Mục lục
Sống Sót Tại Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hi trầm mặc một thoáng, hỏi:

- Cho nên các anh là những tiểu tử ngớ ngẩn mà Hầu tử mời tới sao?

Bốn binh sĩ đồng loạt trầm mặc. A, ha ha, nam thần Hầu tử cũng sẽ biết nói đùa, thật sự là khó tiếp lời làm sao bây giờ!

Tống Hi nói:

- Vào nhà dùng cơm đi!

Tống Hi làm lẩu chua cay mà mình sở trường nhất, nước canh suông không lạt.

Bốn binh sĩ như gió cuốn mây tan, nồi nước canh nháy mắt cạn tới đáy.

Lúc này Tống Hi còn chưa ăn xong nửa ổ bánh mì, nhanh chóng lại xuyến thêm một nồi.

Vốn cho rằng đội trưởng nhà bọn họ ăn cơm cũng đã rất nhanh, nguyên lai vẫn là người ta đặc biệt thả chậm tốc độ chờ hắn đâu!

Tống Hi lo lắng có nên điều chế thuốc điều dưỡng dạ dày cho đám binh sĩ này hay không.

Cơm nước xong không bao lâu, bốn binh sĩ chạy ra sân đứng quân tư, đánh quân thể quyền.

Ăn được quá nhanh, ăn hết lại kịch liệt hoạt động đều không thích hợp dưỡng sinh. Nhưng người như bọn họ làm gì có thời gian dưỡng sinh! Nhiệm vụ sẽ không đợi bọn họ chậm rì rì cơm nước xong lại tiếp tục tiêu hóa thêm nửa giờ!

Tống Hi thở dài, đi ra sân hướng bốn binh sĩ ngoắc ngón tay:

- Cùng lên đi!

Vì thế bốn binh sĩ bắt đầu một ngày chiếu ba bữa cơm bị đánh vô cùng hạnh phúc.

Lại thêm ba ngày, Mục Duẫn Tranh dẫn đội xuống núi. Trầm Việt nhìn bốn chiến hữu mặt mũi bầm dập, cực kỳ ghen tỵ - nam thần còn chưa tấu qua hắn đâu đã bị người đoạt trước! Vậy sao được!

Vì thế Trầm Việt chọn một binh sĩ có vết bầm dập nhiều nhất, khoác vai đem người kéo tới sân sau.

Không bao lâu, chính hắn lại kéo hai dòng máu mũi chạy tới, ánh mắt nhìn Tống Hi vô cùng u oán.

Nam thần anh đều làm cái gì, vì sao người yếu nhất trong đội lại có thể ra tay ác như vậy đen như vậy!

Tống Hi quay đầu, giả bộ không phát hiện.

Mục Duẫn Tranh đi theo Tống Hi lên lầu, luôn nhìn chằm chằm người không chịu dời mắt.

Tống Hi rõ ràng lấy ra đồ án huyệt vị cơ thể người, nói:

- Tôi dạy bọn họ nhận biết mấy huyệt đạo. Tỷ như nơi này, không cần quá dùng sức cũng có thể làm cho người ta phải tạm dừng từ 0.5 đến 1 giây, tiếp tục đánh nơi này, đau nhức sẽ khiến người tạm dừng suy nghĩ từ 1 đến 2 giây. Có vài giây đồng hồ này, tấu anh cũng đã đủ rồi.

Mục Duẫn Tranh vẫn trầm mặc nhìn Tống Hi.

Tống Hi cuốn đồ án huyệt vị nhét vào trong tay Mục Duẫn Tranh, nói:

- Bốn người bọn họ học cũng không tệ, trở về chính các anh phát huy đi!

Mục Duẫn Tranh buông đồ án huyệt vị, đột nhiên tiến lên một bước cầm lấy cổ tay Tống Hi đem người kéo vào trong lòng mình, hung hăng ôm một chút.

Tống Hi nghiêm mặt:

- Mục trưởng quan, lần sau đừng làm động tác nguy hiểm như vậy.

Nếu không phải biết là anh, phản ứng quá độ sẽ tai nạn chết người.

Mục Duẫn Tranh thối lui vài bước, trên mặt có vài phần có lỗi, hai tay chắp sau lưng, trộm chà xát ngón tay. Eo của Tống bác sĩ, thật nhỏ..

Tống Hi nghiêm mặt nói:

- Còn không đi làm cơm?

Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Tống Hi, yên lặng xuống lầu, đi phòng bếp. Vào phòng bếp, lại chà xát ngón tay.

Tống Hi đi theo vào phòng bếp, ở bên cạnh nạo khoai tây, rửa sạch.

Trầm Việt chạy tới xum xoe:

- Nam thần tôi giúp anh cạo khoai tây!

Tống Hi từ sau thắt lưng lấy ra một thanh liễu diệp đao đưa tới.

Trầm Việt chà xát tay trên quần áo, hai tay tiếp nhận, cực kỳ thành kính. Nam thần đây là muốn dạy hắn đùa giỡn đao đi, nam thần nói qua!

Tống Hi chứng thật là muốn dạy người chơi tiểu đao. Tiểu đao sao, đương nhiên phải bắt đầu học từ việc cạo khoai tây, năm đó hắn chính là học như vậy!

Cuối cùng Tống Hi chà xát một chậu khoai tây. Trầm Việt chỉ chà xát được hai củ, trên tay còn lưu lại thật nhiều vết thương nhỏ.

Tống Hi rửa sạch khoai đặt lên bếp nấu, Trầm Việt xem người đi rồi, cầm tiểu đao vạch lên góc bàn, khối gỗ kia liền rơi xuống.

Kháo, nam thần dùng tiểu đao sắc bén như vậy cạo khoai tây!

Trầm Việt nhìn một đám vết thương nhỏ của mình sợ ngây người. Hắn lại có thể không cắt đứt ngón tay của mình!

Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn Trầm Việt, lãnh khốc cực kỳ:

- Đi ra ngoài, vướng chân vướng tay!

Trầm Việt nhìn khuôn mặt than như người chết của đội trưởng, không dám nói chuyện, yên lặng rút lui. Mẹ ơi hôm nay đội trưởng thật đáng sợ, dọa chết người!

Tống Hi nấu một nồi khoai lang, mua một ít bánh mì, nấu nồi cơm, tính toán món ăn chính cũng đủ rồi nói:

- Mục trưởng quan, thẻ tiền lương của anh hình như không quá đủ ăn rồi đâu!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Đừng tìm hắn nói chuyện, hắn nghèo.

Lúc ăn cơm, Trầm Việt trạc đội trưởng:

- Đội trưởng, mua trứng mặn cho mọi người đỡ thèm thôi!

Mục Duẫn Tranh giả bộ không nghe thấy.

Tống Hi nói:

- Tiền lương của đội trưởng các anh đều giao phí cơm nước cho tiểu Đa.

Mục Duẫn Tranh cực kỳ buồn bực. Nhưng càng thiếu lại càng nhiều. Con chó ngu xuẩn kia, đều mập như vậy còn ăn nhiều như vậy! Sớm nên giảm béo!

Trầm Việt đi đầu, một đám binh sĩ anh một trăm tôi năm mươi vỗ một đống tiền giấy trước mặt đội trưởng nhà bọn họ.

Mục Duẫn Tranh không chút khách khí nhận lấy, đẩy về hướng Tống Hi:

- Phí cơm nước của bọn họ.

Victor ngậm chậu chạy tới trước mặt Mục Duẫn Tranh, dùng móng vuốt mũm mĩm giẫm lên chân cha nó:

- Gâu gâu!

Cha, tiểu Đa yêu cha nhất! Tiểu Đa sẽ dưỡng lão cho cha, sẽ không đem cha đưa vào viện dưỡng lão!

Mục Duẫn Tranh cúi đầu liếc chậu cơm của nó, chứng kiến khối xương cốt nhiều thịt nhất, nhịn thật lâu mới không dùng một cước đá văng đi.

Tống Hi cười cười, nói:

- Nếu các anh không vội rời đi, ngày mai theo tôi vào núi! Mùa đông trong núi không có nhiều đồ ăn, nhưng vẫn có nhiều thứ có thể điền đầy bụng. Hơn nữa cũng rất thông thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK