• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thích, Thích... Thích Thần anh điên rồi sao?"

Nhìn thấy cô gái xuất hiện ở cửa phòng học, ba người bên trong đều sững sờ.

Sau đó Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ nhìn Thích Thần với biểu cảm kỳ lạ.

Những người khác có thể chỉ mơ hồ nghe thấy xung đột giữa Thích Thần và Quách Vũ Kỳ tối nay, nhưng chỉ có hai người họ nghe rõ ràng từ người anh em có mặt lúc đó, nói rằng Thích Thần dường như là vì một cô gái tên là Thời Dược.

Khi anh ta nhắc đến cái tên đó, Vương Kỳ Phong cảm thấy đau nhói nghẹt thở ở cổ.

Chắc chắn khi hai người họ nhìn xuống, họ phát hiện ra rằng chàng trai kia vẫn luôn thờ ơ cau mày.

Thích Thần sắc mặt trầm xuống.

"Tại sao em lại quay lại?" Giọng anh bị bóp nghẹt vì khó chịu.

"Em..." Thời Dược bị đôi mắt hung dữ kia nhìn chằm chằm, tim co rút lại, nghiến răng nghiến lợi quay về không biết mình đang ở đâu,

" Em không quay lại, chẳng lẽ mặc kệ anh một mình ngớ ngẩn nổi điên sao. Đánh nhau với nhiều người như vậy, anh không muốn sống nữa à? " Có lẽ sau khi nói xong mấy lời ấy, Thời Dược như được tiếp thêm dũng khí, không cố kỵ mà liếc liếc mắt một cái ra bên ngoài phòng học.

Sau khi xác định không có ai, cô trực tiếp chạy tới, nắm lấy cổ tay Thích Thần chạy về phía cửa sau.

Tất nhiên Thích Thần có thể đồng ý và cũng có thể cự tuyệt.

Anh thậm chí chỉ cần một chút lực, một cô gái không cao bằng vai anh căn bản không thể kéo anh theo được.

Chỉ là nhìn ánh mắt đầy nôn nóng và lo lắng của cô gái, mím chặt đôi môi đỏ mọng vì chạy nhanh và một chút mồ hôi túa ra trên chóp mũi, trái tim anh không hiểu sao lại giống như bị một mũi kim dài mỏng manh đâm phải, dường như chỉ là một khoảnh khắc.

Cơn đau nhức nhối.

Chỉ với sự do dự này, Thích Thần đã bị cô gái kéo ra cửa sau của lớp học.

Thời Dược thò đầu ra nhìn quanh hành lang, chắc chắn tạm thời an toàn rồi mới vội vàng kéo Thích Thần chạy ra ngoài.

Ở lồng ngực, tim cô đập thình thịch như sắp vỡ tung, hơi thở gấp gáp vì căng thẳng.

——Thời Dược từ nhỏ đến lớn đều bình ổn như vậy, cô ấy chưa từng chịu tội này. Khi Thích Thần đến, anh ấy dường như đã trả lại cho cô tất cả những xúc động và thăng trầm mà cô mắc nợ trong mười sáu năm trước.

Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã thấy bi thảm rồi.

Thời Dược đôi mày tinh tế nhăn lại, nhanh chóng nhìn về phía anh.

Đi xuống một tầng và vòng qua một góc, Thơi Dược đang định tiếp tục đi xuống, thì nghe thấy một nhóm người vội vàng đi lên.

Một trong số họ dường như vẫn đang nghe điện thoại--

"Hả? Thằng nhóc đó đã bỏ trốn?! ... Chúng tôi đã ở lối ra của tòa nhà, và không nhìn thấy nó, vì vậy chúng tôi đã vào trong. "

Thời Dược ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng quét qua sàn nhà, cuối cùng định an vị trong phòng đọc sách cuối cùng trên lầu này.

Thời Dược không nghĩ nhiều về điều đó, nhanh chóng chạy tới cùng Thích Thần.

Đã mười phút sau khi tan học.

Không có học sinh trong phòng đọc sách ở tầng này, Thời Dược kéo Thích Thần vào cửa rồi nhanh chóng tắt đèn và đóng cửa.

Sau khi cô đưa Thích Thần đến chiếc bàn rộng ở hàng ghế trong, cô giật mạnh tay anh và nhỏ giọng thúc giục-

"Anh trốn vào đi!"

