Lục Diệp không nghỉ ngơi quá lâu, thanh kiếm vẫn cắm trên đùi, đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh của hắn.
Hơn nữa, vị trí vết thương không tốt lắm, nếu làm chỗ yếu hại bị thương, vậy thì xong đời.
Cho nên, sau khi thở dốc, hắn bắt đầu kiểm tra thương thế của mình, vươn tay xé quần áo nơi bị thương, cẩn thận xác nhận một hồi, trái tim treo cao mới hạ xuống.
Vết thương nhìn có vẻ thê thảm, nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da thịt.
Hắn không rút kiếm một cách mù quáng, bởi vì sau khi rút kiếm hắn nhất định sẽ đứng trước cục diện bị mất rất nhiều máu, nếu không xử lý tốt, có thể sẽ ngất đi trong thời gian ngắn.
Đầu tiên, hắn xé quần áo của mình xuống, buộc thành mảnh dài, trói chặt từ dưới đùi, sau đó xé rách quần áo trên chỗ bị thương, lộ ra vị trí vết thương.
Sau đó hắn chuyển ánh mắt về phía eo trên thi thể của Dương quản sự, nơi đó có một túi vải to bằng một bàn tay.
Lục Diệp nhận ra thứ này, các tu sĩ đều gọi nó là túi trữ vật.
Liệu Thương Đan mà Dương quản sự cho hắn dùng trước đó và trường kiếm cắm trên đùi hắn đều được Dương quản sự lấy ra từ trong túi trữ vật.
Thông thường, trong túi trữ vật của tu sĩ đều chứa tất cả gia sản của tu sĩ.
Lục Diệp kéo thi thể của Dương quản sự qua bên này, gỡ túi trữ vật bên hông gã xuống, quan sát tỉ mỉ, ngạc nhiên không thôi.
Có vẻ không gian bên trong cái túi nho nhỏ này không nhỏ, có thể chứa rất nhiều đồ vật.
Đến Cửu Châu hơn một năm, mặc dù Lục Diệp không hiểu nhiều về chuyện tu hành, nhưng lại nghe qua rất nhiều về đồ vật của giới tu hành.
Tựa như túi trữ vật của mỗi một tu sĩ đều có một chiếc khóa vô hình thần bí, khóa này chỉ có tự tu sĩ mới mở được, dù những người khác lấy được, cũng không cách nào tuỳ tiện mở túi trữ vật, trừ phi có thủ đoạn đặc biệt phá giải cái khóa kia.
Các tu sĩ gọi cái khóa đó là cấm chế!Thoạt nhìn túi trữ vật trong tay như túi vải, trên thực tế là được chế tạo từ một loại da thú không biết tên, Lục Diệp thầm cầu nguyện trong lòng, túi trữ vật này đừng bị khóa là tốt nhất.
Mở miệng túi ra, Lục Diệp duỗi tay ra, trái tim căng chặt! Rất nhanh, trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ, cái túi này không có bị khóa, tay hắn đã sờ được một số thứ bên trong.
Nghĩ lại, khi hắn bỗng nhiên phản kích, Dương quản sự vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh trường kiếm để nghênh địch, lúc đó gã lại bị Nguyên Từ lực trường quấy nhiễu, làm gì còn dư lực khóa túi trữ vật của mình lại.
Lần này được cứu rồi!Trong lòng Lục Diệp bình tĩnh, không ngừng móc đồ vật trong túi trữ vật ra.
Hắn muốn tìm Khí Huyết Đan cùng với Liệu Thương Đan mà Dương quản sự đã cho hắn dùng.
Đợi tí nữa rút kiếm ra, tất nhiên hắn sẽ bị mất máu, có Khí Huyết Đan bổ sung khí huyết thì có thể giảm bớt nguy hiểm, Liệu Thương Đan kia cũng là đồ tốt, thích hợp cho tình huống trước mắt.
Rất nhanh, bên cạnh Lục Diệp đã chất đầy một đống đồ! Một đống bình bình lọ lọ, rất nhiều đồ ăn, mấy túi nước lớn, thậm chí còn có vài cuốn sách và một ít giấy vệ sinh.
Lục Diệp cạn lời.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Dương quản sự đi chạy nạn, mang thêm một số thứ cũng là đúng.
Hắn tìm được Khí Huyết Đan và Liệu Thương Đan mà hắn cần trong số bình bình lọ lọ kia rất nhanh.
Số lượng Khí Huyết Đan rất nhiều, có chừng mười bình, mỗi một bình đều có hai ba mươi viên, Liệu Thương Đan lại chỉ có một bình, còn thừa lại bảy, tám viên.
Dương quản sự phụ trách chuyện đổi Khí Huyết Đan cho quáng nô trong hầm mỏ, đương nhiên trên người sẽ mang theo rất nhiều Khí Huyết Đan, điều này làm Lục Diệp vui đến phát rồ.
Trước kia hắn muốn đổi Khí Huyết Đan cần tích mười điểm cống hiến, một năm mới đổi được ba mươi viên, hiện tại giết một gã Dương quản sự liền được hai ba trăm viên.
Giàu rồi!Hắn lấy ra một viên Khí Huyết Đan chuẩn bị ăn vào, ngẫm nghĩ rồi lại lấy thêm hai viên, nhét vào trong miệng, không phải hắn không muốn ăn nhiều, chủ yếu là ăn nhiều thứ này cũng vô dụng.
Hắn lại lấy Liệu Thương Đan ra, ăn một viên.
Ngay sau đó, hắn cầm một túi nước lớn, tháo nắp túi, uống hai ngụm trước, lại lấy nước sạch rửa vết thương một chút.
Cảm giác mát rượi từ miệng vết thương truyền đến, tác động đến thương thế, đồng thời cũng mang theo từng tia mát lạnh, trán Lục Diệp chảy ra mồ hôi.
Sau khi rửa sạch vết thương, hắn lại lấy ra một viên Liệu Thương Đan để ở bên cạnh dự phòng.
Việc nên làm đều đã làm, hắn hít một hơi thật sâu, tay nắm vào chuôi kiếm, bỗng nhiên rút ra.
Trong phút chốc, cơ thể Lục Diệp run rẩy, nhưng hắn vẫn cắn răng, không phát ra tiếng.
Không hề kéo dài thời gian, hắn vội vàng cầm lấy Liệu Thương Đan vừa rồi để dự phòng bên cạnh, bóp nát rồi nghiền thành bột, đắp vào miệng vết thương.
Liệu Thương Đan có thể uống thuốc, nhưng hắn không biết liệu thoa ngoài da có hữu dụng hay không, tạm thời thử một lần.
Cởi bỏ quần áo buộc giữa hai đùi, băng bó vết thương cẩn thận.
Bận rộn một hồi, toàn thân Lục Diệp gần như ướt đẫm mồ hôi, trực tiếp nằm trên mặt đất, không muốn nhúc nhích, dần dần thiếp đi.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, không biết đã trôi qua bao lâu, hắn giãy dụa đứng dậy, tựa vào vách đá, duỗi tay ấn một cái lên vết thương trên đùi.
Hơi đau, nhưng không có cảm giác nhiễm trùng.
Là chuyện tốt, xem ra lấy Liệu Thương Đan thoa ngoài da có tác dụng, cuối cùng cũng vượt qua khoảnh khắc nguy hiểm nhất, Lục Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Bụng kêu ùng ục, trước khi gặp Dương quản sự, hơn nửa ngày rồi Lục Diệp vẫn chưa ăn gì, vốn dĩ chuẩn bị nộp khoáng thạch mới đào xong lên trên rồi đổi một ít thức ăn, ai ngờ bị Dương quản sự ép tiến vào sâu trong mạch khoáng, lại tử chiến với gã một trận, cuối cùng còn bị thương.
Cũng may, sau khi tìm thấy không ít đồ ăn trong túi trữ vật của Dương quản sự, Lục Diệp liền lấy ra một miếng thịt khô để ăn rồi lại uống từng ngụm nước trong.
Cơn đói từ từ biến mất, ít có người tới nơi này, tạm thời không có nguy hiểm, Lục Diệp dần dần nổi lên hứng thú đối với di vật của Dương quản sự.
Hắn vừa ăn, vừa bắt đầu kiểm tra những thứ lấy ra từ trong túi trữ vật của Dương quản sự.
Khí Huyết Đan và Liệu Thương Đan thì hắn biết, nhưng còn một số đan dược hắn chưa từng thấy qua, cũng không biết là có tác dụng gì, có một ít đan dược còn tỏa ra mùi tanh gay mũi, rõ ràng không phải thứ tốt.
Để những đan dược này sang bên cạnh, Lục Diệp lại tiện tay cầm một quyển sách, ở gần ánh lửa chập chờn, mở ra xem, lập tức mặt mày hớn hở.
Xem ra Dương quản sự là người có cá tính, quyển sách này chẳng những có nội dung phong phú, mà còn văn hay chữ đẹp, cũng không biết là ai vẽ ra, quả nhiên là diệu bút sinh hoa, sinh động như thật!.
Danh Sách Chương: