Một lát sau, chúng tu Huyền Môn dưới sự dẫn dắt của Sở Thiên tìm một chỗ đường rẽ tu chỉnh.
Sở Thiên tựa người vào vách đá, một bên chờ đợi người của tông môn đưa tới vật tư, một bên mượn ấn ký chiến trường truyền tin.
Nơi đóng quân của Huyền Môn, mảnh lớn các khu kiến trúc mọc lên chi chít ở giữa các tòa linh phong, trong núi quanh quẩn linh khí, toàn bộ nơi đóng quân lại càng bị một mảnh sương mù dày đặc bao phủ, từ bên ngoài không thể thấy rõ tình huống bên trong, hiển nhiên là có đại trận bao phủ.
Trong một đình viện trên ngọn núi, Vương Ương mặc bạch y phong thần tuấn lãng, đứng ở bên cạnh ao cá, tiện tay rãi thức ăn cá, nhìn cá chép giành ăn trong ao.
Phía sau hắn, Tiểu Trúc im lặng đứng ở nơi đó.
Bỗng nhiên, Tiểu Trúc thúc dục ấn ký chiến trường của mình cảm nhận một chút, ngẩng đầu nói:
- Thiếu gia, Sở Thiên gặp Quá Sơn Hổ, còn mời hắn đến làm khách, thế nhưng lại bị cự tuyệt.
Vương Ương không nói gì, sau khi rắc thức ăn cá trong tay xong, lại vỗ vỗ tay, đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, bưng một chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nằm trong dự liệu, nhân vật bực này sẽ không dễ dàng tiến vào nơi đóng quân của tông môn nhà khác.
- Vậy thiếu gia còn mời hắn?
Tiểu Trúc khó hiểu.
Vương Ương cười ha hả một tiếng:
- Không ít sư đệ sư muội trong tông được người ta cứu mạng, lại lấy chỗ tốt từ trong tay người ta, chúng ta dù sao cũng nên có chút biểu thị.
Mời hay không là chuyện của chúng ta, có cho mặt mũi hay không là chuyện của hắn.
Tiểu Trúc ồ một tiếng.
- Còn có gì nữa?
- Sở Thiên nói trong tay Quá Sơn Hổ quả nhiên có một thanh linh khí không tồi, sau đó hắn tự xưng là Nhất Diệp.
- Nhất Diệp?
Vương Ương lộ ra thần sắc suy tư, một lát sau lại lắc đầu, y chưa từng nghe tới cái tên này, tuy giới tu hành Cửu Châu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít ngôi sao mới làm cho người ta để ý, trước khi những ngôi sao kia còn chưa tỏa ra hào quang chói mắt, rất ít người từng nghe được sự tồn tại của bọn họ, nhưng một khi bọn họ tỏa ra hào quang, đó chính là vạn người chú ý.
Đương nhiên cũng có rất nhiều ngôi sao mới còn chưa kịp tỏa ra hào quang đã bị chôn vùi, giới tu hành tràn ngập nguy cơ khắp nơi, nhất là nơi hỗn loạn như chiến trường Linh Khê này, hàng năm có vô số thiên tài chết đi ở nơi này.
- Sở Thiên còn nói, người này dường như nắm giữ một đạo linh văn dùng phòng ngự, trong chiến đấu linh văn tùy tâm mà phát ra, có thể ngăn trở công kích của tu sĩ cảnh giới Linh Khê tứ trọng.
Trong đại chiến, Lục Diệp liên tiếp thúc dục linh văn, Phong Duệ linh văn tương đối bí mật, bởi vì nó được gia trì trên trường đao, nên cho dù kích phát thì người bên ngoài cũng sẽ cho rằng đây là cấm chế trường đao tự mang theo, không thu hút chú ý quá nhiều.
Nhưng Ngự Thủ linh văn thì khác, mặc dù mỗi lần linh văn kia đều chợt lóe rồi biến mất, nhưng dưới Sở Thiên có lòng quan sát thì vẫn không thể che dấu được.
- Linh văn phòng ngự tùy tâm mà phát?
Lần này Vương Ương thật sự có chút khiếp sợ.
- Một tên Linh Khê tam trọng?
Phải biết linh văn cực kỳ phức tạp huyền ảo, cần hao phí lượng lớn thời gian học tập nghiên cứu, lúc y rảnh rỗi nhàm chám trước đó đã từng học, song trong sách ghi chép từng quyển tranh vẽ rườm rà đến cực điểm, huyền ảo khó lường, y mỗi khi nhìn đều đầu váng mắt hoa, cuối cùng y tự tay xé quyển sách này!
- Sở Thiên nói như vậy.
Khóe miệng Vương Ương có chút co giật:
- Đây rốt cuộc là quái thai chạy ra từ đại tông môn nào?
Không sai, Vương Ương kết luận Lục Diệp tuyệt đối là đệ tử xuất thân đại tông môn đứng đầu nào đó, bởi vì tu vi không cao cho nên chạy ra vòng ngoài lịch lãm.
Sở dĩ y có suy đoán như vậy, hoàn toàn do biểu hiện kinh người của Lục Diệp mấy ngày nay.
Theo thống kê của Huyền Môn, số lượng tu sĩ Cửu Tinh Tông bị bọn họ nhìn thấy chết dưới tay Lục Diệp mấy ngày nay cũng không dưới hai mươi người, trong đó không thiếu người cảnh giới Linh Khê tứ trọng.
Có thể vượt cấp giết địch là tiêu chí xuất thân đại tông môn, những tông môn nhỏ không thể bồi dưỡng ra đệ tử như vậy.
Hơn nữa hắn còn có thú sủng, con thú cưỡi thần tuấn kia cũng không phải người bình thường có thể hàng phục, hơn nữa theo tình báo Sở Thiên giờ phút này phản hồi lại, càng làm cho Vương Ương xác định suy đoán của mình.
Chỉ có xuất thân thế lực đứng đầu nào đó thì mới có nội tình thâm hậu như vậy, cũng mới có thể dùng tu vi Linh Khê tam trọng thúc dục linh văn chiến đấu.
Danh hào Quá Sơn Hổ chính là từ trong miệng Vương Ương truyền ra ngoài, bởi vì trong mắt y, Lục Diệp chính là một con mãnh hổ qua núi!
- Phong cách nuôi thả đệ tử này, ngược lại có chút giống tông môn ở Thiên Châu, dù sao bên bọn họ có rất nhiều Linh Văn Sư đứng đầu!
Vương Ương đăm chiêu.
Tiểu Trúc không biết tông môn nhà nào như Vương Ương nói, chỉ biết Quá Sơn Hổ tên Nhất Diệp kia nhất định lai lịch bất phàm, nàng mở miệng nói:
- Vậy thưa thiếu gia, chúng ta có nên âm thầm giúp hắn hay không?
- Không cần thiết.
Vương Ương khoát tay áo.
- Người ta chạy ra ngoài lịch lãm, sống hay chết đều là chuyện của hắn, chúng ta chạy tới giúp hắn làm gì, nếu xử lý không tốt ngược lại sẽ khiến người chán ghét.
Rất nhiều đại tông môn đều có thói quen nuôi thả đệ tử, những đệ tử thiên tư bất phàm này ở thời điểm tu vi không cao sẽ rời khỏi tông môn che chở, một mình lang bạt bên ngoài, ma luyện bản thân, làm như vậy dù có nguy hiểm thật lớn, nhưng một khi trưởng thành thì thực lực cũng sẽ vượt xa đồng cấp.
Cho nên trong chiến trường Linh Khê có một quy củ bất thành văn, đó chính là dù những đệ tử ra ngoài lịch duyệt này bị giết, những đại tông môn kia cũng sẽ không trả thù.
Đây là cái giá lớn nhất định phải trả, đại tông môn chắc chắn thiếu thiên tài, cho nên dù thiên tài chết đi bọn họ cũng sẽ không tiếc hận, ngoại trừ là thân quyến cao tầng trong tông, nhưng đó lại là hành vi trả thù của cá nhân, chứ không liên quan đến tông môn.
Vương Ương có thể suy đoán ra Lục Diệp là đệ tử xuất thân từ một đại tông môn nào đó, bên Cửu Tinh Tông đương nhiên cũng có phỏng đoán như vậy, nhưng dù có là thế thì bọn chúng cũng không từ bỏ đuổi giết Lục Diệp, cũng không phải vì Cửu Tinh Tông không sợ những đại tông môn kia, mà do bọn họ biết những tông môn đó sẽ không gây phiền toái cho bọn họ vì việc này.
Huống chi nguyên nhân của đại chiến lần này vẫn do người kia, Huyền Môn ta đã chia sẻ đủ áp lực cho hắn, nếu như hắn thức thời thì nên ngoan ngoãn đến bái sơn, nói cảm ơn với ta mới đúng!
Vương Ương cười khẽ một tiếng.
Tiểu Trúc trợn trắng mắt, nàng là tỳ nữ bên người của Vương Ương, cho nên biết nhiều hơn người khác.
Lần tuyên chiến này thoạt nhìn là Huyền Môn thuận thế mà làm, trên thực tế đã sớm có dự mưu, nhưng Vương Ương vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, mà Lục Diệp giết thiếu chủ Cửu Tinh Tông đã cho y cơ hội này.
Đối với Vương Ương mà nói, Lục Diệp quả thực chính là phúc tinh từ trên trời rơi xuống.
Vương Ương muốn đi vòng trong chiến trường, ở nơi đó, tu vi thất trọng không tính là cái gì, rất có thể gặp phải nguy cơ sinh tử.
Cho nên y phải nghĩ biện pháp hung hăng đả kích Cửu Tinh Tông một chút trước khi rời đi, như thế, cho dù y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì thế cục bên này cũng có thể yên ổn một hồi, cho đến khi có người gánh được trách nhiệm này.
- Thương vong thế nào?
Vương Ương lại hỏi.
- Ba mươi người chết rồi, thế nhưng bảy phần đều là tán tu.
Tiểu Trúc trả lời.
Vương Ương gật đầu, kết quả này coi như làm cho y hài lòng, phân phó:
- Tăng cường lực lượng, nhanh chóng chấm dứt trận tuyên chiến này!
Nhưng nhanh chóng chấm dứt trận chiến này chỉ mới là khởi đầu của kế hoạch!.
Danh Sách Chương: