• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì! ?" Nhạc Văn Dao hơi kinh ngạc, nhưng cũng mau nhỏ giọng: "Có phải cô tiết lộ quá nhiều thiên cơ, phải gặp báo ứng sao?"

An Nhã cười cười, mới đáp lại: "Tôi sống vốn là một loại báo ứng, tôi thì sợ gì? Nhưng trước mắt tôi có chuyện cần làm. Nên... Tôi không muốn ứng kiếp lúc này."

"Vậy ngày mai sau khi trở về tôi liền đi Tàng Kinh Các cuả ông, hi vọng có thể giúp cô." Nhạc Văn Dao cười nói.

"Cảm ơn, nhưng nhớ tất cả nên lượng sức mà đi, chớ miễn cưỡng." An Nhã nói, nhìn chăm chú về phía cái nồi trước mặt, lấy ra một hộp nhỏ trong túi, những hạt tròn màu trắng như sợi bông, chỉ dùng một chút, trong nồi liền bay ra một mùi thơm rất khó hình dung.

"Thơm quá, tôi đói bụng quá." Nói Nhạc Văn Dao đứng dậy chui ra khỏi lều vải, mở đồ hộp ra đặt ở trên thềm đá, móc chiếc còi bạc hướng lên bầu trời thổi lên, chốc lát thân ảnh Tư Lệnh xẹt qua trời cao, đáp vào trên thềm đá bắt đầu ăn đồ bên trong hộp.


An Nhã cười, đổ đầy chén sử dụng một lần đưa cho Nhạc Văn Dao, lại đổ đầy một chén kéo lều vải ra, kêu nhẹ một tiếng, thấy Đường Tống nhíu mày, đôi mắt đang nhắm mở ra, mới nói: "Ăn trước đi rồi hãy ngủ tiếp."

Đường Tống chống người đứng dậy nhận lấy chén và đũa, giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn nói: "Cảm ơn."

Ba người cùng ăn, thu dọn qua loa một phen sau đó liền chuẩn bị nghỉ ngơi.

Không gian trong lều hơi nhỏ, lúc An Nhã tiến vào lều vải phát hiện Đường Tống nằm nghiêng mặt hướng vào bên trong đã ngủ, kéo lều vải vào xong xuôi, yên lặng nằm ở một bên, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nóc lều vải, hơi thất thần.

Dáng người bên cạnh hơi giật giật, lại giật giật, An Nhã hiếu kỳ quay đầu nhìn Đường Tống, lại phát hiện cô gái trước mặt cũng trợn tròn mắt nhìn mình.


"Sao còn chưa ngủ?" An Nhã nhẹ giọng hỏi.

"Cô thì sao?" Đường Tống hỏi lại.

"Tôi?" An Nhã lại sửa đầu nằm ngay ngắn, nói: "Đang chuẩn bị."

"Chuẩn bị rất lâu... Cô có chứng mất ngủ?"

Sau khi An Nhã đi vào Đường Tống chưa từng ngủ, chỉ là cảm giác người bên cạnh yên lặng đến đáng sợ, nhưng cô biết An Nhã không ngủ. Hai ngày này lại bôn ba mệt nhọc, xem như thân thể bằng sắt cũng phải nghỉ ngơi.

Chẳng lẽ cô áy so với sắt còn lợi hại hơn?

An Nhã lại xoay mặt về phía Đường Tống, cong môi cười một tiếng: "Người có chứng mất ngủ không phải đêu có quầng thâm trên mắt sao? Cô nhìn tôi, có không?"

Đường Tống: "..."

An Nhã nói: "Đưa tay cho tôi."

Đường Tống sững sờ: "Cái gì?"

An Nhã cường điệu nói: "Đừng chỉ nói tôi, sắc mặt cô không tốt lắm, tôi giúp cô bắt mạch."

Đường Tống tuy có chất vấn, nhưng vẫn giơ tay phải lên. Nói thế nào cô cũng là bác sĩ, lại muốn nghe cô có thể nói cái gì.


"Cô... Còn hiểu cái này?"

An Nhã thấy Đường Tống phối hợp như vậy, dường như rất hài lòng, cong môi một cái đưa tay phủ lên trên mạch của Đường Tống, một lát sau, hòa nhã nói: "Bình thường cô nghỉ ngơi không tốt lắm, cộng thêm áp lực công việc lại lớn, khí huyết bị hao tổn. Với lại... Môi trường làm việc tương đối âm lãnh, lại dẫn đến khí huyết không thông, mấy ngày nay hẳn là rất khó chịu?"

Đường Tống lập tức cảnh giác nói: "Cô có ý gì?"

An Nhã thu tay, cười cười, mới nói: "Tôi có ý gì? Nhưng tôi nói sai ở đâu?"

Đường Tống nói tránh đi: "Cô... Từng học trung y?"

An Nhã nghiêng mắt, nhàn nhạt nói: "Ừm, đã từng... Một người bạn dạy tôi, tôi chỉ học được da lông."

Đường Tống mang nét mặt trầm trọng nhìn An Nhã, không hiểu sao lúc cô nói đến người bạn này, trong ánh mắt dường như mang theo một chút đau thương.
"Người bạn của cô, hiện tại..."

"Đã không ở đây." Giọng nói của An Nhã vô cùng nhẹ, chỉnh cho tư thế trở nên ngay ngắn rồi lại nói: "Chờ trở về tôi viết một phương thuốc, điều trị một thời gian sẽ cải thiện. Không còn sớm, ngủ đi."

Đường Tống nhìn một bên mặt cô ấy, bỗng nhiên cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô kinh ngạc, nhớ lại giấc mộng kia, thậm chí hơi sợ hãi.

Cô là pháp y, nếu nội tâm không kiên cường căn bản không thể đảm nhiệm công việc này. Trong thế giới của cô, dù cha mẹ đã rời đi, Ngô Văn Hạo mất tích, cô cũng chưa từng gào khóc, cô cảm thấy dù khóc rống một trận chỉ nhận được cảm giác thoải mái trong nhất thời, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Cô và An Nhã mới quen biết được mấy ngày?

Vì sao... lúc nhìn thấy bóng lưng thê lương và ánh mắt chứa đầy u phiền kia, trong lòng cô cũng khổ sở vì cô ấy?
Đường Tống không dám suy nghĩ nhiều, chỉ trả lời một câu "Ngủ ngon", sau đó tìm vị trí thoải mái ngủ.

Chưa đến 7 giờ ngày thứ hai, chuông báo thức trên điện thoại của Nhạc Văn Dao tàn nhẫn kéo những người sát vách từ cơn mơ tỉnh dậy. Lúc Đường Tống chật vật đứng lên, cảm giác hồn mình sắp lìa khỏi xác, đầu không phải là của mình nữa, tay chân cũng không phải là của mình.

Khi Đường Tống đứng dậy đã phát hiện An Nhã không có bên cạnh, dùng tay sờ chỗ An Nhã nằm, phát hiện nơi đó cũng không có độ ấm, chẳng lẽ đã sớm tỉnh?

Lấy nước súc miệng ra vệ sinh, lại dùng khăn ướt lau mặt sạch sẽ, Đường Tống tùy tiện thoa chút ít nước dưỡng da mặt rồi kéo lều vải ra, bỗng sững người tại chỗ vì cảnh tường bên ngoài.

Hai người trước mắt, hai chân dang rộng bằng vai đứng thẳng trên đất bằng, sau đó chân sau hơi cong, hai tay chậm rãi nâng lên, từ từ mở rộng ra phía trước, một chân trên mặt đất vẽ một vòng tròn...
Đây là... Thái Cực?

"Bà cốt, mỗi lần đều cảm thấy động tác của cô chuẩn hơn tôi rất nhiều." Nhạc Văn Dao nói xong nâng tay cao hơn đỉnh đầu.

An Nhã cũng làm động tác giống nhau, nhẹ nói: "Không nói, không đáp."

Nhạc Văn Dao: "..."

Đường Tống nhìn hai người này, khóe miệng bất đắc dĩ cong lên, trở lại trong lều vải thu dọn đồ vật.

Không bao lâu, An Nhã từ ngoài chui vào: "Điểm tâm vẫn còn chút bánh mì, tôi có rót ly nước ấm cho cô." Nói xong đưa chén tới.

"Cảm ơn." Đường Tống nhận chén nước, nhấp một miếng, hai người đối mặt nhau sau đó không nói gì nữa.

Ăn xong điểm tâm, ba người thu dọn xong liền rời khỏi nơi này. Lúc vượt qua bên kia sông, nơi này dường như đều khôi phục bộ dáng cũ, chỉ là An Nhã dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn vế hướng ngọn núi bên kia một chút, không dừng lại lâu liền rời đi.
Đi hơn một giờ, thời gian nhanh hơn rất nhiều.

Trở lại nơi đậu chiếc SUV, Nhạc Văn Dao tự động xin đi gϊếŧ giặc: "Tôi lái cho."

Đường Tống đặt túi trong cốp xe ở sau, nhìn Nhạc Văn Dao, lại nghe cô nói: "Bà cốt nói cô không nghỉ ngơi tốt, sợ cô không chịu đựng nổi."

Ánh mắt lại rơi trên người An Nhã, mắt cô ấy mang kính râm nên cô chỉ nhìn thấy được đôi môi cong lên, Đường Tống mới nói: "Thật vất vả."

Không biết tại sao, sau khi An Nhã tới đây, rất nhiều chuyện giống như đều do cô ấy lo liệu, chăm sóc, rất nhiều năm... Đường Tống suýt chút đã quên đi cảm giác ấm áp được người khác che chở trong lòng.

