Trong sơn dã, Lục Diệp nằm thẳng trên một phiến cự thạch, Hoa Từ quỳ ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, tùy theo động tác của nàng, từng đạo mộc linh lực tinh thuần tràn vào cơ thể Lục Diệp, xâm nhập tới trong làn da, chữa trị những ám thương không thấy được bằng mắt thường.
Lý Bá Tiên lúng túng ngồi bên, Phong Nguyệt Thiền thì đứng cảnh giới cách đó không xa, bốn phía cũng đã được bố trí xuống trận pháp.
Giờ đã không thể đi tìm bảo gì được nữa, sau trận chiến vừa rồi, Lục Diệp bị thương không nhẹ, chẳng qua chỉ là thoát lực, cơ thịt toàn thân đau buốt nhức không thể tả, lúc này ngay cả sức lực để động một đầu ngón tay cũng không có.
Trước đó khi được đến Huyết Nhiễm linh văn, Lục Diệp liền biết mình nhiều thêm một thủ đoạn đối phó cường địch, nhưng thời gian qua một mực không có cơ hội nếm thử, thẳng đến vừa rồi.
Linh văn này đúng thật cao minh, thông qua thôn phệ máu tươi để giúp Lục Diệp đề thăng thực lực, thôn phệ càng nhiều máu tươi, biên độ đề thăng lại càng lớn.
Chỉ nhìn quá trình chiến đấu vừa rồi liền biết, đương sơ lúc mới giao phong, Lục Diệp hoàn toàn không phải đối thủ của quỷ tu kia, vô luận là lực đạo hay tốc độ ra tay, đối phương đều mạnh hơn hắn không chỉ một bậc, ngoài ra còn có thể ngự khí.
Nhưng tùy theo Huyết Nhiễm linh văn không ngừng phát huy tác dụng, chênh lệch giữa đây đó dần bị san lấp, thậm chí khiến Lục Diệp vượt qua đối phương.
Hơn nữa Lục Diệp cảm thấy Huyết Nhiễm còn chưa đề thăng tới cực hạn, nếu có thể thôn phệ thêm càng nhiều máu tươi, mức độ đề thăng mà hắn giành được sẽ còn lớn hơn nữa.
Sau này đụng phải đối thủ thực lực mạnh hơn mình, chỉ cần không bị đối phương thuấn sát, vậy liền sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Huyết Nhiễm rất cường đại, song đại giá cũng rất rõ ràng.
Bởi vì phát huy ra thực lực siêu việt trình độ vốn cố, giờ đây cơ thịt khắp người Lục Diệp đều bị tổn hại, mất máu quá nhiều, hơn nữa duy trì Huyết Nhiễm linh văn cũng tiêu hao linh lực vô cùng kịch liệt, thứ này khác với Ngự Thủ, phải cần không ngừng duy trì, nếu không phải trước mắt Lục Diệp đã khai mở hơn tám mươi khiếu, linh lực dự trữ trong cơ thể không ít, e rằng thật không có tư cách để dùng đạo linh văn này tác chiến.
Đây chính là làm một cú, cũng có thể xem ra một loại đòn sát thủ, một khi dùng rồi, không phải địch chết chính là ta vong.
Đồng thời đây cũng là kết quả của việc đoạn thời gian gần đây Lục Diệp kiên trì dùng lân giáp tôi thể, mỗi lần đến trong phòng luyện công tu hành, hắn đều sẽ an trí lân giáp trong rãnh lõm Tụ Linh Trận, mượn Tụ Linh Trận kích phát huyết khí trong lân giáp, thôn phệ luyện hóa, rèn luyện thể phách, bằng không sợ rằng tổn hại lần này sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.
Tùy theo động tác của Hoa Từ, Lục Diệp dần khôi phục chút khí lực, thế là bèn một bên hưởng thụ Hoa Từ trị liệu, một bên lấy ra thịt khô nhai nuốt.
Sau trận chiến vừa rồi, hắn cảm giác đói đến hoảng, có thể ăn nguyên một con trâu.
Lượng lớn đồ ăn vào bụng, trên mặt Lục Diệp cuối cùng cũng nhiều thêm chút huyết sắc.
Nửa ngày sau, hắn chậm rãi đứng dậy, tuy vẫn cảm thấy hư nhược, song đã không có gì đáng ngại, di chứng khi vận dụng Huyết Nhiễm quá lớn, Lục Diệp ngấm ngầm quyết định, sau này không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể tuỳ tiện dùng thứ này.
Lý Bá Tiên ở bên nhìn vào hắn, ân cần nói:
- Cảm giác thế nào?
- Sướng khoái, đa tạ sư huynh!
Nếu không có Lý Bá Tiên ở bên chiếu cố, hắn đúng thật không có cơ hội giao thủ với cường giả như thế, hưởng qua một lần trái ngọt, hắn thậm chí không nhịn được muốn Lý Bá Tiên dẫn mình đi tìm những tu sĩ Vạn Ma Lĩnh lạc đàn khác.
Tranh đấu liều mạng như thế, đối với bản thân trưởng thành có được trợ giúp cực lớn.
Chẳng qua trước mắt dù đã được Hoa Từ trị liệu, song hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đành phải đè nén ý niệm này ở trong lòng.
- Nếu không có gì đáng ngại, ta dẫn ngươi đi xem một thứ tốt?
- Được.
Nhóm bốn người tiếp tục lên đường.
Đi về phía trước mấy chục dặm, thực lực bị áp chế của Lý Bá Tiên từ từ khôi phục, mặc dù vẫn chưa tới đỉnh phong, song ngự khí phi hành đã không thành vấn đề.
Hắn ném ra hồ lô rượu, linh lực cuộn trào quanh thân, hồ lô kia lập tức biến lớn, khẽ tung người nhảy lên.
Phong Nguyệt Thiền theo sát phía sau, Hoa Từ cũng mang theo sói máy nhảy lên, thuận tay kéo cả Lục Diệp cả người mềm nhũn ở bên.
- Lên!
Lý Bá Tiên quát khẽ một tiếng, hồ lô đằng không mà lên, khoái tốc lao vút tới tiền phương.
Ngự khí phi hành, thời gian đi đường rút ngắn rất nhiều, hơn nữa càng tiến vào sâu bên trong, áp chế mà Lý Bá Tiên phải nhận lại càng nhỏ, trước sau không đến một nén hương, hắn đã dẫn đám người Lục Diệp tới một nơi đông người tụ tập, nhìn quy mô, hẳn là tất cả tu sĩ Hạo Thiên Minh đều hội tụ về đây, bốn phía có lưu lại dấu tích đại chiến, hiển nhiên nơi này vừa trải qua một trường chiến đấu khốc liệt.
Linh khí hồ lô vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt vô số người.
Có người chỉ vào hồ lô rượu cười nói:
- Lý đạo hữu và Phong đạo hữu rốt cục đã đến, lần này người Vạn Ma Lĩnh phải tuyệt vọng rồi.
Hồ lô hạ xuống, không ít người đang tĩnh tọa nghỉ ngơi đứng dậy nghênh đón.
Lý Bá Tiên nhảy xuống hồ lô, ngẩng đầu nhìn về phía gốc đại thụ trước mặt, mở miệng hỏi:
- Tình hình thế nào?
Một tên thể tu cao lớn khôi ngô trả lời:
- Trước đó phía Vạn Ma Lĩnh vẫn chưa hết hy vọng, tổ chức mấy lần cường công, chẳng qua sau mấy lần ăn giáo huấn liền an ổn lại, giờ các ngươi đã tới, phía Vạn Ma Lĩnh e là không còn dám tuỳ tiện ló đầu.
Lý Bá Tiên khẽ gật đầu, chào hỏi với một số người khác.
Đầu bên kia, cũng có rất nhiều tu sĩ cấp thấp đang hàn huyên với Lục Diệp và Hoa Từ, trước đây chúng nhân một mực kề vai chiến đấu, rất nhiều người đều được Hoa Từ trị liệu, đối với vị phó trấn thủ sứ Bích Huyết Tông tự nhiên vô cùng cảm kích, càng đừng nói Hoa Từ còn là một vị mỹ nhân khí chất dịu dàng.
