đó mọi người sẽ biết thôi."
Hoàng Tân trêu chọc: “Giữ kín như thế chắc chắn là một sự kiện lớn!”
Tô Lê cười, không phủ nhận mà còn đáp lại: "Hoàng ca nhạy bén quá."
Hai người tiếp tục trò chuyện về tầm nhìn trong ngành công nghệ, buổi phỏng vấn kéo dài 40 phút diễn ra suôn sẻ và kết thúc hoàn hảo.
"Tuyệt vời!" Đạo diễn vỗ tay tán thưởng, "Không có cảnh nào thừa thãi, cũng không cần phải quay lại bất kỳ đoạn nào cả."
Tô Lê cảm ơn tất cả mọi người.
“Lần đầu đối mặt với máy quay, không tránh khỏi hồi hộp. Rất cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”
Mọi người cùng nhau trao đổi lời cảm ơn.
Sau khi trò chuyện thêm với Hoàng Tân và đạo diễn, cả hai trao đổi thông tin liên lạc xong thì Tô Lê lên xe trở về công ty.
Hai ngày sau, buổi phỏng vấn đã được biên tập và phát sóng, khiến cái tên Tô Lê bất ngờ lọt vào top 10 chủ đề thịnh hành toàn quốc.
Chỉ có khoảng 30% cư dân mạng bàn luận về tai nghe mới sắp ra mắt, còn phần lớn mọi người lại thảo luận về...
Nhan sắc của Tô Lê.
【Làm sao lại có người vừa giàu có vừa đẹp thế này? Ghen tị quá!】
【Lúc mới xem cứ tưởng là ngôi sao nổi tiếng nào, nhưng hóa ra lại là một nữ tổng tài trẻ tuổi của công ty công nghệ qaq càng yêu hơn!】
【Ôi, chân chị ấy dài quá! Nhìn thấy nhan sắc này là tim tôi đập loạn nhịp!】
【....】
Chính Tô Lê cũng ngạc nhiên:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Công ty đã mua cho tôi một vị trí trên hot search à?"
Cô gọi điện cho bộ phận truyền thông, nhưng tất cả mọi người đều rất ngỡ ngàng.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bộ phận truyền thông cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Họ lập tức tận dụng độ hot của chủ đề để quảng bá mạnh mẽ các sản phẩm của Tô thị, khiến doanh số bán hàng trên cửa hàng trực tuyến của công ty tăng vọt nhiều lần.
Trưởng phòng truyền thông đích thân đến văn phòng tổng giám đốc, đề nghị Tô Lê sau này tiếp tục xuất hiện để quảng bá sản phẩm cho công ty, nhưng cô đã khéo léo từ chối với lý do “để sau rồi tính".
Thực ra, khi còn học đại học, cô cũng từng gặp vài người môi giới, nhưng Tô Lê không muốn trở thành một nhân vật của công chúng.
Sau khi trưởng phòng truyền thông rời đi, một cuộc gọi từ số lạ địa phương bất ngờ hiện lên trên màn hình của cô.
Bình thường Tô Lê sẽ không nhận các cuộc gọi từ số lạ, nhưng lần này không hiểu sao cô lại bấm nghe.
Giọng nói của Phương Khoát vang lên từ đầu dây bên kia: "Tô Lê, cô đang tự mãn lắm nhỉ?"
Trong lòng Tô Lê thầm chửi "xui xẻo", nhưng vẫn nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp.
Cô đáp trả bằng giọng châm biếm: “Phương tổng, anh nói vậy là sao? Là không chịu nổi khi thấy người khác tốt hơn mình, buồn bực đến mức phải gọi điện tới để tìm cảm giác khó chịu à?”
Phương Khoát quay lưng bước tới bên cửa sổ kính sát đất, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới: "Hừ, gần đây tôi thường nghe một câu nói rằng, người đứng càng cao, khi bị đẩy xuống vách đá thì sẽ càng đau.
Tô tổng, cô vẽ ra bao nhiêu bánh vẽ trước công chúng, hết sản phẩm mới rồi lại nói về kế hoạch lớn của năm sau, cô không sợ nghẹn chết à?”
"Tôi có nghẹn chết hay không thì không cần Phương tổng phải lo." Tô Lê dựa lưng vào ghế sofa, lạnh lùng nói: "Đáng tiếc cho anh, viễn cảnh anh muốn thấy sẽ không bao giờ xảy ra."