Đường Tống nhìn quanh một lần, lại hỏi: "Tư Lệnh đâu?"

"Nó tự bay về nhà trước rồi, nói không chừng chúng ta còn chưa tới nó đã đến nhà." Nhạc Văn Dao kéo cửa xe ra.
Đường Tống: "..."

Xe chạy trên đường lớn, mặt đường tương đối xóc nảy, chiếc xe lay tới lay lui khiến Đường Tống buồn ngủ rất nhanh, cơ thể dường như đặc biệt dễ dàng mỏi mệt.

An Nhã quay đầu trông thấy Đường Tống lại buồn ngủ, đầu chân mày lại nhíu.

Tùy tiện ăn chút gì đó trong trạm dừng chân, hơn hai giờ chiều đã đến sân bay. Vì Nhạc Văn Dao không thích xuất hiện chỗ đông người, sớm đã bước trước vào cửa VIP đi đến phòng chờ sân bay.

Sau khi Đường Tống và An Nhã trả xe, lại theo đề nghị của An Nhã đi đến phòng y tế sân bay một chuyến, vì liên quan đến Nhạc Văn Dao, Đường Tống cũng được trải nghiệm cửa VIP một lần.

Đó là một thế giới khác biệt hoàn toàn với bên ngoài sân bay, ngoại trừ nhân viên phía ngoài, chỉ có hai người Đường Tống và An Nhã.
"Nhạc tiểu thư, dường như cô ấy không thích bị người khác nhìn thấy?" Lúc ở trạm dừng chân, cũng là An Nhã mang đồ ăn trở về, nên Đường Tống mới sẽ cho rằng như vậy.

"Chỉ là không thích bị người khác nói này nói kia, chỉ trỏ. Văn Dao trời sinh tóc trắng, bị rất nhiều người nói là điềm không may. Lúc còn rất nhỏ, cha lại bất ngờ mất tích... Thân thích của Nhạc thị đều cảm thấy Văn Dao rất bí ẩn." Nói rồi cô đặt hành lý trên băng chuyền kiểm tra an ninh.

Đường Tống cũng đặt hành lý lên: "Những thứ này chẳng qua là vì lợi ích bản thân thôi."

Sau khi hai người kiểm tra an ninh, cầm lấy hành lý của mình, An Nhã mới nói: "Cô nói không sai, đúng là như thế."

Đi đến khu nghỉ ngơi VIP, chỉ thấy Nhạc Văn Dao ngồi trên ghế massage nhắm mắt dưỡng thần, dù sao một đường đi tới cũng vô cùng vất vả. Theo Đường Tống, mái tóc trắng đặc biệt này, mặc kệ ở đâu đều bắt mắt như vậy.
Cộng thêm thân phận đặc thù, còn những lời đồn đại kia, là ai cũng không nguyện ý ở chung với người khác. Trong lòng Đường Tống có một loại cảm giác đồng cảm với Nhạc Văn Dao. Thứ gọi là nhân vật thần bí thứ nhất, chẳng qua là có bí mật không thể ngờ tới thôi.

Dư quang đảo qua người bên cạnh, cô ấy thì sao?

Cũng là một người có bí mật sao?

Nghe thấy tiếng bước chân, Nhạc Văn Dao mở mắt ra, vẻ mặt bất mãn nói: "Chậm quá! Suýt nữa tôi đã lên máy bay một mình."

An Nhã nhìn thời gian, cười nói: "Còn đến một giờ, cô sẽ không bỏ rơi người khác."

Nhạc Văn Dao nghiêng qua nhìn An Nhã, quay đầu hừ một tiếng, không trả lời.

"Vừa rồi tôi cảm thấy không khỏe, An... Nhã cùng với tôi đi đến phòng y tế một chuyến để truyền dịch, cho nên chậm trễ." Đường Tống thấy thế giải thích, lại hơi không quen gọi thẳng tên của cô ấy.
"Chị Đường đừng giúp cô ấy, cô ấy là người khó ưa, tôi và cổ cãi nhau quen rồi." Trong mắt Nhạc Văn Dao, cô thích sự nhã nhặn của Đường Tống, cử chỉ hào phóng lại xinh đẹp ưu nhã. Đặc biệt đừng nói đến bộ dáng lúc chậm rãi lý luận , cho lúc giải thích chuyện giải phẫu, đều cảm giác không có gì đáng sợ như vậy.

An Nhã sững sờ, hiếu kỳ nói: "Cô và tôi biết nhiều năm như vậy, cũng không thấy cô kêu tôi là chị..."

"Tôi thích chị gái pháp y tóc dài phấp phới. Không thích bà cốt tóc ngắn lúc nào cũng đùa giỡn!" Nhạc Văn Dao khẽ nói.

Đường Tống cười yếu ớt.

An Nhã: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK