Hai ngày vừa qua đã tận hưởng đủ phong cảnh thiên nhiên, giờ lại bị bao quanh bởi công nghệ hiện đại, cả hai có chút không quen. Khi đi dạo buổi tối, Thẩm Mặc dừng chân trước một quán bar có tên "Lạc", tò mò nhìn vào bên trong.
"Sao thế?" Tô Lê quay lại nhìn cô, cười hỏi, "Có muốn vào thử không?"
Thẩm Mặc liếc nhìn bảng hiệu ngoài cửa ghi vài loại đồ uống đặc biệt của ngày hôm nay, rồi chậm rãi lắc đầu: "...Không cần."
"Ồ?" Tô Lê nhướn mày.
"Chị chưa từng đến mấy nơi như thế này." Thẩm Mặc tiến lại gần cô, nói, "Vừa rồi ngửi thấy một mùi hương hoa rất thơm, còn tưởng là tiệm nước hoa."
Cô chỉ vào vai của Tô Lê: "Đi thôi."
Tô Lê nắm lấy tay cô, cười đùa: "Chưa từng đến không phải là cơ hội tốt sao?"
Cô nhướn mày với Thẩm Mặc: "Để em đưa Thẩm tổng của nhà mình đi mở mang tầm mắt~"
Thẩm Mặc hơi đỏ mặt, ngoan ngoãn để cô nắm tay dẫn đi. Hai người băng qua tấm rèm cửa, vừa vào trong, mùi hương hoa nhè nhẹ cùng với mùi rượu lập tức trở nên nồng đậm hơn. Cùng với ánh đèn mờ ảo trong quán, dù chưa uống gì, Thẩm Mặc đã cảm thấy như mình hơi say.
Tô Lê dẫn cô đến quầy bar.
Vừa ngồi xuống, nữ bartender với mái tóc xoăn gợn sóng đầy quyến rũ nở nụ cười: "Khách mới à~"
"Chà, đã lâu rồi tôi mới thấy những vị khách xinh đẹp thế này, uống gì không?" cô ta hỏi.
Tô Lê không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Mặc, để cô lựa chọn.
Thẩm Mặc nói về mùi hương hoa dễ chịu mà cô ngửi thấy ngoài cửa.
"Khách có gu lắm." Bartender đặt chai rượu trên tay xuống, rồi lấy ra hai chai không có nhãn, "Chắc là cô ngửi thấy loại rượu hoa đặc sản của vùng này, có tổng cộng năm loại."
Nói rồi, cô ta lấy ra vài chiếc ly nhỏ: "Tôi sẽ rót để hai người nếm thử."
"Rượu này mạnh không?" Tô Lê vô thức hỏi.
Bartender dừng lại một chút: "Tôi nghĩ là không mạnh lắm. Hai vị có hay uống rượu không?"
Thẩm Mặc lắc đầu, thành thật đáp: "Không."
Vừa dứt lời, bartender đã đưa một ly rượu đến trước mặt cô: "Thử đi~"
Thẩm Mặc cầm lấy ly, nhấp một ngụm nhỏ.
Rượu trong ly không nhiều, cô chỉ chạm nhẹ môi, nhắm mắt lại và khen: "Ngọt quá!"
Tô Lê hơi ngạc nhiên: "Ngọt à?"
"Ừ, ngọt." Thẩm Mặc tự nhiên đưa ly đến môi cô, nâng tay mời cô uống.
Tô Lê uống hết chút rượu còn lại trong ly, vị rượu thực sự ngọt và mát lạnh, nhưng khi nuốt xuống, cổ họng cô mới bắt đầu cảm nhận được chút cay nóng.
Cô mím môi, chờ một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Rượu này có vẻ mạnh đấy nhỉ?"
"Đây là rượu làm từ ngũ cốc trong làng, kết hợp với các loài hoa đặc sản của thị trấn." Bartender cười rồi đưa thêm một ly nữa, "Loại này nhẹ hơn một chút, dễ uống hơn, thử xem."
Thế là hai người uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng cũng thử qua hết năm loại rượu hoa.
Tô Lê đưa lại ly cho bartender, rồi hỏi Thẩm Mặc: "Đã thử hết rồi, thích loại nào?"
Thẩm Mặc có vẻ bối rối, nhất thời chưa thể quyết định.
Bartender đứng sau quầy cười nói: "Muốn thử thêm chút nữa không? Miễn phí đó~"
Tô Lê vội vàng ngăn lại khi thấy cô ta chuẩn bị rót thêm rượu: "Không được không được."
Nói rồi, cô đưa tay chạm vào má của Thẩm Mặc, thấy hơi nóng: "Cô ấy mà thử thêm chút nữa là say mất."
Bartender mỉm cười thân thiện.
Thẩm Mặc cũng cảm thấy uống không trả tiền thế này không hay, nên mở lời: "Loại đầu tiên có mùi hoa hồng rất thơm, chọn loại đó đi."
Tô Lê cười trêu: "Chị chọn giỏi nhỉ? Sao lại chọn đúng loại có độ cồn cao nhất?"
Thẩm Mặc liếm nhẹ môi, đôi môi cô trong ánh đèn quán bar trở nên lấp lánh, trong suốt.
Cô nhăn mũi: "Chị thích loại ngọt một chút."
Tô Lê nghĩ ngợi, rồi nói với bartender: "Cho tôi loại nào nhẹ nhất đi."
"Được thôi." Bartender nghe vậy liền bắt tay vào pha chế.
Vừa làm, cô vừa nói: "Cô yên tâm, cocktail sẽ được thêm nước ép và soda, so với rượu vừa nãy sẽ nhẹ nhàng hơn. À, hai người ở gần đây không?"
Tô Lê đáp: "Cũng không xa lắm."
"Vậy thì không phải lo." Bartender lắc nhẹ chai rượu, rót vào ly, "Dù có say, khoảng cách ngắn cũng có thể quay về an toàn."
Tô Lê nghe vậy cười cười, không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghĩ cách làm sao để nếu Thẩm Mặc say thì cả hai có thể về khách sạn cách đây vài con phố.
Khoảng mười phút sau, bartender mang ra hai ly cocktail đặc chế.
Ly của Tô Lê trông đơn giản, nước trong suốt được trang trí với một lát chanh nhỏ, nhìn bề ngoài chẳng khác gì ly soda vô hại. Ly của Thẩm Mặc thì rực rỡ hơn, không chỉ có sự pha trộn màu sắc từ nước hoa đậu biếc, mà còn có một lớp bột vàng lấp lánh trên bề mặt, cùng với cánh hoa hồng nổi, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy như một giấc mộng.
Thẩm Mặc đưa ly lên ngửi, nét mặt lập tức bừng sáng, dù ánh sáng trong quán mờ ảo, Tô Lê vẫn có thể nhìn thấy vẻ lấp lánh trong mắt cô.
"Đây chính là mùi hương vừa rồi!"
Tô Lê cười: "Vậy thì thử đi."
Thẩm Mặc đưa ly lên môi uống một ngụm, khi đặt ly xuống, môi cô dính một chút bột vàng lấp lánh.
Cô khẽ nheo mắt: "Ngon thật, giống như đồ uống có hương hoa với mùi rượu."
"Chị thích là được rồi." Tô Lê cười đáp.
Càng về khuya, càng nhiều người vào quán bar, lấp đầy không gian vốn trống trải. Bartender cũng bận rộn tiếp những vị khách khác, thỉnh thoảng mới liếc nhìn hai người họ.
Không chỉ có cô ta, thực tế, rất nhiều ánh mắt trong quán đều vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía Thẩm Mặc và Tô Lê.
Bản thân Tô Lê thì không quan tâm, nhưng lúc này Thẩm Mặc có hơi đỏ mặt vì uống rượu, trên môi còn giữ nụ cười, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.