Cô hừ một tiếng: "Sau khi K12 ra mắt, nghe nói sản phẩm của Phương Viên khoa kỹ giảm giá vẫn không bán được, anh không lo nghĩ cách giải quyết doanh thu mà lại rảnh rỗi xem phỏng vấn của tôi. Xem ra cổ đông của Phương Viên còn chưa tìm đến anh nhỉ?"
Câu nói này thực sự đã đánh trúng điểm yếu của Phương Khoát, khiến anh siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào tấm kính phía trước.
Dù đau đớn nhưng Phương Khoát lại mỉm cười một cách kỳ quặc: “Xem ra chúng ta giống nhau cả thôi, chẳng phải Tô tổng cũng luôn quan tâm đến Phương Viên sao?”
Tô Lê cười: "Thì cả hai đều như nhau mà."
Phương Viên hiện tại là đối thủ lớn nhất của Tô thị, hiểu rõ đối thủ thì mới có thể chiến thắng, tất nhiên cô phải quan tâm đến động thái của Phương Viên.
“Vậy thì tôi xin chúc mừng cô trước.” Phương Khoát chuyển chủ đề, lần này hiếm khi nói được một câu tử tế.
Tô Lê nheo mắt, đang suy nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì bỗng nghe thấy anh ta nói câu cuối: "Tôi đợi xem kịch lớn phía sau."
“Anh...” Tô Lê ngạc nhiên, nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "tút tút", nhìn xuống điện thoại mới biết Phương Khoát đã cúp máy.
Cô tắt điện thoại, lẩm bẩm chửi "đồ thần kinh", rồi nhanh chóng quay lại bàn làm việc, tiếp tục xử lý công việc.
Trong hộp thư nội bộ, Tiền Hữu Lâm đã gửi một tài liệu báo cáo tiến độ phát triển của tai nghe Bluetooth, Tô Lê mở ra đọc kỹ và cảm thấy rất hài lòng, cô yên tâm đóng tài liệu lại.
Tối hôm đó, khi tan làm, cô đến đón Thẩm Mặc về nhà. Khi vừa lên xe, Thẩm Mặc lấy điện thoại ra, chăm chú xem video phỏng vấn của cô.
Tô Lê nháy mắt nhìn cô, cười hỏi: “Thẩm tổng bận rộn như vậy, có phải là bây giờ mới có thời gian xem không?”
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt bỗng thoáng hiện nét ngượng ngùng: "... Chị đã xem hai lần trước rồi."
"Ồ?" Tô Lê hơi ngạc nhiên, “Khi nào?"
Video được đăng tải vào khoảng ba giờ chiều, lúc đó đã qua giờ nghỉ trưa, nên Thẩm Mặc chắc chắn không thể xem trong giờ nghỉ.
Thẩm Mặc đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục xem video mà không trả lời câu hỏi của cô.
Tô Lê bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Cô cười và ghé lại gần Thẩm Mặc, trêu chọc: “Vậy là Thẩm tổng đã lén xem trong giờ làm việc?”
Thẩm Mặc không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng đáp "Ừm."
"Chậc chậc." Tô Lê vừa lái xe vừa cười nói: “Em phải đến công ty S.G báo cáo thôi, nói rằng Thẩm tổng lén lút làm việc riêng trong giờ làm việc! Đã vậy còn xem..."
Nói đến đây cô dừng lại, liếc nhìn video: "Sao chị lại xem cái này? Nội dung cuộc trò chuyện của chúng em có gì giúp ích cho chị không?"
Thẩm Mặc quay đầu lại, cũng thuận tay đưa màn hình điện thoại về phía cô.
Tô Lê nhìn thấy trên màn hình là khuôn mặt của mình, trang điểm tỉ mỉ, mái tóc dài xõa xuống vai một cách hoàn hảo.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Thẩm Mặc nói: "Rất đẹp."
“Ừm.” Tô Lê ngơ ngác chớp mắt, “Chị nói em?"
Thẩm Mặc gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên."
Cô nhớ lại điều gì đó, khẽ nhăn mũi: "Trong phần bình luận... mọi người đều nói em rất đẹp."
“Phì.” Tô Lê cười khẽ, lắc đầu.
Khi cả hai về đến nhà, sau khi đỗ xe xong, cô đi đến bên Thẩm Mặc: "Em ở ngay bên cạnh chị, nhưng chị lại không nhìn em mà lại chọn xem video đó?" Cô nâng cằm Thẩm Mặc lên: "Thẩm tổng, chị đang nghĩ gì vậy?"
"Nhưng mà..." Thẩm Mặc nghiêng đầu, khuôn mặt ửng hồng, đôi má nổi bật màu hồng dễ thương.