Thích Thần bất lực nhìn xuống, mỉm cười nhìn cô.

Thời Dược suýt nữa kêu lên: "Thích Thần, nhanh lên ..."

Có lẽ Thời Dược vô cùng sợ hãi, tay cô gái hơi run run khi ôm cậu, đôi mắt hoa mai hơi đỏ lên.

Đối mặt với một cô gái như vậy, Thích Thần có chỗ nào để từ chối?

Nhìn thấy Thích Thần ngoan ngoãn cúi xuống và uốn một đôi chân dài dưới bàn, Thời Dược cảm thấy an tâm một chút.

Tận dụng vóc dáng nhỏ nhắn, cô nàng cũng vào được mà không tốn nhiều công sức.

Sau khi ngồi xổm, Thời Dược không quên nhẹ nhàng kéo ghế về vị trí ban đầu, chặn hai bóng người lại.

Trong phòng đọc sách mờ mịt, dưới chiếc bàn dài này, ngồi xổm giữa hai hàng ghế, có thể nghe thấy hơi thở của nhau một cách tỉ mỉ.

Thời Dược nín thở và cẩn thận quan sát chuyển động bên ngoài qua khe hở giữa những chiếc ghế, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô ấy không chớp mắt, vì sợ rằng cô ấy có thể vô tình bỏ lỡ điều gì đó.

"Thích Thần, đừng sợ ..." Cô gái không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm ra khỏi ghế, giọng nói có chút run rẩy không tự chủ. Đầu ngón tay cô siết chặt cổ tay áo của anh, móng tay hơi trắng. "Em ... em sẽ bảo vệ anh."

"..." Thời Dược không nhìn lại, cũng không thấy được.

Bên cạnh cô, đôi mắt nâu đen của người đó không hề chớp mắt cuốn lấy một mình cô, nửa điểm chú ý cũng không đặt vào nơi nào khác.

Anh nhìn chằm chằm gần như dữ dội, như thể một con thú háu ăn nào đó sẽ chạy ra khỏi đôi mắt đó trong giây tiếp theo.

Đúng lúc này, cửa phòng đọc sách đột nhiên bị đẩy ra.

Thích Thần gần như có thể cảm nhận được điều đó, đầu ngón tay của cô gái đang siết chặt đột ngột trên cổ tay anh.

Hơi rùng mình kèm theo một chút hồi hộp.

Nhìn từ góc độ của mình, Thời Dược đang nhìn chằm chằm bên ngoài với đôi mắt mở to và có chút sợ hãi,vô thức cắn môi khiến nó trở nên trắng nhàn nhàn.

Thấy vậy, người kia không kìm được mà muốn che lại, liếm và hôn ngấu nghiến đôi môi khô khốc, tốt nhất là nuốt lấy hơi thở căng thẳng của cô gái.

"..."

Các khớp ngón tay của Thích Thần từ từ bị siết chặt, trong mắt anh trào dâng cảm xúc u ám .

Anh ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.

Bên ngoài bàn, hai người đi qua đi lại vài vòng, giọng nói nôn nóng.

" Có tìm thấy nó không?"

"Không — chắc chắn nó đã đi qua cửa sổ."

"Chết tiệt, tối nay còn có hẹn đánh nhau, nhưng lại bị anh Tống lôi lên đây giúp Quách Vũ Kỳ chạy việc vặt. Thật mẹ nó đen đủi !"

"Ai dè ... Quách Vũ Kỳ cũng thật biết cách nhận anh trai. Thật là đen đủi mà. Chúng ta đã bị anh Tống lăn lộn cả ngày rồi."

"Được rồi, tìm không thấy, đi thôi, đi thôi! Đừng lãng phí thời gian ở đây, nhanh lên quán Internet đi."

" ... "

Tiếng nói của hai người theo cửa phòng đọc đóng lại, cuối cùng nhỏ dần.

Dưới bàn, Thời Dược thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi cô ấy di chuyển, đôi chân của trở nên yếu dần sau đó hướng bên cạnh lảo đảo.

Không biết là cố ý hay vô ý, nhưng chỉ nghe thấy tiếng phịch phịch nghẹt thở, kèm theo tiếng kêu trầm thấp bất ngờ của cô gái, Thích Thần trực tiếp kéo cô qua người mình.

Thời Dược sững sờ khi nằm sấp xuống , đôi mắt đẹp như hoa mai mở to, vẻ mặt giống như một con thỏ ngốc nghếch bị trượt chân rơi vào hang sói.

Cho đến khi bị đôi mắt đen láy của người dưới thân tưởng như không nhìn thấy kia, Thời Dược mới chợt tỉnh táo lại.

Cô vội vàng chống tay định đứng dậy, nhưng lại quên mất bản thân lúc này đang nằm dưới gầm bàn.

Vì vậy, chỉ nghe thấy một "phanh" trầm vang, sau đó cô gái kêu lên một cách đau đớn, ôm lấy sau đầu và gục xuống.

Lần này, Thích Thần vừa định đứng dậy, thật sự mất cảnh giác, không kịp phòng ngừa mà vai tiếp đất. Nghe thấy tiếng kêu rên từ người dưới thân, Thời Dược đang khóc vì đôi tay vụng về của mình.

"Xin, xin lỗi ..."

Cô sờ soạng dưới bàn đọc sách mờ mịt, cố gắng đứng dậy. Chỉ là trong vòng hai giây, Thích Thần không chịu nổi nắm lấy. Chàng trai dùng tay kia đỡ sau đầu cô, thắt lưng tác dụng lực, trực tiếp bảo vệ cô gái ngồi dậy. Không chờ Thời Dược nói cảm ơn, trọng tâm cơ thể cô lại mất cân bằng.

Thích Thần trực tiếp đem cô tiếp xúc với giá đỡ ở phía dưới của bàn đọc sách.

Hai đối mắt hướng vào nhau.

Có một sự tĩnh mịch chết chóc.

Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt sâu thẳm kia, Thời Dược đã bị sốc không rõ lý do.

Bản năng của sinh vật làm cô cảm thấy lúc này có điểm nguy hiểm

Dù bản thân cô cũng không biết lý do là gì.

Bàn tay đang nắm cổ tay cô được buông ra, không chờ Thời Dược thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy bàn tay kia đang che mặt cô .

Ngón tay cái của Thích Thàn nhẹ nhàng vuốt ve quai hàm của cô gái cuối cùng cũng đã di chuyển từ từ trên môi cô.

Chắc chắn, nó mềm mại như trong tưởng tượng, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở căng thẳng của cô ấy thổi qua mu bàn tay, từng lỗ chân lông mở ra theo hơi thở của cô gái, có vẻ như đang háo hức và khao khát điều gì đó.

... Hôn lên.

Thích Thần nghe thấy giọng nói của một con quỷ thì thầm mê hoặc bên tai mình.

... Tôi muốn hôn cô ấy thật mạnh, muốn cô ấy nghẹn ngào mà khóc, muốn cô ấy ôm chặt lấy quần áo của anh mà bất lực, muốn cô ấy gọi mình là anh trai đến câm nín rồi cầu xin anh buông tha.

Hôn lên.

Thích Thần.

Bằng cách đó, cô ấy sẽ là của anh ...

Trong giọng nói lưu luyến ấy, đôi mắt Thích Thần tối đến mức đờ đẫn, con ngươi sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, có chút gớm ghiếc và cảm xúc điên cuồng dần dần rơi xuống.

Anh cúi xuống về phía cô gái.

Ánh mắt Thời Dược cứng đờ, khuôn mặt anh ngày càng gần hơn, cho đến khi hơi thở của anh trùng xuống.

Đầu ngón tay cô ấy ấn chặt vào lòng bàn tay--

"Anh ..."

Thời Dược kinh hãi nhắm mắt lại.

Hơi thở gần như tắt lịm.

Thích Thần nhìn cô gái gần như trong gang tấc.

Cô sợ, sợ chính mình.

Ngay cả đôi mi khép lại cũng run lên....

Dù có phát điên cũng không thể làm tổn thương cô ấy.

Thích thần nắm chặt tay.

Sau một vài giây, trong không khí âm u và yên tĩnh, Thời Dược nghe thấy một giọng nói trầm khàn đang đến gần. Gần như bị ép vào màng nhĩ, Thời Dược thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo nơi đôi môi mỏng đang khép lại -

"Lần cuối cùng, Thời Dược."

"Đừng đến chọc tức tôi... hiểu chưa?"

Tác giả có điều muốn nói. : Thời Dược: [Rõ ràng là anh chọc tức em] [Nhưng em không dám nói] [Em sai rồi.jpg]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK