“Lục lão phu nhân, chúng ta đến nha môn rồi nói chuyện này sau.” Bao bộ đầu, người luôn sống chết mặc bây lại lên tiếng một lần nữa, hắn biết chuyện bên trong, cũng đã nhận lệnh, vì thể diện của hoàng thất, không thể để Tấn Dương quận chúa bị kéo vào.
Lục lão phu nhân cắn ngón tay Lục Minh Viễn, bà ấy dùng hết sức lực, như muốn cắn đứt một miếng thịt.
Ngón tay nối liền với tim, Lục Minh Viễn kêu lên thảm thiết, máu tươi từ bàn tay chảy ra.
“Minh Viễn, Minh Viễn!” Bách thị và Lục Mậu Điển hoảng sợ tột cùng.
“Nhị ca!” Lục Nhược Linh sợ hãi thất thanh kêu lên, chạy đến kéo Lục lão phu nhân ra.
Mấy người Lục gia nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Mậu Điển, từ tin tám phần đã thành mười phầm, xem ra, Lục Minh Viễn chắc chắn là con ruột của Lục Mậu Điển.
Một lão thái thái mà mấy nam nhân lớn lại không kéo ra được. Cuối cùng, chính Bao bổ đầu phải dùng tay đập mạnh vào gáy Lục lão phu nhân để bà ấy ngất xỉu, mới cứu được Lục Minh Viễn. Đầu ngón tay giữa của hắn đã bị cắn đến có thể nhìn thấy xương bên trong, có thể thấy Lục lão phu nhân đã dùng hết bao nhiêu sức lực của mình vào cái cắn vừa rồi.
Nhìn xuống Lục lão phu nhân với khuôn mặt bê bết máu, Bao bộ đầu thở dài, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế, nếu bà ấy biết yêu thương thật lòng ngoại tôn nữ của mình, cũng không đến mức phải hối hận như bây giờ.
Lục Mậu Điển, Bách thị, Lục Minh Viễn, phủ y Lục gia, Bách ma ma, Lục ma ma... chủ tử nô tài cả thảy có mười một người đều bị đưa về Đại Lý Tự để điều tra.
Nếu Lục lão phu nhân không ngất xỉu, Bao bộ đầu cũng định mời Lục lão phu nhân biết chuyện về Đại Lý Tự phối hợp điều tra. Nhưng mặt lão thái thái trắng như giấy, lại còn cao tuổi, lỡ đâu có chuyện gì bất trắc, dù gì bà ấy cũng mang cáo mệnh trong người, Đại Lý Tự lại phải dính rắc rối, nên để bà ấy ở lại phủ, cử người canh giữ.
Nhan Gia Dục đang hôn mê cũng được đưa đi, chất độc trên người nàng là một trong những chứng cứ, còn là người bị hại, sao có thể bỏ nàng ở lại Lục phủ đầy người có khả năng phạm tội. Đại Lý Tự có một ban chuyên bảo vệ người bị hại.
Quan sai Đại Lý Tự đến rồi đi, mang theo một đống người và một loạt chứng cứ, để lại sau lưng người Lục gia hoảng loạn như chó mất chủ.
Lục tam lão gia tê liệt trên ghế đổ mồ hôi ròng ròng, đương nhiệm Đại Lý Tự khanh là một người công chính, không thiên vị ai, vụ án này không có cách nào hòa giải được. Nếu Lục Mậu Điển và Bách thị bị định tội, thúc tẩu thông dâm, giết Nhan Lục thị diệt khẩu, hạ độc muốn hại chết Nhan Gia Dục, Lục lão phu nhân dung túng bao che, từng tội từng tội, chỉ riêng một trong những tội đó thôi cũng có thể làm danh dự Lục thị mất sạch.
Nếu tất cả những tội ác này bị dân chúng biết, thanh danh trăm năm của Lục thị sẽ hoàn toàn bị phá hủy trong một ngày, từ nay về sau sẽ trở thành trò cười. Mà những người Lục gia bọn họ dù đi đến đâu cũng sẽ bị chê cười không đứng dậy nổi.
Trong chớp mắt, Lục tam lão gia đã nghĩ đến một vấn đề khác - gia tài trăm vạn của Nhan thị, ngay lập tức hít một ngụm khí lạnh. Chuyện đã đến mức này, ông ta sợ rằng Nhan Gia Dục sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Lục gia bọn họ, coi như nàng không rành thế sự, không nghĩ đến chuyện đó, nhưng chuyện này một khi bị mọi người biết được, sẽ luôn có người nghĩ đến. Dậu đổ bìm leo, biết đâu sẽ có người khuyến khích Nhan Gia Dục đòi lại.
Nhưng tiền tại của Nhan gia đã bị bọn họ tiêu xài không ít, bây giờ có bán hết cả Lục gia cũng không trả nổi. Đột nhiên, Lục tam lão gia nghĩ đến một khả năng, Lục Mậu Điển và Bách thị, còn cả Lục lão phu nhân muốn giết Nhan Gia Dục, có phải vì tài sản của Nhan gia không. Bọn họ muốn tiền của Nhan gia, nhưng lại không muốn thực hiện hôn ước giữa hai nhà Nhan Lục, có thể vì Lục Minh Viễn muốn trèo lên cành cao nào đó.
Bằng cách này, lời giải thích đã rõ ràng. Lục tam lão gia càng nghĩ càng thấy chuyện là như thế, ông ta nổi trận lôi đình, bọn người chó chết này đúng là lòng tham không đáy, hại lấy cả tam phòng bọn họ.
“Đi, quay về.” Lục tam lão gia nhảy dựng lên, thúc giục tam phu nhân và nhi nữ về viện của mình.
Đám người tam phòng lo lắng sợ hãi nhìn ông ta.
"Các ngươi còn ở đây làm gì nữa, đều quay về với ta." Lục tam lão gia dẫn đầu đi ra ngoài, mặc dù hiện tại Lục gia bị canh giữ, nhưng vẫn có tự do nhất định, tranh thủ lúc này, ông ta phải nhanh chóng tìm một đường sống cho tam phòng.
“Tam thúc, người mau nghĩ cách đi!” Nhìn thấy tam lão gia muốn đi, Lục Nhược Linh đang đổ mồ hôi lạnh đầy người bước nhanh tới níu lấy cánh tay ông ta, như sợ ông ta chạy mất.
Giọng nói đầy gấp gáp của Lục Nhược Linh vang lên chói tai: "Tam thúc, người nhất định phải tìm cách cứu nương ta và ca ta. Chuyện này không liên quan gì đến ca ta cả, ca ta không làm gì cả."
“Ai biết ở sau lưng ca ngươi làm ra chuyện gì, biết đâu chừng chính ca của người đã sai nương ngươi và bọn họ hạ độc hại Gia Dục.” Lục tam lão gia nóng nảy đẩy Lục Nhược Linh ra mà không chút thương tiếc. Bây giờ Lục tam lão gia nhìn thấy Lục Nhược Linh là lại cảm thấy ghê tởm, hai người huynh muội bọn họ chính là nỗi sỉ nhục sờ sờ của Lục gia.
Lục Nhược Linh bị đẩy ngã trên mặt đất ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đầy căm ghét của Lục tam lão gia, nàng ta sững sờ mất một lúc, rồi nhanh chóng đứng dậy xông lên bắt lấy tay của Lục tam lão gia: "Ca ta sẽ không làm ra những chuyện như thế này, tam thúc người còn không rõ cách làm người của ca ta sao. Tam thúc, người bây giờ là người lớn nhất trong nhà, người không thể bỏ mặc ca ta được, người mau nghĩ cách đi, mau cứu nương ta và ca ta đi, tam thúc, ta cầu xin người.”
Lục Nhược Linh nức nở bám chặt lấy tay Lục tam lão gia, ông ta có muốn vùng ra cách nào cũng không được. Người thân bên cạnh nàng ta đều đã bị bắt đi, Lục tam lão gia trước mặt như khúc gỗ nổi duy nhất trên mặt nước.
Tam phu nhân sau một phen hoảng sợ, không nhịn nổi mà tiến lên hai bước, gỡ những ngón tay của Lục Nhược Linh ra: "Ngươi buông ra, nương và ca của ngươi bị vậy là đáng đời, đến Đại La thần tiền cũng không cứu được bọn họ, mà có cũng không muốn cứu bọn họ đâu."
“Ngươi câm miệng, ta không cho phép ngươi nói nương ta và ca ta như vậy.” Lục Nhược Linh thẹn quá hóa giận đẩy mạnh Tam phu nhân một cái, làm bà ấy lùi lại một bước.
Lục tam phu nhân cũng nổi giận lên, thù mới hận cũ xông lên đầu, vung tay tát Lục Nhược Linh đến trời đất quay cuồng: "Để ta cho ngươi biết thế nào là thực tế, nương ngươi thông dâm với tiểu thúc, ngươi và ca của ngươi là nghiệt tử do thúc tẩu thông dâm sinh ra. Ngươi còn tưởng mình là đích trưởng nữ cành vàng lá ngọc của Lục gia mà tiếp tục ngông nghênh như thế này à, ngươi tỉnh lại đi." Mấy năm nay, bà ấy đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu uất ức do Lục Nhược Linh gây ra, nàng ta ỷ mình là nữ dòng chính, luôn nhìn con thứ bọn với ánh mắt xem thường. Còn có Lục lão phu nhân chống lưng, đừng nói đến con cái của bà ấy, đến bà ấy là thẩm nương mà nàng ta còn chẳng để vào mắt.
Nàng ta mang danh là cô nương dòng chính duy nhất, lại không có phụ thân, nếu bà ấy tính toán với nàng ta, sẽ bị mang tiếng xấu là hà khắc với cô nhi quả mẫu, Lục tam phu nhân chỉ có thể trưng ra khuôn mặt khoan dung, không so đo với nàng ta.