Trong trận giao phong quy mô lớn sau cùng với phía Vạn Ma Lĩnh, là Lục Diệp và Hoa Từ mạo hiểm bay tới trên trận doanh quân địch, thúc giục bố trí lưu lại trước đó, một hơi đặt định thắng cục.
Có thể nói, Hạo Thiên Minh có được thế cục như trước mắt, hai người Bích Huyết Tông góp công cực lớn.
- Hai vị này chính là Bích Huyết Tông Nhất Diệp sư đệ và Hoa Từ sư muội?
Thể tu đang nói chuyện với Lý Bá Tiên kia đột nhiên quay sang Lục Diệp.
Lý Bá Tiên mỉm cười, vỗ vỗ vai Lục Diệp nói:
- Tới bái kiến Mông Tị sư huynh, Mông Tị là trấn thủ sứ Chính Khí Môn, tu vi cửu trọng cấp Thiên, xếp hạng thứ mười tám trên Linh Khê Bảng.
Xếp hạng như thế hoàn toàn không thấp, Lục Diệp và Hoa Từ cùng lúc hành lễ, về phần Chính Khí Môn, Lục Diệp sớm đã nghe quen, đây chính là tông môn nhất phẩm Hạo Thiên Minh tại Binh Châu, phó môn chủ Bàng Chấn càng là phó minh chủ Hạo Thiên Minh, quản lý hết thảy sự vụ lớn nhỏ trong tu hành giới Binh Châu.
Mông Tị khẽ gật đầu:
- Hậu nhân danh môn, quả nhiên bất phàm, lần Linh Khê trấn thủ chiến này hai vị lập công rất lớn, ta đại biểu tu hành giới Binh Châu đa tạ hai vị!
Nói rồi trịnh trọng thi lễ với Lục Diệp và Hoa Từ.
Ở phía sau hắn, nguyên một đám bát trọng cửu trọng đến từ Binh Châu cũng dồn dập hành lễ.
Lục Diệp và Hoa Từ có chút luống cuống tay chân, song không đợi hai người nói chuyện, lại một tu sĩ khí tức mờ mịt cất tiếng nói:
- Tu hành giới Định Châu đa tạ hai vị sư đệ sư muội Bích Huyết Tông.
Lại có người nói:
- Tu hành giới Vân Châu đa tạ hai vị sư đệ sư muội Bích Huyết Tông.
- Tu hành giới Lôi Châu đa tạ hai vị sư đệ sư muội Bích Huyết Tông.
- Vụ Châu!
Từng phiến từng phiến tu sĩ chăm chú hành lễ, phảng phất gió thổi rơm rạ, phập phồng lên xuống.
Lục Diệp và Hoa Từ liếc nhau, cùng lúc hoàn lễ, thần sắc trang trọng.
Lý Bá Tiên đứng ở bên cạnh nhìn vào, trong lòng biết lần này sư đệ sư muội nhà mình tính là một trận thành danh, cả thiên hạ đều biết.
Khác với sự kiện lần trước ở Kim Quang Đỉnh, trên Kim Quang Đỉnh lần trước là tu hành giới cảm niệm công tích năm đó của Bích Huyết Tông, cho nên đông đảo tông môn mới đồng tâm hiệp lực hợp tác, bảo hộ vị đệ tử Linh Khê Cảnh cuối cùng của Bích Huyết Tông được bình an.
Đấy là di trạch năm đó Bích Huyết Tông lưu lại.
Nhưng ở Linh Khê trấn thủ chiến lần này, lại là hai người Lục Diệp và Hoa Từ bằng vào bản lãnh tự thân giương oai cho sư môn.
Trong lòng Lý Bá Tiên quay cuồng vô số ý niệm, hồi tưởng lại một đạo thân ảnh mơ hồ mà cao lớn, đại sư huynh a đại sư huynh, nếu ngươi trên trời có linh thì hẳn cũng nên an tâm, cờ xí Bích Huyết Tông! Không đổ! Mấy chục năm sau, có người tiếp lấy đại kỳ này, chống nó lên, khua múa nó tung bay trên không trung Hạo Thiên Minh.
