Hoa Điền trả lời cho có lệ: “Lục cô nương yên tâm, lát nữa nô tỳ nhất định sẽ truyền lời.” Nàng ta quay sang nhìn Lục Minh Viễn với vẻ mặt phức tạp: “Quận chúa lệnh cho nô tỳ truyền lời cho ngài, trên đời này không có khó khăn gì không thể vượt qua.”
Trong lòng Lục Minh Viễn chấn động, lời này là lúc trước khi Tấn Dương quận chúa rời khỏi kinh thành chính hắn đã khuyên nàng ta. Đột Nhiên, vẻ mặt hắn thay đổi: “Quận chúa vì chuyện của nương ta mà cầu vương gia, chẳng lẽ vương gia không biết chuyện ta và quận chúa sao?”
Hoa Điền mỉm cười xấu hổ, cũng không thể nói vào ngày yến tiệc hoa quế vương gia đã biết được, vụ bê bối này nàng ta cũng không dám nói ra: “Nô tỳ nên đi rồi, nô tỳ không thể ở bên ngoài lâu, nếu Lục công tử và Lục cô nương muốn tìm quận chúa, thì đi Hoa Dung Tú Lâu ở phố Trường Bình, tìm một tiểu nha đầu tên là Táo Nhi, nếu nô tỳ có thể rời khỏi phủ, sẽ đi tìm Táo nhi.
Lục Nhược Linh liên tục gật đầu, liên tục yêu cầu nàng ta đừng quên thỉnh Tấn Dương quận chúa giúp đỡ.
“Ngươi đừng nghe lời Linh nhi, chuyện của nương ta nàng không nên nhúng tay cũng không thể nhúng tay vào. Còn nữa, mấy thứ này ngươi cầm về đi, về sau cũng đừng tới tìm chúng ta.” Lục Minh Viễn đưa chiếc túi nhỏ lại.
“Nhị ca, ngươi đang nói cái gì vậy?” Vẻ mặt Lục Nhược Linh ngạc nhiên đến tái nhợt, bây giờ ngoại trừ Tấn Dương quận chúa, còn có ai có thể cứu nương nàng ta được chứ.
Hoa Điền ngẩn người.
Lục Minh Viễn nhét túi nhỏ vào trong tay nàng ta: “Ngươi hãy khuyên nhủ quận chúa, đừng chọc vương gia tức giận nữa.”
“Nhị ca nhị ca, ngươi đang nói cái gì vậy! Lục Nhược Linh thật sự muốn bổ đầu hắn ra, nhìn xem trong đầu hắn chứa cái gì, khó khăn lắm Tấn Dương quận chúa mới không ghét bỏ bọn họ, vậy mà nhị ca còn muốn đẩy Tấn Dương quận chúa ra, chẳng lẽ ca ca hắn ghét bỏ thân thể ô uế của Tấn Dương quận chúa sao? Chuyện này, chuyện này thì có liên quan gì đến nhau!
Nếu không phải ngại Hoa Điền còn ở trước mặt, Lục Nhược Linh muốn nắm lấy bả vai Lục Minh Viễn lắc một cái, để cho hắn tỉnh táo một chút. Chỉ cần hắn có thể cưới Tấn Dương quận chúa, thì bọn họ có thể xoay người. Có thể tính khoản nợ hôm nay với nhị phòng tam phòng, còn có họ hàng Lục thị bỏ đá xuống giếng, còn có Nhan Gia Dục, Nhan Gia Dục thật tàn nhẫn, không lưu lại chút tình cảm nào, thậm chí còn để bọn họ rời khỏi nhà.
“Hoa Điền, ngươi đừng nghe Nhị ca ta nói bậy, hiện tại huynh ấy có hơi loạn, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.”
Trong lòng Lục Nhược Linh nóng như lửa đốt.
Hoa Điền phục hồi tinh thần nhét túi nhỏ cho Lục Nhược Linh: “Đã muộn rồi, nô tỳ phải trở về, công tử cô nương bảo trọng.”
Còn chưa nói xong đã xoay người bỏ chạy, giống như sợ Lục Minh Viễn đuổi theo.
Lục Minh Viễn muốn đuổi theo, lại bị Lục Nhược Linh ôm lấy cánh tay không buông, Lục Nhược Linh tức giận: “Nhị ca, ngươi muốn làm gì, có phải ngươi vì mặt mũi của ngươi mà muốn mẫu thân đi chết không.”
Đột nhiên thân thể Lục Minh Viễn cứng đờ.
Lục Nhược Linh khóc lóc: “Ta mặc kệ, ta không muốn mẫu thân chết, mẫu thân chết ta cũng không sống nổi nữa, ta không sống nổi nữa!”
Ngũ tạng Lục Minh Viễn như bị thiêu đốt, đau khổ ôm lấy đầu, từ từ ngồi xổm xuống, trong mắt ngập nước.
“Ngươi có nhìn thấy hắn không?” Tấn Dương quận chúa khẩn trương nhìn Hoa Điền vừa vào cửa, hai bàn tay theo bản năng nắm chặt vào nhau.
Chẳng qua chỉ trong vài tháng thôi mà sắc mặt nàng đã trở nên vàng khô tiều tụy, đã không còn tươi tắn như trước nữa. Cũng bởi mẫu phi bệnh nặng, nàng mới đến nhà ngoại ở vài hôm. Khi trở lại kinh thành mới biết, người Lục gia đều bị giam lỏng trong phủ, đến chính nàng cũng bị phụ vương giám sát chặt chẽ, cho nên cũng chỉ có thể lo lắng suông. Mãi mới chờ được Lục Minh Viễn ra khỏi Lục phủ nên lập tức bảo Hoa Điền mang bạc qua, nàng nghe nói toàn bộ tiền tại Lục gia đều phải bồi thường hết cho Nhan Gia Dục, chỉ sợ hiện giờ hắn đã không còn gì trong người.
Hoa Điền gật gật đầu.
Quận chúa Tấn Dương kích động: “Hắn bây giờ có sống tốt không?” Lại chua xót cười:
“Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn hắn không thể sống tốt rồi.”
Truyện ồn ào của Lục gia đã truyền đi khắp nơi, nàng sao có thể không biết chứ.
Hoa Điền thấy Tấn Dương quận chúa mặt đau khổ, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành im lặng không nói gì. Nói thật, nàng không rõ quận chúa sao lại như vậy, vì cái gì mà không bỏ Lục công tử xuống được. Lục công tử là do nương hắn thông dâm với tỷ phu sinh ra, nương hắn còn làm trượng phu tức chết, hại chết tẩu tử, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy xấu hổ thay.
"Hắn có nói gì với ta không?” Tấn Dương quận chúa mong chờ nhìn Hoa Điền.
Hoa Điền nhỏ giọng đáp lại: “Lục công tử nói muốn ngài hãy tự mình chăm sóc tốt, đừng để công tử nhọc lòng, càng đừng vì việc mẫu thân công tử mà chọc giận Vương gia.” Còn về phần Lục Nhược Linh nói, nàng lựa chọn quên đi, Lục cô nương kia biết rõ quận chúa vì cầu tình thay đại phu nhân mà bị Vương gia mắng một trận, vẫn không thèm quan tâm mà ép quận chúa phải trợ giúp, đúng là quá ích kỷ mà.
Nghe vậy, đôi mắt Tấn Dương quận chúa đầy chua xót. Nàng thay Bách thị cầu tình là vì Lục Minh Viễn, cùng là vì áy náy.