Tô Lê ngồi trên ghế, đưa tay kéo Thẩm Mặc vào lòng mình một cách khéo léo, thể hiện rõ quyền sở hữu đối với cô ấy.
"Sao thế?" Thẩm Mặc có chút bối rối, ngước mắt nhìn cô.
"Không có gì." Tô Lê không định phá hỏng tâm trạng của cô vì chuyện nhỏ nhặt này, "Ngược lại là chị, sao cứ cười mãi thế?"
Cô hôn nhẹ lên mũi Thẩm Mặc: "Có chuyện gì vui hả? Nói cho em nghe xem nào?"
Thẩm Mặc hơi ngượng, khẽ rung mi, ghé vào tai cô thì thầm: "Không có." Dừng một chút, cô bổ sung: "Tâm trạng rất tốt."
"Trước đây uống rượu không thấy chị vui như thế này." Tô Lê tặc lưỡi hai tiếng, "Xem ra rượu hoa ở quán này có hiệu quả kỳ diệu, chút nữa mua hai chai mang về nhé?"
"Ừm?" Thẩm Mặc nghiêng đầu: "Có phiền không?"
"Không phiền." Gặp ánh mắt trong sáng của cô, Tô Lê không nhịn được, cúi xuống hôn lên khóe môi cô, "Vì Thẩm tổng, mọi phiền phức đều có thể vượt qua."
Thẩm Mặc cười, đưa tay nhéo nhẹ má cô.
Cô nhìn thẳng vào mắt Tô Lê, nói một câu mà bình thường không bao giờ nói: "Tô Lê, em đối với chị, thật tốt..."
Tô Lê vừa nghe đã biết cô ấy say rồi, ít nhất là say nửa chừng.
Cô đặt tay lên mu bàn tay Thẩm Mặc, đùa cợt hỏi lại: "Vậy cũng coi là tốt với chị sao? Mua đồ cho chị đã là tốt rồi?"
"Không, không chỉ vậy..." Thẩm Mặc chu môi.
Ánh mắt Tô Lê sáng lên: "Vậy còn gì nữa?"
Nghe vậy, Thẩm Mặc đỏ mặt: "Em, em biết mà..."
"Ừm?" Tô Lê cố tình ghé sát: "Em không biết đâu, chị không nói sao em biết được?"
Cô chớp mắt, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Nói ra đi."
Thẩm Mặc nâng mặt cô lên: "Em..."
Chưa kịp nói hết, điện thoại trong túi của cô reo lên.
Thấy cô có vẻ hơi chậm chạp, Tô Lê nhanh chóng rút điện thoại ra giúp, thấy trên màn hình là cuộc gọi từ gia đình.
Quán bar có ca sĩ hát và khách nói chuyện rất ồn ào, không thích hợp để nghe điện thoại.
Tô Lê nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Mặc: "Em ra ngoài nghe điện thoại, chị ngoan ngoãn ngồi đây đợi em nhé."
Thẩm Mặc gật đầu đồng ý.
Tô Lê không dám đi xa, cô đến gần cửa ra vào và đảm bảo có thể nhìn thấy Thẩm Mặc, sau đó mới bắt máy.
Giọng của mẹ Tô truyền đến từ đầu dây bên kia, bà hỏi thăm: "Mặc Mặc đâu?"
"Cô ấy đang bận ạ." Tô Lê dịu dàng đáp, "Mẹ, có chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ là Mạn Mạn và Nguyệt Nguyệt nhớ hai đứa thôi." Bà cười hỏi, "Hai đứa đi chơi thế nào rồi? Bao giờ về?"
Dù ngày về đã báo từ trước, nhưng người già hay hỏi đi hỏi lại, Tô Lê cũng không phiền, lần thứ N kiên nhẫn trả lời: "Chúng con sẽ bay về vào tối mai, sau khi hạ cánh sẽ về nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau sẽ đón các con về."
Cô không quên an ủi: "Bố mẹ vất vả chăm sóc hai đứa nhỏ rồi."
"Vất vả gì đâu! Mạn Mạn và Nguyệt Nguyệt ngoan lắm!" Mẹ cô hào hứng kể, "Hôm nay mẹ dẫn hai đứa đi học vẽ, Mạn Mạn còn vẽ một bức tranh gia đình nữa, vẽ đẹp lắm!"
"Thật ạ?" Tô Lê vừa đáp lại vừa quan sát Thẩm Mặc từ vài mét bên ngoài quầy bar.
Cô thực ra đã đoán được rằng chỉ cần mình rời đi, rất có thể sẽ có người đến quấy rầy Thẩm Mặc đang nửa say, sẵn sàng quay lại ngay khi cần, nhưng lúc này, những người tiếp cận Thẩm Mặc chỉ là ba cô gái trẻ. Cô không rõ họ là Alpha hay Omega, nhưng vẫn duy trì cảnh giác.
Trong điện thoại, mẹ cô vẫn thao thao bất tuyệt. Người già thường hay kể những chuyện không đầu không cuối, Tô Lê cố gắng không làm bà cụt hứng.
"....Phải rồi, ở nhà, Mạn Mạn cứ đòi qua ở với ông bà."
Ba cô gái đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc, bốn người dường như đang trò chuyện. Những cô gái đó có vẻ rất lịch sự, Thẩm Mặc cũng không tỏ ra khó chịu, khiến Tô Lê thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ cô vui vẻ tán gẫu hơn 10 phút, cuối cùng cũng hài lòng chào tạm biệt cô.
Tô Lê cất điện thoại, nhanh chóng trở lại quầy bar. Ba cô gái vây quanh Thẩm Mặc, khi cô vừa tiến lại gần thì nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
"... "The Hanged Man" ngược, lá bài này không tốt đâu! Tsk tsk, cô phải cẩn thận, có thể dạo này cô với người yêu sẽ cãi nhau đấy."
"Cãi nhau..." Đây là giọng của Thẩm Mặc.
Cô gái ban nãy lại nói tiếp: "Đúng vậy đúng vậy!"
Cô ấy hỏi: "Mỗi khi cãi nhau, hai cô ai là người nhượng bộ trước?"
Thẩm Mặc im lặng vài giây, giọng có chút ngơ ngác: "... Chưa từng cãi nhau."
Ba cô gái đồng loạt thốt lên: "Chưa từng cãi nhau?!!!"
Thẩm Mặc gật đầu: "Ừ, chưa từng."
"Sao có thể?" Cô gái dẫn đầu chống cằm: "Vậy nên thời gian yêu nhau của hai người chắc chưa lâu lắm nhỉ?"
"Không ngắn." Thẩm Mặc đếm trên đầu ngón tay: "Bảy, bảy tám..."
"Bảy tám tháng, cũng chỉ mới nửa năm thôi." Cô gái vẫy tay, "Không lâu mà, vẫn đang trong giai đoạn tình yêu nồng cháy, chưa cãi nhau cũng là bình thường." Cô ta hạ giọng: "Yêu lâu rồi thì Alpha sẽ bộc lộ bản chất!"
Cuối cùng Thẩm Mặc cũng nói trọn câu: "Bảy tám năm."
Ba cô gái chìm trong im lặng, và Tô Lê chỉ im lặng mỉm cười.
Cô cũng không vội vã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bốn người, ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, muốn nghe xem họ sẽ nói gì tiếp theo.
"Bảy tám năm mà chưa cãi nhau sao?" Cô gái tròn mắt ngạc nhiên, "Hai người bên nhau lâu như thế, chưa từng mâu thuẫn à?"
Thẩm Mặc cố gắng nghĩ lại.
Cô thực sự đã say rồi, nếu là bình thường, cô sẽ không ngồi đây trò chuyện với vài đứa trẻ lạ như thế này. Sau một lúc, cô lẩm bẩm: "Có mâu thuẫn, nhưng không cãi nhau." Cô nheo mắt: "Tô Lê không cãi nhau với tôi."
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau.
Lại có người nói: "Thôi, đừng quan tâm quá khứ nữa, dù sao thì sau này cậu chắc chắn sẽ cãi nhau thôi."
Giọng của Thẩm Mặc trở nên buồn bã: "... Sao lại thế?"
Cô gái kia đưa ra lá bài: "Nè, cô chọn thêm một lá nữa đi, tôi xem cho."
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn, không thèm chọn, chỉ lấy ngay lá trên cùng: "Lá này đi."
Cô gái lật bài lên, ngay lập tức khuôn mặt cô nhăn nhó.
Tô Lê nhìn tất cả, cảm thấy rất buồn cười. Cô thấy rõ cô bé kia chẳng có chút tự tin nào, nên định chờ cô ta tự bộc lộ, nhưng không ngờ cô ta lại hít sâu một hơi rồi bắt đầu bịa chuyện: "Lá bài này cho thấy, ừm, cô ấy có thể sẽ có hành vi ba lòng hai dạ!"
Một cô bạn của cô ta hỏi: "Ba lòng hai dạ là sao?"
"Là ngoại tình đấy." Cô gái thứ ba giải thích.
"Không, không đến mức đó..." Cô gái cầm lá bài yếu ớt nói, xua tay lúng túng, "Có lẽ chỉ là lơ là chút thôi."
Thẩm Mặc lắc nhẹ ly rượu, uống nốt chút rượu cuối cùng trong ly, rồi mở miệng, trong sự chờ đợi của mọi người, cô ợ một tiếng.
Sau đó, cô bĩu môi: "Cô ấy sẽ không."
Tô Lê ban đầu có chút tức giận khi nghe ba đứa trẻ đoán mò về mình, nhưng khi thấy người vợ yêu dấu tin tưởng mình đến thế, tâm trạng cô lại bừng sáng.
"Tại sao?" Các cô gái hỏi, "Cô ấy xinh đẹp thế này, chắc chắn có rất nhiều người thích cô ấy."
Ngón tay của Thẩm Mặc vô thức gõ nhẹ lên quầy bar: "... Chỉ là cô ấy sẽ không thôi."
Một cô gái khác chen vào: "Chị gái này cũng rất xinh đẹp, Alpha của chị chắc chắn có gu rất cao."
Cách nói này được cả ba đồng tình: "Cậu nói đúng."
Cô gái cầm lá bài bỏ lá bài xuống, đột nhiên hỏi: "Cô ấy đâu rồi? Sao đi lâu thế mà chưa quay lại?" Rồi cô ấy hạ giọng: "Ở trong quán bar thế này, không chừng đang thả thính người khác rồi."
"Khụ khụ." Tô Lê đứng ngay phía sau, phát ra một tiếng đúng lúc.
Cô cúi nhẹ người: "Các em chơi đủ chưa?" Cô chỉ vào Thẩm Mặc: "Chị cần đưa vợ chị về rồi."
Ba cô gái giật mình hoảng hốt, vội vã tản ra, nhanh chóng biến mất vào đám đông.
Tô Lê bước đến đỡ Thẩm Mặc dậy.
Cô nhẹ nhàng vén tóc trên trán người vợ yêu dấu, có chút đau lòng nói: "Uống say thế này, mai dậy sẽ thấy mệt lắm cho xem."
Thẩm Mặc ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người cô, lập tức an tĩnh lại. Cô tựa đầu lên vai Tô Lê, môi khẽ bĩu ra phản bác: "... Chị không say."
"Được, chị không say." Tô Lê bật cười, rất thông minh không cãi nhau với người vợ say xỉn.
Cô thanh toán tiền, sau đó gọi xe đưa Thẩm Mặc về khách sạn. Đến cửa phòng, thuốc giải rượu mà cô đặt trước đó cũng đã được giao đến, cô tiện tay cầm theo vào trong phòng.
Sau khi đặt Thẩm Mặc xuống giường, cô đi vào bếp lấy một ly nước ấm, cùng với hai viên thuốc giải rượu mang đến bên giường.
"Dậy uống thuốc giải rồi ngủ."
Thẩm Mặc nằm bất động, trông như đã ngủ rồi.
Tô Lê có chút nghi hoặc, đặt mọi thứ lên bàn cạnh giường, cúi xuống quan sát tình trạng của cô.
Nhưng vừa lúc cô cúi người, Thẩm Mặc liền vươn tay, ôm lấy cô kéo lên giường.
Tô Lê cẩn thận nằm xuống bên cạnh, tránh đè lên người vợ say xỉn. Cô nhìn thấy đôi mắt mơ màng của Thẩm Mặc, mỉm cười nhẹ nhàng gõ lên sống mũi cô: "Chị chưa ngủ à? Vừa nãy sao không trả lời?"
"Ưm." Thẩm Mặc không hài lòng nhăn mũi.
Cô cố gắng dồn ánh nhìn về phía khuôn mặt của Tô Lê, nheo mắt lại, miệng lẩm bẩm gọi tên cô: "Tô, Tô Lê."
"Ừ, em đây." Tô Lê ghé lại gần, hôn nhẹ lên môi cô, lập tức bị mùi hương ngào ngạt của rượu hoa bao phủ.
"Tsk, rõ ràng uống rượu không giỏi, còn dám uống nhiều như thế."
Thẩm Mặc liếm nhẹ môi, dường như nhớ lại hương vị ngọt ngào của rượu, nở nụ cười ngây ngô: "Ngọt quá."
"Cái gì ngọt?" Tô Lê hỏi.
Môi Thẩm Mặc mấp máy:
"Rượu... rượu hoa ngọt."
Tô Lê đột nhiên trẻ con muốn so bì với rượu.
Cô cúi xuống, ngậm lấy môi dưới của Thẩm Mặc, nhẹ nhàng mút lấy, nhưng không tiến sâu vào.
Đợi đến khi Thẩm Mặc nóng lòng chủ động đưa lưỡi ra, cô liền cười khẩy đẩy ra.
"Ngọt không?" Tô Lê giữ lấy cằm người yêu.
Đôi mắt vốn trong trẻo của Thẩm Mặc giờ đã bị phủ đầy dục vọng, cô nhìn thẳng vào Tô Lê, gật đầu: "... Ngọt."
"Rượu ngọt, hay nụ hôn ngọt hơn?" Tô Lê hỏi.
Để tăng khả năng chiến thẳng, vừa hỏi xong, cô lại hôn nhẹ lên môi Thẩm Mặc hai cái.
Thẩm Mặc siết chặt vòng tay ôm lấy cô, nhưng mãi không nhận được sự đáp lại trọn vẹn, đến nỗi khóe mắt cô đỏ lên vì sốt ruột.
Cô thở hổn hển, cố gắng tìm lại chút lý trí, mở miệng nói: "Em."
Tô Lê chưa kịp phản ứng: "Ừ?"
"Em ngọt hơn." Thẩm Mặc cắn răng, cuối cùng cũng nói ra bốn chữ này một cách rõ ràng.
Tô Lê sững người, sau đó nở nụ cười.
Cô vuốt ve gương mặt nóng bừng của Thẩm Mặc, âu yếm cọ mũi vào cô: "Chúc mừng Thẩm tổng, trả lời chính xác rồi~"
Nói xong, cô lật người, đè lên Thẩm Mặc và hôn sâu hơn.
Một trận mây mưa cuồng nhiệt.
———.
Cuộc vui kéo dài gần hai giờ, đến khi Tô Lê chuẩn bị ôm Thẩm Mặc ngủ, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bật dậy khỏi giường.
"Thuốc giải rượu!"
Cô nhìn sang bàn đầu giường, viên thuốc vẫn còn đó, nhưng ly nước đã hoàn toàn nguội ngắt.
Tô Lê than trời một tiếng, lắc lắc người Thẩm Mặc: "Thẩm Mặc? Đừng ngủ! Khoan ngủ đã!"
Không quan tâm Thẩm Mặc có phản ứng hay không, cô nhanh chóng xuống giường vào bếp thay ly nước ấm, mang đến trước mặt cô.
"Thẩm Mặc, dậy uống thuốc."
Thẩm Mặc nhắm chặt mắt.
Cô thực sự đã kiệt sức, dù sao cũng say không nhẹ, lại bị Tô Lê lăn qua lăn lại hơn hai tiếng, tinh thần và thể xác đều đã đạt đến giới hạn.
Tô Lê dở khóc dở cười: "Thẩm Mặc, Thẩm Mặc..."
Cô nhẹ nhàng đẩy vai Thẩm Mặc: "Dậy uống thuốc... không thì mai chị sẽ đau đầu lắm đấy..."
"Không, không uống, không chịu nổi nữa rồi..." Thẩm Mặc lẩm bẩm trong giấc ngủ, giọng khàn khàn.
Cô đẩy tay Tô Lê ra, lật người quay lưng lại, cuộn mình thành một đống.
Tô Lê: "..."
Cô ngửa đầu than thở trong im lặng, cắn răng tiếp tục làm trò đáng ghét là quấy rầy người đang say ngủ.
Cuối cùng, khi Thẩm Mặc đỏ mắt nuốt hai viên thuốc, trên mặt Tô Lê cũng hiện lên một dấu tay đỏ tươi.
Sáng hôm sau.
Thẩm Mặc nhìn vết đỏ trên mặt cô với vẻ ngạc nhiên: ".....Em làm sao thế?" Cô mở to mắt: "Ai đánh em vậy?!"
Tô Lê ấm ức nhìn cô.
".... Chị không nhớ gì sao?"
"Chị đánh em?" Thẩm Mặc đọc được câu trả lời từ đôi mắt của cô, lập tức luống cuống, "Chị, chị sao có thể..."
Tô Lê bĩu môi tỏ vẻ oan ức: "Chị quên rồi sao?"
Cô bắt đầu tỏ ra tội nghiệp: "Dù đúng là vô tình, nhưng... nhưng chị cũng không định nhận lỗi à!"
Thẩm Mặc: "..."
Cô cố gắng nhớ lại tối qua, nhưng những hình ảnh dần hiện lên đều không phù hợp cho trẻ con, chẳng có chút ký ức nào về việc mình đã đánh người. Nhưng càng nhớ về đêm qua, sắc mặt cô càng tối lại.
Tô Lê cảm thấy một luồng khí lạnh sau gáy, ôm mặt ngước lên nhìn cô: "Sao thế?"
Sao vợ yêu không tỏ vẻ áy náy, mà ngược lại còn như đang chuẩn bị tính sổ với cô thế này?!
"Hừ." Thẩm Mặc nhướn mày, hừ lạnh một tiếng: "Em bị đánh hoàn toàn không oan uổng chút nào."
Tô Lê chớp chớp mắt: "Hả?!"
Khuôn mặt Thẩm Mặc vì ngượng ngùng mà đỏ lên, khẽ rủa: "Đồ lưu manh!"
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi chiếc giường nhăn nhúm, tự nhốt mình trong nhà tắm.
Tô Lê bừng tỉnh, biết cô hiểu lầm rồi, đành bất đắc dĩ cười khổ.
Nhưng nghĩ lại, tối qua làm lưu manh cũng đúng là cô, chịu tiếng oan này cũng chẳng sai chút nào. Nghĩ đến đây, cô sờ sờ mặt mình, lấy lại tinh thần chuẩn bị đi dỗ dành vợ yêu!