- Nếu ngày sau hai vị sư đệ sư muội tới khu vực trung tâm rèn luyện, cứ đánh bắt chuyện, đến thẳng trụ sở Chính Khí Môn là được.
Mông Tị lại mở miệng nói.
- Cũng có thể tới trụ sở Bích Vân Cung chúng ta.
Những người khác dồn dập lên tiếng, mồm năm miệng mười tỏ ý, nói có thể đến trụ sở bọn hắn rèn luyện.
Lục Diệp tự nhiên cảm tạ một phen, tới khu vực trung tâm rèn luyện là chuyện sớm hay muộn, trước mắt hắn mới chỉ là lục trọng, còn có thể lăn lộn ở ngoại vi thêm một đoạn thời gian, nhưng đợi tu vi đến thất trọng liền phải cân nhắc tiến vào nội vi, ngày nào đó đến cửu trọng, chuyển tu công pháp cấp Thiên, khi ấy tất phải đến khu vực trung tâm.
Có ân trạch ở lần Linh Khê trấn thủ chiến này, sau này địa điểm mà hắn có thể lựa chọn liền tăng lên nhiều.
Lát sau, chúng nhân lần lượt tán đi.
Giờ Lục Diệp mới có rảnh hỏi dò nghi hoặc trong lòng.
- Sư huynh, đây là linh thụ gì? Trái cây trên đó thơm quá.
Lúc mới cùng theo Lý Bá Tiên tới đây hắn liền phát hiện, ở chỗ này có một gốc cây ăn trái, trên cây kết chín quả, mùi hương bay ra, mười dặm đều có thể nghe.
Trong Kỳ Hải có thiên tài địa bảo, đây là điều Lục Diệp sớm có nghe qua, rất nhiều đồ vật đều chỉ có ở Kỳ Hải, ở Cửu Châu và Linh Khê chiến trường căn bản không tìm thấy, nhưng từ lúc tiến vào Kỳ Hải đến nay, hắn chưa từng gặp qua bảo bối đặc biệt nào.
Những đồ tốt kia e là sớm đã bị người khác lấy đi.
Thẳng đến khắc này, nhìn thấy gốc linh thụ trước mắt, đây hiển nhiên là bảo bối nào đó.
- Đây là Tức Quả.
Lý Bá Tiên giải thích nói:
- Là đồ tốt.
Phong Nguyệt Thiền ở bên cũng nói:
- Tức Quả rất hiếm thấy, chỉ ở Kỳ Hải mới có, hơn nữa không phải mỗi lần đều có, lần trước lúc Kỳ Hải bóc mở không thấy có Tức Quả.
Thịt quả này có hiệu quả khôi phục cực mạnh, cứ lấy Tứ sư huynh ngươi làm ví dụ, nếu một thân linh lực của hắn hao hết, ăn được một ngụm thịt quả hẳn sẽ bổ sung hoàn toàn linh lực.
- Quả nhiên lợi hại.
Lục Diệp kinh ngạc, tuy Tứ sư huynh chỉ là bát trọng cấp Thiên, nhưng đấy là bởi có một nơi linh khiếu bị phá, không cách nào tấn thăng, chứ một thân linh khiếu của hắn đều đã bóc mở, luận linh lực dự trữ, so với những cường giả cửu trọng cấp Thiên khác thì không có khác biệt gì mấy.
Ngay cả cường giả như Tứ sư huynh mà chỉ cần ăn một miếng thịt quả liền có thể khôi phục hoàn toàn linh lực, nếu là lục trọng như mình, e rằng chỉ cần tùy tiện gặm chút vỏ trái cây liền sẽ có được hiệu quả tương tự.
Trong lúc tác chiến với cường địch, khôi phục linh lực là yếu tố vô cùng mấu chốt, nếu đôi bên đánh đến độ dầu hết đèn tắt, bên nào đột nhiên ăn một miếng Tức Quả này, bên còn lại sợ rằng phải tuyệt vọng mà chết.
Trái cây này ở một ít thời điểm tuyệt đối là bảo bối cứu mạng.
Lý Bá Tiên nói:
- Thịt quả tuy trân quý, nhưng thứ thực sự đáng giá của Tức Quả là hạt ở bên trong.
….
Danh Sách Chương: