A Ngư cầm chày sắt lộ ra bên ngoài, dùng sức kéo ra ngoài, vẻ mặt không rõ nhìn lướt qua cậu ấy một cái: “Là cậu săn thú ở trong núi?”
“Chị, chị muốn làm gì?” Vẻ mặt thiếu niên hoảng sợ.
Thiếu niên theo bản năng lui về phía sau vài bước, vô cớ cảm thấy hoảng sợ một cách khó hiểu, yếu ớt xác nhận: “Là chúng tôi, hình như nơi này không có quy định không được săn bắn nha.”
“Các cậu? Có bao nhiêu người? Đều bị lợn rừng đuổi theo sao? A Ngư nhíu mày.
Thiếu niên vỗ trán một cái, bị chị gái nhỏ dũng mãnh làm ngạc nhiên đến mức quên mất những anh em cùng cảnh ngộ khác: “Ngoại trừ tôi còn có ba người khác, cũng không biết đã chạy đi đâu. Chị gái nhỏ, chị có tiện tìm người giúp tôi không, tôi sợ bọn họ gặp nguy hiểm. Mặc kệ tìm được hay không, chúng tôi đều vô cùng cảm kích.” Thiếu niên chắp hai tay lại, thái độ thành khẩn.
“Tôi cũng muốn tìm người, trên đường gặp được người thì sẽ thuận đường mang về thôn chúng tôi.” A Ngư nhìn cậu ấy: “Cậu đi theo hướng này, thì ngay lập tức có thể gặp được người trong thôn chúng tôi, để cho bọn họ mang con lợn rừng này về, cậu ở trong thôn chờ tin tức của chúng tôi.”
Thiếu niên vội vàng nói: “Tôi cùng chị đi tìm người là được rồi.” Cho dù chị gái nhỏ rất trâu bò, nhưng một người đàn ông như cậu ấy sao có thể để cho một cô gái xung phong hãm trận, chính mình lại ở hậu phương ấm áp chứ.
A Ngư mỉm cười: “Tôi đã quen với việc hành động một mình.” Có người ở bên cạnh, cô không thuận tiện để giao tiếp với con mèo.
Thiếu niên chỉ cảm thấy ngực giống như bị đâm một đao, thế nhưng lại bị ghét bỏ. Nhớ lại mình bị một con lợn ép chỉ có thể trốn ở trên cây, lại nghĩ người ta chỉ dùng một gậy đã đâm chết lợn rừng, thiếu niên sờ mũi, nhân rõ sự thật mình chỉ là bình dầu, nhất thời hậm hực cười: “Vậy chị cẩn thận một chút, tìm không thấy cũng đừng miễn cưỡng, ngàn vạn lần đừng đi quá sâu, tôi xuống núi sẽ báo cảnh sát để cảnh sát tìm, bọn họ có súng sẽ an toàn hơn.”
Mặc dù so sánh hơi buồn cười, nhưng tâm cũng không tệ, A Ngư gật đầu mỉm cười, sau đó đi tìm những người khác. May mắn là những người khác cũng không xui xẻo như thiếu niên này, mặc dù có chật vật nhưng không đến mức phải leo lên cây, còn phải nhận sự tấn công của lợn rừng.
A Ngư tìm được Diệp Hoằng Lễ và một người không phải người trong thôn của bọn họ, sau đó không thấy hành tung của người khác. Tự hỏi có phải đã bị người dân thôn khác mang đi hay không, đi ra bên ngoài tìm được người hỏi, quả nhiên là tìm được.
Người dân trong thôn thấy hai người cuối cùng cũng đã tìm được, bèn gõ chiên truyền tin, tất cả đều vội vàng xuống núi, mặt trời sắp lặn, trong núi không yên ổn.
Đầu tiên là đứa con trai út mất tích, sau đó là con gái út cũng không còn bóng dáng, cha Diệp ngoài miệng lo lắng vừa nhìn thấy hai chị em, bèn đi lên nhéo lỗ tai Diệp Hoằng Lễ: “Đồ ngốc này, cha nói với con như thế nào, trong núi này có dã thú ăn thịt người, nói đi nói lại là không cho phép con đi, con coi lời nói của lão tử là gió thổi bên tai, khiến cho cả thôn bỏ hết việc đang làm để tới tìm con, sao con không bị lợn rừng ăn thịt đi.”
