Tống Hi ngẫu nhiên đối diện cô bé, chợt hiểu rõ. Bộ dạng cô bé này quá đẹp, ánh mắt vừa lớn lại sáng, chẳng thể trách trong nhà đem nàng ăn mặc thành cái dạng này.
Trong lòng Tống Hi có chút ấm ức. Người nhà của cô bé này không sai, biết che chở nhi đồng. Trước đó vài ngày hắn bị ngăn đường, giới thiệu con gái mười sáu mười bảy tuổi, một buổi tối năm mươi cân lương.
Tống Hi nhìn cô bé nhiều lần, làm cho cha của nàng đang làm việc cực kỳ lo lắng.
Tống Hi đi qua nói với Mục Duẫn Tranh vài câu.
Mục Duẫn Tranh lại đi qua nói vài câu với nam nhân kia.
Nam nhân mừng rỡ, liên tục bái Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh, chạy qua chỗ người nhà nói mấy câu, lại chỉ chỉ Tống Hi.
Hai mẹ con không yên bất an theo sát vào nhà Tống Hi, lúc đi trở ra trên mặt cô bé có thêm một vết sẹo, từ thái dương bên phải xẹt qua mí mắt kéo dài tới khóe miệng, nhìn qua thật sự dọa người.
Cô bé vuốt vết sẹo trên mặt, nhỏ giọng nói:
- Tạ ơn thúc thúc.
Bà nội cùng mẹ cô bé đồng thời quay lưng lau nước mắt.
Tống Hi trầm mặc trở về nhà, lên mạng xem tin tức.
Hiện tại rất nhiều trang web đều đóng cửa, còn kiên trì phần lớn là có chút liên hệ cùng nhận được sự ủng hộ của quốc gia. Tỷ như là X độ, hiện tại còn truyền ra một bảo điển kỹ thuật gieo trồng, còn làm ra một phần toàn tập gieo trồng trên ban công trong thành thị. Cho dù thật nhiều địa phương internet đã hỏng mất, nhưng lượng xem cũng thập phần khả quan.
Quét qua mấy tin tức, Tống Hi tắt máy tính. Tin tức phần lớn là thật sự, có lẽ ngẫu nhiên có chút khuếch đại, tỷ như sản lượng thu hoạch của nhà ấm các nơi. Vì ổn định lòng dân, cũng có thể thông cảm. Nhưng những tin tức này phần lớn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, luốn sẽ có chút giấu diếm. Tỷ như nhân số tử vong trong tai họa, tai vạ khắp nơi không thể hoàn toàn ngăn cấm, cùng với nhân số bị xử quyết vì dám làm loạn, tự nhiên cũng là vì ổn định.
Tống Hi thu được tin nhắn, là Trần Tiểu Bàn phát tới. Một chuyện cười sớm quá hạn trên mạng, thêm rất nhiều icon diễn cảm. Tống Hi nhìn thấy không hiểu ra sao, liền lấy di động ném cho Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh xem hết, sắc mặt đổi đổi, xoay người đi tìm Đường Cao.
Hai chiến hữu đóng cửa lại nghiên cứu cả buổi trưa, cho ra một tin tức không tốt lắm.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Mặt biển dâng lên 12cm, hơn nữa vẫn còn tiếp tục dâng lên, tốc độ nhanh hơn, hiện tại mỗi tháng từ 1 – 2 cm.
Tống Hi ngây người.
Dân cư của quốc gia chủ yếu tập trung khu bình nguyên vùng duyên hải phía đông, độ cao của khu bình nguyên so với mặt biển là bao nhiêu?
Tống Hi thầm nghĩ một từ - tai họa ngập đầu.
Một tháng đã từ 1 – 2 cm nhưng còn đang gia tốc, như vậy một năm có thể bay lên từ 12 – 24 cm thậm chí càng nhiều. Chỉ cần ba năm năm, chỉ sợ bình nguyên phía đông đều bị bao phủ dưới nước biển.
Khu bình nguyên có mấy triệu dân cư đây?
Dời vào trong đất liền?
Khu cao nguyên cũng không có đất đai phì nhiêu cùng khí hậu khô hạn thiếu mưa, nuôi sống được nhiều người như vậy sao?
Tống Hi xem bản đồ, tiếp tục vạch ra bình nguyên phía đông, trong lòng có chút lạnh cả người.
Vị trí nhà bọn họ cũng không cần lo lắng, đang nằm trong mảnh đất hai cầu thang giao nhau, hướng đông là bình nguyên Hoa Bắc, hướng tây là bay qua dãy núi tới cao nguyên hoàng thổ. Thôn dưới chân núi, độ cao không cao không thấp so với mặt biển, bộ dạng chừng 200 - 300 m.
Tống Hi cũng nhớ tới vị ngư dân từng cùng hắn trao đổi sữa bột cho con mình.
Mục Duẫn Tranh đi qua vỗ vỗ vai Tống Hi, thấy người không phản ứng, dùng lực nhéo nhéo, đem người làm thanh tỉnh.
Tống Hi nói:
- Tôi cảm thấy được tôi biết vì sao lão đầu tử lại đã chết.
Mục Duẫn Tranh lẳng lặng nhìn Tống Hi.
Tống Hi nói:
- Năm xưa thân thể hạ xuống tật xấu là một, tôi hoài nghi là vì nghịch thiên cải mệnh cho người khác gặp cắn lại. Sau mười lăm tuổi tôi có năng lực độc lập sinh tồn nên lão đầu tử không cần tiếp tục lo lắng là một, rình thiên cơ là một. Tôi nhớ ra rồi, nửa năm cuối cùng, ông già đã rất ít dùng máu của tôi, còn độn thật nhiều đồ vật cho tôi, còn một lần báo cho tôi biết gia quy của Tống gia – quân nhân miễn phí. Lần trước tiểu sư thúc cho tôi dẫn dắt, kiếm công đức, là lá bài tẩy bảo mạng lớn nhất cho tôi. Nuôi tôi mười lăm năm, lão nhân liền mang theo tôi tích lũy mười lăm năm công đức.
Tống Hi càng nói càng khó chịu, chỉ cảm thấy trong ngực rầu rĩ, căng thẳng.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Đi viếng mồ mả cho cha.
Hai người cầm đồ vật, nửa đêm ra cửa, đi viếng mồ mả cho cha nuôi.
Lần này Mục Duẫn Tranh chỉ dập đầu ba cái liền tránh qua, chỉ lưu một mình Tống Hi ngồi trước mộ phần.
Viếng mộ trở về, tinh thần Tống Hi sa sút vài ngày.
Ngày mười tháng chín, hạ một trận sương, nhiệt độ lập tức hạ bảy tám độ.
Người trong thôn đều có chút hốt hoảng.
Hoa màu qua ít ngày là có thể chín, nhưng đừng tiếp tục hạ nhiệt độ a!
Nhiệt độ chỉ hạ một ngày liền tăng trở lại, rất nhiều người đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tống Hi nhìn củ cải bên ngoài có chút sầu muộn. Gần nửa mẫu lúa mì vụ đông, một mẫu khoai tây, một mẫu khoai lang, thu xong thì trồng củ cải cải trắng. Thời gian tương đối loạn, một hồi sương cũng biến thành có chút ủ rũ. Về phần ruộng cao lương, bây giờ nhìn còn hoàn hảo, nhưng bộ dạng không đủ mẩy, vẫn chưa tới lúc thu gặt.