Thời Dược vô thức ngước mắt lên, đập vào là đôi mắt đen thâm trầm của chàng trai.
Đầu ngón tay của cô run lên, vội vàng muốn thu lại bàn tay tội lỗi mà cô đã dùng để chạm vào. Chỉ một giây sau khi cô rời tay đi, cổ tay của cô ở giữa không trung đã bị bắt lấy.
"Đây là lần thứ mấy rồi?"
"......Cái gì?"
"Đây là thứ mấy em chạm vào tôi?"
Thời Dược sửng sốt, sau đó thận trọng mà thử: "Lần đầu tiên?"
Đôi mắt đào hoa của chàng trai hơi nheo lại: "... Hả?"
Thời Dược từ bỏ vùng vẫy, ủ rũ cúi đầu: "Lần thứ hai..."
"Nghĩ lại."
"-?" Cô gái ngây ngô ngước mắt lên, vừa muốn phản bác lại có chút chột dạ khi bắt gặp đôi mắt đen láy của chàng trai, thanh âm cũng nhỏ dần xuống "Không phải chỉ có hai lần ...sao?"
"Dưới bàn phòng đọc sách, trên xe buýt, trong phòng y tế... và vừa rồi." Thích Thần thả lỏng cổ tay của cô gái đang bị anh nắm trong lòng bàn tay, tựa lưng vào bức tường thấp trên sân thượng nở nụ cười, "Em tự mình đếm xem, bao nhiêu lần?"
Thời Dược: "Em không phải cố ý đâu... thật đấy"
Vén chiếc áo sơ mi mỏng manh lên, khuỷu tay với những đường cơ trắng nõn chống lên đầu gối, Thích Thần cúi nửa người, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ánh mắt đen láy cuốn lấy bóng dáng cô gái nơi đáy mắt.
Nhìn Thời Dược từ góc độ này, anh thậm chí có thể thấy rõ bóng của hàng mi mảnh mai rơi trên làn da trắng sứ.
Thật xinh đẹp.
Lại muốn đưa tay ra và chạm nhẹ vào nó.
Thời Dược kiềm chế trái tim đang ngo ngoe rục rịch của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là anh lớn lên quá đẹp trai, còn --" Thời Dược nuốt trở về mà không nói thêm gì nữa.
Thích Thần không chịu dễ dàng buông tha cô: "Còn gì nữa?"
Thời Dược: "..."
Còn như có như không mà tới gần rồi trêu trọc cô.
Mấy lời này quanh quẩn trong lòng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Thời Dược vỗ nhẹ vào đầu gối và đứng dậy. Ánh sáng mặt trời bị bức tường thấp chặn lại làm mắt cô rung động một chút.
Cô không khỏi khẽ nheo mắt, đưa tay che nắng.
Bầu trời trong vắt khiến cô cảm thấy thích thú không thể giải thích được. Cô cũng đưa tay còn lại của mình về phía Thích Thần, người đang ngồi đó với đôi chân thon dài của mình—
"Anh trai, chúng ta đi thôi? Cùng nhau vào lớp."
"..."
Ngồi ở một góc khuất bóng, Thích Thần ngẩng mặt nhìn cô gái trước mặt dưới ánh mặt trời. Anh không biết có phải ánh sáng phản chiếu vào mắt mình hay không, anh cũng không khỏi nheo mắt lại.
Vầng hào quang dường như làm mờ bóng dáng người con gái trước mặt, giọng nói trong giấc mơ nhiều năm lại vang lên bên tai anh.
... "Đừng ở một mình, sẽ rất buồn đó." ...
... "Chúng ta chơi cùng nhau, được không?" ...
Tám năm. Dường như mọi thứ đã thay đổi, và dường như lại không có gì thay đổi.
Nhưng có cô ấy ở đây là đủ rồi.
"Được." Thích Thần nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia đứng lên. "......Cùng nhau đi thôi."
Anh cho rằng mình có thể nhịn xuống, nhịn xuống chỉ làm anh trai của cô.
Hẳn là, có thể.
...
Thời Dược lúc trước lo lắng cho sự an toàn của Thích Thần, vội vàng chạy lên sân thượng, thậm chí không quan tâm đến vết thương ở đầu gối. Đến bây giờ chỉ mới đi xuống cầu thang được một nửa, cô đã cảm nhận được hậu quả xấu.
Tốc độ của cô gái chậm lại đáng kể, Thích Thần tự nhiên cũng chú ý tới. Anh không hề nghĩ ngợi mà cau mày nhìn xuống đầu gối của Thời Dược, quả nhiên đã có một giọt máu nhạt rỉ ra từ miếng gạc.
"Sao lại thế này?"
Anh mở miệng, lạnh giọng.