Diệp Hoằng Lễ bị đánh.
Cha Quốc Khánh bèn khuyên: “Chú ba của nó, cái này không thể trách Tiểu Lễ, đều là người nhà tôi không hiểu chuyện, xúi giục đi xem săn thú, sự náo nhiệt của săn bắn là thứ bọn họ có thể xem sao, cũng không sợ bị một viên đạn thoi đạn bắn trúng, đồ ngốc này.” Nói xong cha Quốc Khánh lại tức giận, tát một cái vào đầu Diệp Quốc Khánh đã bị giáo huấn một lần: “Đồ ngốc này chính là thiếu dạy dỗ.”
Người bên ngoài khuyên cha Diệp rồi lại khuyên cha Quốc Khánh, ba đứa nhỏ khác cũng không tránh được một kiếp, cũng bởi vì năm thằng nhóc này, khiến cả thôn đều kinh động, làm cha mẹ có thể không lo lắng sao?
Ồn ào ầm ĩ, cuối cùng cũng không đánh đứa nhỏ.
Có người chuyển đề tài sang con lợn rừng kia, ngạc nhiên nhìn A Ngư: “Nha đầu Phức Ngọc này thật có bản lĩnh! Dùng chày sắt đánh chết một con lợn rừng, khá lắm nặng bốn năm trăm cân.”
A Ngư mỉm cười thẹn thùng: “Mèo mù vớ được cá rán, tình huống lúc đó quá khẩn cấp, cháu nhắm mắt rồi ném đi, không ngờ lại may mắn như vậy, thế mà lại đâm trúng. Có lẽ là thần núi muốn đưa thịt cho thôn chúng ta, cho nên cố ý để cho cháu đâm trúng.”
Mọi người cũng cảm thấy đây là điều may mắn, dưới sự khẩn trương, sức mạnh của người lớn, những cô gái nông thôn cũng thường xuyên làm việc, mà dưới góc độ một tấc như vậy, bởi vì A Ngư là một cô gái, không ai dám lấy chút kia để làm trò đùa.
A Ngư nói với trưởng thôn, chia con lợn này đi.
Trưởng thôn cảm thấy không hổ danh là sinh viên đại học, làm việc rất thoải mái. Mặc dù lợn rừng là do cô đánh chết, nhưng toàn bộ người trong thôn vì tìm em trai cô mà bận rộn nửa ngày, cuối cùng chỉ có nhà bọn họ được một con lợn rừng, trong lòng đều không thoải mái. Nhưng cô vừa nói như vậy, trong thôn cũng không thể chia đều được, chắc chắn nhà bọn họ phải thêm mấy cân thịt. Hơn nữa cứ như vậy thì hôm nay không phải nhà bọn họ nợ người trong thôn một ân tình, mà là người trong thôn nợ bọn họ một phần tình cảm.
Những người dân khác ở đây nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt của họ còn rực rỡ hơn.
Trưởng thôn nói với cha Diệp: “A Thành à, có hai đứa con trong thành phố bị thương, đang ở nhà ông, ông mau trở về xem có nặng lắm không?”
Một đứa trẻ khác đi theo A Ngư xuống núi lo lắng: “Có nặng không, có nghiêm trọng hay không, ai bị thương?”
Người bị thương chính là Thiệu Dương và Tần Khải Hoàn, đều là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm.
Được dân làng nhiệt tình đưa đến nhà họ Diệp để xử lý vết thương, Thiệu Dương nhìn thấy Diệp Hinh Ngọc ở trong nhà thì ngẩn người, tất nhiên không phải là nhận nhầm người, một tóc ngắn một tóc dài, muốn nhận sai cũng khó, chỉ khiếp sợ là vậy mà lại là song sinh với chị gái nhỏ.