Mục lục
Sống Sót Tại Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong cơm trưa, Bạch Chân đi ngủ. Tống Hi ở trong sân làm thuốc tắm. Bạch Chân bị hắn lôi ra cửa đi một vòng, ra rất nhiều mồ hôi, làm thuốc tắm không còn gì tốt hơn.

Bạch Chân đang ngủ say, bị người đánh tỉnh.

Tống Hi đem người ôm tới trong sân, nói:

- Đi vào ngâm mình.

Bạch Chân trừng mắt nhìn thùng canh thuốc đen tuyền, không có dũng khí bước vào.

Tống Hi khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Chân:

- Chính anh tự cởi hay tôi giúp anh cởi?

Bạch Chân mè nheo cởi quần áo.

Tống Hi ngại chậm, đạp một cước lên mông Bạch Chân:

- Nhanh lên, toàn bộ cởi sạch.

Bạch Chân ôm cái quần lót cuối cùng khóc không ra nước mắt. Bác sĩ, anh không phát hiện lời kịch của anh có chỗ nào không đúng sao? Loại cảm giác tiểu bạch hoa nhu nhược sắp bị tàn phá thật là quá cường liệt a!

Tống Hi nhìn thấy hắn muốn mặc quần lót bước vào trong thùng, sờ sờ cằm:

- Chẳng lẽ anh đang thẹn thùng?

- Phi, anh mới thẹn thùng!

Động một chút lại bị em trai đẩy đi tắm rửa, hắn mới không thẹn thùng đâu!

Tống Hi hiểu được rồi:

- Nếu vậy hẳn là vì tương đối nhỏ nên tự ti!

Ngữ khí như đinh đóng cột.

Bạch Chân phản xạ có điều kiện nhìn vào chỗ đó của mình, rưng rưng xoay người bước vào bồn tắm, qua thật lâu mới ném ra tiểu quần lót.

Tống Hi liếc mắt nhìn quần lót, lại khẳng định một lần:

- Đúng là nhỏ.

Nhỏ cái rắm! Bạch Chân giả bộ không nghe thấy, xoay người đưa lưng về hướng Tống Hi.

Tống Hi nhân cơ hội đâm thật nhiều châm sau lưng hắn, lại chuyển ra phía trước cắm thật nhiều. Làm xong rồi, đi xuống nhìn xem, xác định:

- Quả nhiên nhỏ.

Bạch Chân:

- !

Bác sĩ này thật đáng ghét.

Tống Hi an ủi:

- Không cần thương tâm, còn nằm trong phạm vi bình thường, công năng cũng bình thường, không ảnh hưởng sinh con.

Bạch Chân:

- !

Bác sĩ này thật đáng ghét!

Tống Hi:

- Anh trước tiên ngâm đi, tôi đi mua mấy chân gà, tiểu Đa có thể khai trai.

Victor ủ rũ thật nhiều ngày sưu một tiếng bật dậy lủi lên người Tống Hi.

Tống Hi ôm con chó bị gầy đi một vòng lớn, lại buông xuống, nói:

- Giữ nhà, bảo hộ kim búp bê nhà chúng ta, chờ ăn chân gà.

Victor nhìn theo Tống Hi rời đi, xoay người, hai chân trước đáp lên thùng tắm, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm kim búp bê, chặt chẽ bảo hộ.

Bạch Chân:

- !

Con chó này thật xấu.

Mục Duẫn Tranh đẩy cửa tiến vào, liền thấy trong sân nhà bác sĩ có một người quái dị không mặc quần áo, đang cùng đứa con tìm được đường sống trong chỗ chết nhà hắn thâm tình đối diện.

Victor thập phần giãy dụa, phá hư cha đã đến, tiểu Đa thật nhớ phá hư cha. Nhưng tiểu Đa phải giúp phá hư bác sĩ bảo hộ kim búp bê. Phá hư bác sĩ nói, chữa khỏi kim búp bê, cả đời tiểu Đa đều không cần ưu sầu không có thịt ăn.

- Gâu gâu!

Victor quay đầu hô cha nó một tiếng, lập tức quay lại nhìn chằm chằm kim búp bê.

Bạch Chân liền cảm giác sau lưng mình bị trừng rát bỏng, liền kinh hãi, chẳng lẽ người nọ là Vũ Trí Ba!

Mục Duẫn Tranh bước nhanh tới, chặn ngang đem Victor bế lên.

Hai chân trước của Victor đáp lên vai cha nó, ở trên mặt cha nó liếm một trận mãnh liệt.

Ánh mắt Bạch Chân trợn tròn. Thật là quá mất tự nhiên, giữa ban ngày trước mặt công chúng, quả nhiên hiện tại giống loài đều không thành vấn đề sao..

Mục Duẫn Tranh sắc bén nhìn qua Bạch Chân.

Hạ nhiệt độ sao? Đột nhiên cảm thấy được lạnh quá. Bạch Chân không dám di động thân thể, chỉ chuyển nhãn cầu né tránh ánh mắt sắc bén như đao kia.

Victor cùng cha nó thân thiết đủ rồi, nhảy xuống bỏ chạy ra ngoài. Chân gà, chân gà của tiểu Đa đã đến!

Tống Hi một tay nhấc lên chân gà một tay ôm Victor vào cửa, nhìn thấy Mục Duẫn Tranh, gật gật đầu:

- Đã trở lại.

Chứng kiến khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng Mục Duẫn Tranh nhất thời liền an tĩnh.

- Bác sĩ, có phải anh đã quên chuyện gì rồi hay không?

Bạch Chân nhỏ giọng nhắc nhở vị bác sĩ chỉ lo cho chó ăn không biết có phải đã quên mất hắn rồi hay không.

Tống Hi nói:

- Tiếp tục ngâm thêm ba phút rưỡi.

Bạch Chân dùng khóe mắt nhìn chăm chú vào hai người một con chó bên kia – cảm giác một nhà ba người vô cùng nồng đậm! Chẳng lẽ vượt qua giống loài còn chưa đủ, còn gia tăng thêm số lượng! Kháo, thế giới này thật điên cuồng!

Tống Hi không biết thanh niên viết tiểu thuyết đang não bổ chuyện gì, chỉ cảm thấy loại ánh mắt này của hắn thập phần đáng khinh.

Vì thế.

- Ngao ngao ngao! Bác sĩ tôi sai lầm rồi tôi cũng không dám nữa anh tha cho tôi đi!

Bạch Chân kêu gào cầu xin tha thứ, cảm thấy được xương cốt toàn thân đều sắp bị tháo thành từng khối.

Phân thân thác cốt thủ! Kế tiếp tiểu Lý phi đao bác sĩ lại ra thêm tuyệt chiêu! Em trai a, ca ca muốn chết, nhớ đốt nhiều tiền giấy cho anh! Còn có tiểu thuyết cũng muốn!

Gây sức ép một trận, Tống Hi đem Bạch Chân đã muốn hấp hối tắm rửa sạch sẽ bọc lại ôm về trong phòng.

Mục Duẫn Tranh mắt to trừng mắt cho của Victor – Tống bác sĩ/ phá hư bác sĩ thật đáng sợ!

Bạch Chân:

- !

Hô hô hô, hô hô hô, ngủ thật ngon.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh:

- Lần này ở được bao lâu?

Mục Duẫn Tranh:

- Không biết.

Hắn bị cho nghỉ phép thật lâu.

Tống Hi vừa lòng gật đầu:

- Vừa vặn, mấy ngày nữa thu khoai lang.

Không biết sao lần này khoai lang lớn rất nhanh, dựa theo thời gian gieo trồng hẳn còn chưa tới mùa thu hoạch, nhưng cũng đã rất lớn. Tống Hi hi vọng đây là ông trời lưu cho nhân dân một chút hi vọng sau mấy tháng hạn hán.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Hắn đây là đưa tới cửa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK