Beta: Ann
______________________________________
"Ngày hôm nay may mà có đội trưởng Thích!"
Sau khi nhóm người gây rối chật vật rời đi, thì ở trong văn phòng cô bác sĩ rất cảm kích nhìn Thích Thần nói: "Nếu như không có đội trưởng Thích ở đây thì sự việc ngày hôm nay chúng tôi thật sự không biết phải giải quyết như thế nào."
"Còn phải giải quyết như thế nào nữa..." Bác sĩ nam khi nãy bị xách cổ áo nên bây giờ sắc mặt không được tốt cho lắm, hắn sửa lại áo sơ mi trong và cà vạt rồi gượng gạo nói: "Trong bệnh viện này ngoại trừ khoa cấp cứu thì khoa sản của chúng ta là dễ có người nhà bệnh nhân đến gây chuyện nhất... Tôi vào bệnh viện này 4, 5 năm nay rồi, lúc gây rối ẩu đả chẳng phân biệt ai với ai đâu, tôi gặp những trường hợp như thế này ít nhất cùng phải mười mấy lần."
"Hình như là thế." Cô bác sĩ nhỏ le lưỡi một cái: "Trước đó tôi cũng từng nghe trưởng khoa kể là phòng đó hồi trước có một chị tiền bối đi làm khi đang mang thai, nhưng hôm đấy có một vụ người nhà bệnh nhân đến gây rối nên chị ấy bị xô ngã xuống đất, đứa bé sinh non, thiếu chút nữa là không giữ được cả hai mẹ con rồi."
"..."
Thấy hai người kẻ xướng người hoạ, ánh mắt Thích Thần vốn đang nặng nề lại càng thêm nguy hiểm, Thời Dược vội vàng nắm chặt áo hắn kéo ra bên ngoài rồi phất phất tay với hai người còn lại trong văn phòng, "Tôi ra ngoài trước nhé."
Vất vả lắm mới kéo được hắn ra khỏi văn phòng, bấy giờ Thời Dược mới nhẹ nhàng thở phào.
"Chuyện hôm nay may mà có anh." cô ngẩng đầu lên cười với Thích Thần, "Em đưa anh xuống cầu thang nhé?"
Nói xong Thời Dược toang đi lên phía trước thì lại bị người đàn ông ở phía sau kéo lại. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn thì đối diện với một đôi đồng tử âm u. Chủ nhân của đôi mắt ấy nhìn thẳng ánh mắt của cô, không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Chuyện như thế này trước kia em đã từng gặp chưa?"
Thời Dược chần chừ vài giây nhưng những xao động trong đôi mắt của cô đã bị Thích Thần bắt được. Khuôn mặt của hắn càng thêm lạnh lùng: "Không được phép nói dối, không được gạt anh."
Thời Dược bất đắc dĩ đành phải gật đầu: "Những chuyện như thế này khá bình thường nhưng không phải lúc nào cũng hung hăng như hôm nay."
"..." Thích Thần không nói chuyện, đôi môi hơi mỏng mấp máy như muốn nói gì đó, cánh môi mỏng cong lên giống như đường vòng cung.
Thời Dược thấy biểu cảm của hắn đành phải trấn an kéo kéo cánh tay hắn đi về phía đầu cầu thang: "Anh đừng quá lo lắng mà, về sau không phải em có anh ở đây rồi sao? Nếu như là chuyện nhỏ thì anh phải tin em, em có thể dễ dàng đối phó... Còn nếu có nguy hiểm gì thì em nhất định sẽ gọi điện xin anh giúp đỡ mà."
Sau khi nói xong một tràng Thời Dược len lén nhìn trộm phản ứng của Thích Thần, thấy ánh mắt sắc bén của hắn cuối cùng cũng thả lỏng rồi cô mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Đi đến đầu cầu thang Thời Dược dừng lại, đùa hỏi: "Đội trưởng Thích, anh nói xem cái này có được tính là lấy việc tư trả việc công không nhỉ?"
Thích Thần nghe vậy đành bất đắc dĩ cụp mắt xuống.
"Em nhớ kỹ lời em nói đấy, bất kể có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết."
Thời Dược cười cười với hắn, "Nhớ kỹ nhớ kỹ, nhất định lúc nào em cũng ghi nhớ trong lòng được chưa?"
Thời Dược cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ rồi vội vã đẩy hắn về phía cầu thang, "Được rồi được rồi. Anh phải về thôi, em cũng phải bắt đầu làm việc, chúng ta —— "
Thời Dược còn chưa nói dứt lời thì tay đột nhiên khựng lại trong không trung, ngây ra nhìn về phía sau lưng Thích Thần.
"Em đang nhìn gì thế?"
Thích Thần hơi nhíu mày lại, quay người nhìn theo ánh mắt của Thời Dược.
Quan Tuệ đang từ cầu thang thoát hiểm đi lên, bà vốn đang mỉm cười thì ngừng lại, ngạc nhiên chớp mắt một cái.
Vài giây sau Quan Tuệ dường như hơi kinh ngạc hỏi Thích Thần: "Thích Thần? Sao con lại tới bệnh viện của Dược Dược vậy?"
Trong ánh mắt của Thích Thần lóe lên chút gì đó kì lạ nhưng ngay lập tức đã cụp mắt xuống, "Dì."
Quan Tuệ thấy lạ hỏi: "Giờ này chắc vẫn còn trong thời gian làm việc của các con mà? Bây giờ cũng không phải cuối tuần rảnh rỗi, sao con còn có thời gian chạy tới thăm Dược Dược?"
Thời Dược trốn ở sau lưng Thích Thần đảo mắt nghĩ cách, giây lát sau trong đầu cô đã lóe lên một ý tưởng mới chui ra cười nói với Quan Tuệ: "Anh tới để đem đồ cho con. Chỉ là lúc nãy trong nhà ăn con tình cờ gặp anh ấy rồi sau đó chúng con ngồi ăn cơm cùng bàn với nhau, con để quên túi ở chỗ đó nên là anh ấy vừa đến đưa cho con."
Lúc này Quan Tuệ mới nhẹ gật đầu, nhìn biểu cảm của bà cũng không biết là có tin tưởng hay không.
Thừa dịp Quan Tuệ đang quay sang quan tâm "thăm hỏi" Thích Thần, Thời Dược trốn ra sau lưng Quan Tuệ, trước tiên cô thăm dò xung quanh xem có "kẻ thù" nào sẽ làm bại lộ chuyện của hai người không, sau khi xác định tạm thời đã an toàn cô mới liều mạng ra dấu, nháy mắt với Thích Thần để hắn tranh thủ tìm cơ hội chuồn đi.
Thích Thần vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn cô vài giây rồi nói với Quan Tuệ: "Dì, đội đặc nhiệm còn có lịch diễn tập nữa, phải về nhanh một chút."
"Ồ... được rồi." Quan Tuệ liền vội vàng gật đầu, "Dì không thể làm chậm trễ công việc của các con được, con mau đi đi."
"Vâng, tạm biệt dì." Thích Thần nói rồi nghiêng người sang nhìn Thời Dược, trong đôi mắt ẩn chứa ngàn ngôi sao lấp lánh, "Tạm biệt... thỏ con."
Hai chữ cuối cùng hắn chỉ nói bằng khẩu hình miệng.
Khuôn mặt của Thời Dược nóng hết cả lên, trước khi Quan Tuệ kịp phát hiện ra thì cô đã vội vàng khoát khoát tay, "Tạm biệt anh, đi thong thả nha!"
Sau khi bóng dáng Thích Thần đã biến mất dưới cầu thang, Quan Tuệ mỉm cười quay lại nhìn Thời Dược: ""Đi thong thả"? Có phải còn định nói thêm một câu "Hoan nghênh anh lần sau lại tới" đúng không hả, làm sao mà cũng hơn hai mươi tuổi đầu cả rồi mà con cứ không ý tứ gì cả vậy?"
Thời Dược làm mặt xấu nói: "Làm gì có, là do mẹ thấy con với anh ấy thân nhau nên mới nói như vậy chứ. Mẹ cứ nhìn xem con với người khác nhất định sẽ không được như thế đâu."
"Thân là thân, còn con như thế này người ta gọi là không biết lớn nhỏ." Quan Tuệ chấn chỉnh cô, "Ta có nghe chị Nhạc Dĩnh của con nói chuyện rồi, hôm đó con bé với anh con đi xem mắt có phải là con đến phá đám đúng không?"
Thời Dược vô tội mở to mắt nhìn mẹ: " "Phá đám"? Con không có mà, ngày hôm đó con chỉ ra ngoài ăn cùng đồng nghiệp rồi tình cờ gặp họ thôi."
Quan Tuệ nhéo cô: "Có phải con coi mẹ là bà già ngu ngốc đúng không? Câu trước con vừa nói chuyện điện thoại, hỏi ta anh của con với chị Nhạc Dĩnh ăn cơm ở đâu xong câu sau đã hẹn đồng nghiệp ra đúng chỗ đó ăn cơm rồi? Các con thật biết chọn chỗ ăn nhỉ?"
Thời Dược vẫn giả ngu, "Không phải là do bọn con không biết chọn chỗ nào để ăn, đúng lúc nghe được mẹ nói nên bọn con nghĩ đó là một đề xuất hay sao?
Quan Tuệ bó tay: "Đúng là nhanh mồm nhanh miệng." Bà nhìn quanh một vòng rồi giảm âm lượng xuống ghé sát cô hỏi: "Hôm đó con ở đấy, con thấy anh con có ý gì với chị Nhạc Dĩnh không?"
Thời Dược tiếp tục giả ngu: "Có ý gì ạ?"
Quan Tuệ: "Còn có thể là ý gì nữa! Chúng đến đấy làm gì? Tất nhiên là ta hỏi xem mắt thế nào rồi!"
Thời Dược: "Ồ nha...thì như vậy thôi chứ sao ạ." Mắt cô chớp chớp rồi tiến sát bên cạnh Quan Tuệ hỏi nhỏ: "Chị Nhạc Dĩnh nói cái gì sao mẹ?"
Quan Tuệ: "Nó ngược lại chẳng nói gì...Ta cảm thấy con bé đối với anh trai con là thật lòng nhưng vẫn không hiểu nổi còn có chuyện gì mà vẫn thấy không thích hợp, thế nên ta muốn hỏi con tình hình hôm đấy là như nào."
"Con không biết. Mà mẹ cũng đừng nhọc tâm vì anh nữa."
Thời Dược trên mặt mỉm cười nhưng từ tận sâu trong đáy lòng cô lại nhẹ nhàng thở ra. Cũng may chị gái Nhạc Dĩnh này đủ trượng nghĩa rộng lượng, không kể với mẹ cô chuyện Thích Thần nói mình có bạn gái rồi.
Quan Tuệ nghe Thời Dược nói, từ biểu cảm của bà cũng thấy rõ sự e ngại, sau vài giây suy tư bà tức giận nhìn về phía Thời Dược: "Bảo mẹ không cần nhọc lòng nhưng mà mẹ nhọc lòng như vậy vì ai? Con đấy. Từ lúc lên đại học cho tới giờ đừng nói bạn trai, ngay cả một bạn nam thân thiết với con ta cũng chưa từng nghe nói tới. Con trai mấy dì đồng nghiệp của ta đều muốn theo đuổi con mà con cứ nhìn thấy người ta là chạy trối chết."
Thời Dược cười gượng.
Khó khăn lắm mới đánh lạc hướng được cho Thích Thần, sao bây giờ lại rơi lên đầu mình rồi?
Đương lúc Thời Dược nghĩ cách xem phải đối phó với Quan Tuệ thế nào thì cô đột nhiên phát hiện bà đang dùng một ánh mắt kỳ quái dò xét mình
"Dược Dược, con sẽ không..."
"..." Trong lòng Thời Dược hẫng một nhịp, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Con... Sao ạ?"
Quan Tuệ lại nhìn chằm chằm cô mấy giây, khi Thời Dược sắp sửa không chịu nổi nữa muốn tước vũ khí đầu hàng thì Quan Tuệ ảo não hỏi: "Dược Dược à, có phải con không thích con trai không?"
Thời Dược: "——???"
Từ trạng thái khiếp sợ vì có tật giật mình, Thời Dược lấy lại tinh thần dở khóc dở cười hỏi: "Mẹ, mẹ nghĩ gì thế!"
Quan Tuệ thấy phản ứng của cô như vậy cũng yên tâm không ít: "Làm ta sợ muốn chết... Hai ngày trước ta thấy trong vòng bạn bè của ta có đứa con gái của một người bạn thời đại học kết hôn, nhưng mà kết hôn cùng với một cô bé khác, đêm hôm đó ta và cha con ngủ không được ngon, cả đêm tâm sự xem nếu như con gái chúng ta cũng như vậy thì làm sao bây giờ..."
Thời Dược biết rõ tính cách cha mẹ mình, nghe vậy chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Không phải là mẹ và cha con đêm ngủ không ngon mà là mẹ ngủ không được nên cưỡng ép cha cũng không được ngủ đúng không?"
Quan Tuệ nghiêm túc hỏi: "Ta là hạng người như vậy sao?"
Thời Dược: "Đúng vậy."
Quan Tuệ: "... Biến đi, từ nay trở đi nghỉ đông con cũng đừng mò về nhà. Cứ ở ngoài một mình đi, trong nhà không chào đón con."
Thời Dược nghe vậy lập tức nhào lên ôm cánh tay Quan Tuệ lắc qua lắc lại: "Mẹ ơi con sai rồi, giữa cha và mẹ con vĩnh viễn theo phe mẹ."
Quan Tuệ không nặng không nhẹ "Hừ" một tiếng khinh thường Thời Dược.
Cô vội vàng nói sang chuyện khác: "Năm nay vẫn qua nhà bác cả ăn tết sao mẹ?"
Nhắc đến chính sự, Quan Tuệ gật đầu: "Ừ, hôm nay ta tới để thăm con, tiện hỏi xem lúc nào con được nghỉ đông để còn sắp xếp —— nếu không được thì chúng ta đi sang nhà bác cả trước hai hôm."
Thời Dược nghe vậy cười khổ: "Mẹ cũng không phải không biết công việc của chúng con một nămchỉ được có năm ngày nghỉ, lỡ như sắp xếp lịch xin nghỉ phép không thích hợp thì đêm giao thừa con chỉ có thể ngửi mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện một mình mà thôi... Ước chừng con về được cũng phải sát đêm ba mươi."
Quan Tuệ nghe vậy càng thêm tức giận liếc nhìn cô: "Hiện tại thấy hối hận rồi sao? Ban đầu là ai bằng sống bằng chết đòi đăng ký thi trường y? Cả nhà thay nhau khuyên nhủ con ba ngày ba đêm mà con cắn răng nhất định không thay đổi con có nhớ không?"
Thời Dược chột dạ dời mắt đi chỗ khác: "Có ai bằng sống bằng chết đâu, với cả con cũng không hối hận chút nào, con cảm thấy rất yêu nghề mà..."
Nhớ tới bệnh nhân lúc trước mình không thể cứu được ánh mắt Thời Dược trở nên ảm đạm, cô nói với Quan Tuệ: "Trước đêm giao thừa mẹ với cha cứ về đó trước đi —— à đúng rồi, con sẽ về cùng anh con. Việc anh con trở về chắc bác cả với cô con cũng biết hết rồi ạ?"
Quan Tuệ gật đầu, "Trước đó ta cũng nói với họ rồi, mà cũng không biết anh con muốn về cùng chúng ta không nữa."
Thời Dược theo bản năng thốt ra: "Anh ấy dám không muốn —— "
Nói còn chưa dứt lời thì cô bị cái lườm sắc như dao của Quan Tuệ phóng qua, cô lập tức ngậm miệng rụt đầu về.
Quan Tuệ: "Cái con nhóc này ta đã bảo rồi mà, con đối với anh con ngày càng không biết lớn nhỏ!"
Thời Dược: "... Dù sao thì mẹ cũng yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ về, chỉ cần mẹ với cha con gọi anh ấy qua thôi."
Quan Tuệ: "Nghề nghiệp này của anh con cũng chả kém cạnh là bao, chả biết bao giờ được nghỉ.Hai cái đứa này không sao làm người khác bớt lo lắng được cả."
Thời Dược không nói gì, yên lặng chớp chớp mắt.
Quan Tuệ: "Đây là điểm tâm ta ở nhà làm cho con, con chia cho các đồng nghiệp nếm thử đi.
"Cảm ơn mẹ!" Thời Dược ngạc nhiên đáp.
"Được rồi, còn mấy phút nữa là đến lúc con vào làm lại rồi, con nhanh đi đi."
"Vâng ạ." Thời Dược gật đầu, thấy Quan Tuệ định đi thì cô vô thức kêu lên: "Mẹ."
"Hửm"
Thời Dược do dự vài giây: "Thật ra thì... con có bạn trai rồi."
Quan Tuệ sững sờ.
Thời Dược đang muốn mở miệng thì sau lưng truyền đến tiếng gọi của bác sĩ thực tập. Cô chần chừ một lúc, cắn môi một cái rồi cười nói với Quan Tuệ: "Lúc về ăn tết con nhất định sẽ dẫn anh ấy tới gặp mẹ!"
Nói xong cô vẫy vẫy tay với bà rồi chạy về phòng.