Cô bối rối hỏi ngược lại: "Nếu chị cứ nhìn em suốt, không phải sẽ rất kỳ lạ sao?" Cô xấu hổ chớp mắt, "Còn có thể ảnh hưởng đến việc em lái xe nữa."
Tô Lê nhướng mày: "Vậy là chị đang quan tâm đến em à?"
Cô thích thú vô cùng, không quan tâm đến việc có người qua lại trong bãi đỗ xe, cô liền hôn lên môi Thẩm Mặc một cái.
Thẩm Mặc hoảng hốt, nhanh chóng nhìn xung quanh như một chú thỏ con, rồi vội vã vùi mặt vào lòng cô.
Tô Lê véo nhẹ vành tai cô, rồi không trêu đùa cô nữa, ôm lấy vai cô và nói: "Đi nào, lên lầu thôi."
"Tô Lê..." Thẩm Mặc kéo nhẹ vạt áo cô.
Tô Lê cúi xuống: "Sao vậy?"
Ngay sau đó, Thẩm Mặc bất ngờ ngẩng đầu lên và đáp lại bằng một nụ hôn.
"Chut~"
Trước khi Tô Lê kịp phản ứng, Thẩm Mặc đã bước nhanh lên phía trước, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, rồi kéo tay cô: "Đi thôi?"
"Được~" Tô Lê cười đáp lại.
Trong bữa tối, Thẩm Mặc nhắc đến chuyện: "Mẹ chị sẽ trở về thành phố A vào cuối tuần này."
"Ừm?" Tô Lê ngẩn người trong vài giây rồi nhận ra, “Ồ, chị đang nói về mẹ ruột của chị phải không?"
Thẩm Mặc gật đầu.
Mẹ ruột của Thẩm Mặc tên là Lý Tư Viện, khi còn trẻ, bà đã yêu và kết hôn với Thẩm Chung trong sự bồng bột. Sau khi kết hôn, bà phát hiện ra mình không thể chịu đựng cuộc sống hôn nhân đầy những lo toan cơm áo gạo tiền, vì vậy sau khi sinh Thẩm Mặc không lâu, bà đã đề nghị ly hôn để tiếp tục cuộc sống tự do của mình.
Trong những năm qua, bà sống ở nước ngoài, thậm chí khi Thẩm Mặc và Tô Lê kết hôn, bà cũng không về tham dự lễ cưới.
Tô Lê nghe hiểu ý cô: "Bà ấy muốn gặp chúng ta sao?"
Thẩm Mặc nhấp một ngụm canh: "Bà ấy hẹn chúng ta ăn tối tại khách sạn Nguyệt Cung, tầng 16, vào tối thứ Bảy."
“Được.” Biết rằng sắp gặp người lớn, Tô Lê không khỏi có chút lo lắng.
Cô hít sâu một hơi, hỏi: “Có cần chuẩn bị quà gì không?”
Thẩm Mặc lắc đầu: "Không cần đâu."
Cô nói với giọng rất bình thản: “Chị không hiểu rõ về bà ấy lắm, hồi nhỏ, hầu hết những gì chị nghe về bà đều từ cha chị, toàn là những lời nói xấu, nào là bà ấy ba phải, lăng nhăng."
Tô Lê chỉ cười nhạt.
Cô không nói gì trước mặt Thẩm Mặc, nhưng luôn cảm thấy rằng người đàn ông bảo thủ và cổ hủ như Thẩm Chung thực sự không có tư cách đánh giá người khác. Điều cô tò mò hơn là, tại sao một người phụ nữ theo đuổi sự tự do như Lý Tư Viện lại phải lòng một chàng thiếu gia nhà họ Thẩm, người luôn cho rằng chỉ có con trai mới được kế thừa sản nghiệp?
Thẩm Mặc nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng cô: “Em đang nghĩ gì thế?”
"Khụ khụ." Tô Lê vội điều chỉnh lại nét mặt, "Không có gì đâu."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dù sao cũng là gặp người lớn, em nghĩ vẫn nên mua chút quà. Nếu chị cũng không rõ nên mua gì thì em sẽ để trợ lý sắp xếp nhé?"
"Ừm." Thẩm Mặc gật đầu, rõ ràng không quá coi trọng việc này.
Tối muộn hôm đó, sau khi tắm rửa xong, Tô Lê bước ra khỏi phòng tắm và phát hiện ra rằng Thẩm Mặc lại đang xem lại video phỏng vấn.
Cô lặng lẽ tiến đến bên cạnh cô ấy, nằm xuống nhẹ nhàng, nhìn lên màn hình thấy hình ảnh mình đang trả lời câu hỏi của Hoàng Tân và vô tình vuốt tóc.
Hành động đó thực ra rất bình thường, nhưng đối với Tô Lê, đó là dấu hiệu cho thấy cô đã hồi hộp.
Nhưng Thẩm Mặc lại xem rất chăm chú.
Cô cảm nhận được sự hiện diện của Tô Lê, quay đầu nhìn cô ấy, rồi thuận tay vuốt tóc cô ấy một cách tự nhiên, như thể đã luyện tập điều đó cả trăm lần.
Tô Lê ôm mặt mình.
"Sao thế?" Thẩm Mặc ngạc nhiên nhìn cô.
Tô Lê thở dài, lộ ra nửa khuôn mặt từ giữa những ngón tay: "Em vừa tắm xong, chắc chắn trông không đẹp bằng trong video đâu.
Chị đừng nhìn em, không khéo lại chê bai em đấy.”
"Không đâu." Thẩm Mặc vội vàng kéo tay cô ra.
Tô Lê cố tình kéo chăn che mặt mình lại.
Cô nói từ bên dưới tấm chăn: "Không phải chị vừa nói không dám nhìn em sao? Chị cứ xem video đi, em đi ngủ trước đây."
Âm thanh loạt soạt vang lên, Tô Lê không thể nhìn rõ nhưng qua những tiếng động, cô đoán rằng Thẩm Mặc đã nghiêng người đặt điện thoại lên tủ đầu giường và nằm xuống bên cạnh cô.
"Không xem điện thoại nữa." Giọng mềm mại của Thẩm Mặc vang lên: "Chị muốn nhìn em."
Tô Lê từ từ kéo chăn xuống, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Cô và Thẩm Mặc nhìn nhau, ánh mắt của cô ấy long lanh và sáng rực.
Thẩm Mặc cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô.
Sau đó, những nụ hôn dần trở nên nhiều hơn, từ trán, sống mũi, gò má, cuối cùng dừng lại ở bờ môi.
Chăn đã bị đẩy ra, Tô Lê há miệng, tận hưởng nụ hôn sâu này từ Thẩm Mặc.
So với trước đây, kỹ năng hôn của Thẩm Mặc đã trở nên điêu luyện hơn rất nhiều nhờ sự chỉ dẫn của cô. Tô Lê thậm chí có thể cảm nhận được bóng dáng của mình trong từng động tác của cô ấy – ví dụ như động tác nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của cô, đó là một trong những điều cô thích làm với Thẩm Mặc nhất.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Lê, Thẩm Mặc mở mắt: "... Sao em không nhắm mắt lại?"
Tô Lê cười: "Nhắm mắt lại thì làm sao nhìn được chị?"
Thẩm Mặc khẽ mím môi.
"Người ta vẫn nói..." Cô ngập ngừng, nhưng cuối cùng không biết phải nói gì.
Tô Lê cười lớn, khẽ vuốt má cô: “Chị cũng có thể nhìn em, chẳng phải chị rất thích nhìn sao?"
Thẩm Mặc làm theo lời cô, cố gắng giữ đôi mắt mở trong khi tiếp tục nụ hôn.
Nhưng chỉ sau mười giây, khuôn mặt cô đã đỏ bừng, cuối cùng cô buông tay: "Thật kỳ lạ..."
Nụ hôn quá gần khiến tầm nhìn trở nên mờ nhạt, không nhìn rõ đối phương, nhưng nếu để duy trì khoảng cách thì lại làm cho Thẩm Mặc cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn thấy đôi môi hai người đang quấn quýt.
Tô Lê ôm lấy cô, xoay người lại, để Thẩm Mặc nằm lên người mình.
Cô mỉm cười dụ dỗ: “Lúc này, chị không cần phải thấy ngại gì cả, cũng không ảnh hưởng gì đến em.” Nói xong, tay cô đã không còn yên vị, bắt đầu vuốt ve gò má của Thẩm Mặc: “Thẩm tổng, phải trân trọng khoảnh khắc này đấy.”
Thẩm Mặc ngây ngẩn nhìn cô, ánh mắt như đắm chìm, không thể rời đi.
Tô Lê nhấc đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Thẩm Mặc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thở ra một hơi nóng, cúi xuống, tiếp tục hôn sâu vào đôi môi của người yêu, vội vã nhưng vẫn ngượng ngùng.