Thời Dược mấy ngày nay chính là thời điểm con thỏ gan lớn, nếu như trước kia có lẽ đã sớm rụt cổ lại, nhưng giờ phút này vẫn ngước cái cổ tinh tế lên nhìn anh chằm chằm: "Anh nói sao lại thế này? Nếu không phải nghe bạn học trong lớp nói anh đánh nhau trên sân thượng, em sao có thể chạy vội như vậy được? "
"..."
Rất hiếm khi Thích Thần bị một cô gái chặn miệng mà không thể nói được một lời. Anh nhíu mày sâu hơn, động tác không rõ ràng, định vươn tay tới bế cô gái.
Thấy tình hình không ổn, Thời Dược nhanh chóng lùi về sau một bước, tránh động tác của nam sinh.
Đôi mắt Thích Thần trầm xuống, nhìn về phía Thời Dược.
"Em có muốn cái chân này lành nữa không?"
Thời Dược không chút do dự đáp lại: "Nếu lành mà vẫn bị anh bế đi, vậy thì không cần lành cũng được." Nhìn vẻ mặt Thích Thần lại có xu hướng lạnh đi, âm lượng của Thời Dược hạ xuống, "Nếu anh còn muốn hung dữ với em thì hãy ngẫm lại xem lần này em bị như thế là vì ai. "
Thích Thần: "..."
Anh phát hiện ra rằng một khi lá gan của thỏ trở nên to lên, nó sẽ kéo theo cả miệng lưỡi sắc bén - thậm chí có thể chọn ra những điểm chết, một vết cắn sẽ rất đau đớn.
Vì vậy, cuối cùng, dưới sự thỏa hiệp của Thích Thần, Thời Dược đã có thể hai chân dẫm đất và được đỡ xuống tầng dưới.
Tại cửa ban 7, Thời Dược mới nhớ ra một vấn đề rắc rối hơn – tiết thứ hai của buổi sáng hôm nay không sai không lệch là ngữ văn.
Cô giáo dạy ngữ văn ban 7 là tổ trưởng tổ ngữ văn. Ngay cả các ban khác cũng biết có một cô gái tên Thời Dược ở ban 7 có nền tảng ngữ văn rất tốt, hiểu biết rộng, am hiểu cả văn học cổ điển và hiện đại, chữ viết còn cực kì đẹp, cũng vô cùng ưu tú. ... Chỉ cần tổ trưởng tổ ngữ văn dạy các tiết ở lớp khác nhắc đến làm tấm gương thì Thời Dược tất nhiên là người đầu tiên.
Nhưng hiện tại, "tấm gương" này đã đi đầu trốn học ...
Thời Dược thậm chí còn có ý nghĩ đào một cái hố ngay tại chỗ để tự chôn mình.
Tuy nhiên lúc này muốn trốn đi cũng vô ích. Thời Dược không có cách nào, vì vậy cô chỉ có thể rút bàn tay của Thích Thần đang đỡ mình ra, nhận mệnh tiến lên gõ cửa.
Giọng của cô giáo ngữ văn vọng ra: "Mời vào."
"..." Thời Dược căng da đầu, đẩy cửa ra.
Trên bục giảng, giáo viên ngừng viết trên bảng đen, quay người lại đến cửa lớp, cô nhìn thấy học sinh mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo đang co rụt người lại, theo sau là một học sinh mới chuyển đến gần đây đã trở nên nổi tiếng trong trường.
Khác với cảm giác tội lỗi sắp đem đầu vùi vào xương ngực của Thời Dược, nam sinh vóc dáng thon dài đứng ngoài cửa, ánh mắt không hề né tránh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. ... Nếu nhất định phải tìm ra một chỗ chói mắt, có lẽ chính là vết bầm đỏ trên đôi môi mỏng dính máu nơi khóe miệng trên khuôn mặt ưa nhìn ấy..
Cô giáo cau mày nhìn lại cô gái trước mặt nam sinh. "Thời Dược, em đã không vào lớp—-"
Giọng nói đột ngột dừng lại khi cô nhìn thấy chiếc gạc trắng có điểm chói trên đầu gối của nữ sinh.
Thời Dược không để ý đến sự dừng lại của cô giáo. Cảm giác run rẩy và lo lắng trước khi bước vào cửa đã nhấn chìm sự tỉnh táo của cô. "Xin lỗi ... cô giáo, em..."
"—Thưa cô."
Giọng nói mang theo từ tính hơi trầm lấn át lời nói của Thời Dược. Thích Thần đón ánh mắt của giáo viên, ánh mắt bình tĩnh, không hề gợn sóng. "Hôm qua Thời Dược đã bị đẩy xuống cầu thang. Cô ấy đã đến muộn vì chạy lên sân thượng để ngăn cản em đánh nhau rồi miệng vết thương bị rách."
Ngây người trước lời nói của Thích Thần, Thời Dược sau đó mới phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu liều mạng nháy mắt với nam sinh.
Nhưng mà vô dụng.
Nếu không phải trước mặt giáo viên và cả lớp, Thời Dược đã tức giận đến mức không thể không bịt miệng Thích Thần.
——Cô chưa bao giờ thấy một kẻ ngốc như vậy, lại chủ động nói ra sự việc mình đánh nhau.
Rõ ràng là cô giáo và các bạn trong lớp cũng chưa từng thấy.
Phòng học yên lặng trong nửa phút mới lấy lại được tinh thần. Dưới bục giảng khó tránh khỏi có tiếng xì xào bàn tán, tiêu điểm và trung tâm đương nhiên là hai người còn chưa bước vào lớp.
Giáo viên cũng không phải thích lo chuyện bao đồng
Vì vậy sau khi nghe xong lời của Thích Thần, cô không đi sâu vào vấn đề "đánh nhau", mà là nhìn Thời Dược.
"Những gì cậu ấy nói là sự thật?"
Thời Dược do dự, cuối cùng cũng uể oải gật đầu.
"Được rồi, vậy em không sai – nhưng hãy nhớ lần sau cũng đừng quá hăng hái vì việc nghĩa mà làm chậm trễ giờ học. Em về chỗ ngồi trước đi."
Thời Dược vừa muốn mở miệng giải thích thay Thích Thần là vì mình mà đánh nhau, liền cảm giác được cái ót bị đụng nhẹ.
"An tĩnh mà về chỗ ngồi đi ... hoặc là đợi tôi ôm em vào."
"..."
Lời đe dọa này khiến Thời Dược lần đầu tiên ngậm miệng, sau đó ngoan ngoãn bước vào lớp.
"Vậy lý do em đến muộn là vì đánh nhau?"
"Xin lỗi cô giáo."
"Vậy cô sẽ phạt em đứng nửa tiết, như thế không có gì oan uổng nhỉ."
Trên miệng vẫn còn vết thương, đúng là sự kiêu ngạo của thời thiếu niên, cô giáo cho rằng nam sinh đứng ở cửa ít nhất sẽ có ánh mắt phản kháng, thậm chí cô còn dự đoán hành vi của đối phương sẽ trực tiếp nhấc chân trở lại chỗ ngồi - nhưng cô không ngờ rằng, sau khi nghe cô nói, biểu cảm của chàng trai vẫn như cũ.
"Không ạ. Em sẽ đi ra ngoài để không ảnh hưởng đến lớp học."
Nói xong, thiếu niên cụp mắt xuống, điềm nhiên gật đầu rồi bước ra ngoài.
——
Cuối cùng thì cậu ấy cũng không quên đóng cửa mà không có tiếng động nào vang lên.
Đối diện với dáng người cao ráo và thẳng tắp đang đi bên ngoài cửa kính của lớp học, giáo viên ngữ văn sững sờ hai giây rồi bất giác nở nụ cười.
Cô quay vào lớp, học sinh hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của một cô giáo ngữ văn xưa nay vẫn "cổ hủ" ——
"Học sinh chuyển trường này trong ban chúng ta thật là thú vị .... Cô đã nghĩ rằng đó là một bạn học ỷ vào thành tích tốt mà trốn tiết và không để vào mắt nội quy của trường và sự huấn luyện của giáo viên."
"..." Nghe thấy giáo viên dường như không có ý định truy cứu nữa, Thời Dược mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng học lại có một âm thanh vang lên: "Thưa cô, Thích Thần và Thời Dược là anh em một nhà. Hôm nay cậu ấy đi tìm người đã đẩy Thời Dược xuống cầu thang để đánh nhau."
"..." Thời Dược quay đầu nhìn lại, người nói đúng là Tôn Tiểu Ngữ. Cô vội vàng làm động tác cảm ơn đối phương.
"Ồ? Còn có loại ẩn tình này?" Giáo viên có chút kinh ngạc, "Nhưng mà ... dù sao đánh nhau và trốn tiết là không thể chấp nhận được. Cậu ấy đã thừa nhận lỗi của mình nên chỉ phạt đứng bên ngoài nửa tiết. "
Cô giáo ngữ văn đẩy mắt kính.
"Được rồi, đem tâm tư thu hồi hết lại, chúng ta sẽ tiếp tục bài học."
"..."
Một tiết học trôi qua nhanh chóng.
Sau giờ học, cô giáo ngữ văn đặc biệt đến chỗ ngồi quan tâm đến vết thương ở chân của Thời Dược. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô lại dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi.
Chậm trễ một lúc, đã một hai phút trôi qua kể từ khi tan học.
Thời Dược nhìn trái nhìn phải không thấy Thích Thần liền lấy làm lạ, nhưng lại thấy Tôn Tiểu Ngữ từ cửa sau phòng học xông vào, kéo cô đi ra ngoài——
"Quách Vũ Kỳ thật sự đến tìm Thích Thần khóc lóc? Không biết xấu hổ, tức chết mình mà!"
Danh Sách Chương: