• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô sợ đắng ha?" An Nhã thấy phản ứng của Đường Tống, dò hỏi.

Đường Tống rủ mày, nhẹ gật đầu.

An Nhã cười cười: "Yên tâm, thuốc này không chỉ không đắng, còn hơi ngọt, cô nếm thử đi." Nói xong rót một chén, đưa tới trước mặt Đường Tống.

Ngọt?

Thuốc đông y cũng ngọt? Lừa gạt con nít ba tuổi cũng không ai tin.

Nhìn chằm chằm một cái chén trước mắt tản ra mùi thuốc đông y, Đường Tống nhíu mi, cơ thể hơi nghiêng về phía sau.

An Nhã không hề kỳ lạ với chuyện này, hòa nhã nói: "Bịt mũi uống hết đi, thuốc rót ra từ bình không thể để quá lâu."

Nhìn cái chén một chút, lại nhìn nét mặt An Nhã một chút, Đường Tống không có cách nào mới đưa tay tiếp nhận chén thuốc, thật bịt mũi lại uống xong một chén thuốc.

Nhưng mới uống đến một nửa, đầu lưỡi của Đường Tống mấp máy giữa hai hàm răng, nhìn chằm chằm thuốc vẻ mặt nghiêm túc và khó hiểu. Một màn này khiến An Nhã âm thầm lắc đầu, cũng may cô không phải là đàn ông, nếu không khẳng định ngộ nhận là một loại ám hiệu nào đó.


"Thật sự không đắng." Đường Tống nói xong, không tiếp tục bóp mũi, đem nguyên một bát đều uống vào, hiếu kỳ nói: "Vì sao lại không đắng chứ?"

Đường Tống sở dĩ sợ thuốc đông y như vậy, cũng bởi vì khi còn bé sinh bệnh, mẹ cô sắc thuốc điều trị thân thể. Kết quả... Đối với thuốc Đông y ăn sâu bóng ma tâm lý.

An Nhã cầm cái chén không, để một bên, cũng đem bình đậy kín, vẻ mặt thâm sâu khó đoán nhìn Đường Tống, nói: "Đây chính là độc môn bí phương, không thể truyền ra ngoài."

Không ngờ cô lại bày ra bộ dáng này, hỏi đến ly mì cũng nói danh tiếng mấy trăm năm, quả nhiên người trẻ tuổi rất thích làm ra cảm giác thần bí.

Đường Tống quay người trở lại chỗ ngồi, tựa như nghĩ tới điều gì, nói: "Lần sau khi cô đến nói sớm cho tôi biết, nhân tiện tôi đưa quần áo của cô lại cho cô."


"Không cần phiền như vậy, chỉ là một bộ quần áo." An Nhã nói xong, lại hỏi: "Đúng rồi, danh thiếp tôi đưa cho cô, cô luôn mang theo người chứ?"

Đường Tống lắc đầu, đáp lại: "Vẫn luôn trong ngăn kéo, quần áo của tôi mỗi ngày đều phải đổi, mang ở trên người rất dễ mất, sao thế?"

"Tôi nghe nói gần đây tỷ lệ tự sát rất cao?" An Nhã cũng tự mình lôi ra cái ghế ngồi xuống, hỏi.

Tay thon dai xinh đẹp của Đường Tống cầm lấy con chuột, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình mở hộp thư ra, nhìn mười mấy email chưa đọc, chọn một cái trọng điểm mở ra , vừa nhìn nội dung vừa đáp lại vấn đề An Nhã, gật gật đầu: "Đúng thế."

"Đều là nữ giới?" An Nhã chân thành nói.

Đường Tống ngừng một lát, sau đó đưa mắt nhìn sang An Nhã, thu lại biểu lộ hỏi: "Lưu Hâm nói?"

An Nhã lắc đầu, đưa ngón tay chỉ mắt của mình.


Đối với năng lực của nữ nhân trước mặt, cũng từng chứng kiến một hai lần, trong lòng cũng hơi hiểu rõ. Mặc dù không rõ ràng làm sao làm được, nhưng cũng tuyệt đối không đơn giản, chẳng lẽ chuyện này lại do quỷ thần quấy phá?

Hai tay bàn tay trắng nõn đặt trên bàn, mấp máy môi, hạ giọng hỏi: "Không lẽ cô lại trông thấy cái gì nữa?"

An Nhã nhìn trong mắt, biết đây không phải là kết quả mà Đường Tống muốn biết, nhưng nghiêm túc nhẹ gật đầu.

Đường Tống: "..."

"Có thể nói một chút cho tôi, những người chết này khi còn sống đều từng làm gì, có sở thích gì chung không?" An Nhã hỏi.

Những vấn đề này Đường Tống cũng trăm mối vẫn không có cách giải, cô cũng rất muốn từ thi thể tìm ra điểm giống nhau, nhưng không có.

Nhíu mày nhìn nữ nhân trước mắt, biết rõ cô ấy rất lợi hại, nhưng cái này dù sao cũng là chuyện của cảnh sát, Đường Tống có nguyên tắc của mình.
"Vẫn đang tra, cụ thể còn không rõ lắm."

"Không sao, nhưng cô đi đâu nhất định phải đem danh thiếp của tôi theo, nó rất hữu dụng." An Nhã mắt nhìn thời gian, đứng lên nói: "Tôi còn có việc, đi trước."

"Ừm, cám ơn thuốc của cô, tôi sẽ uống đúng giờ." Đường Tống nói.

"Không có việc gì."

Đưa mắt nhìn thân ảnh của An Nhã rời đi, ánh mắt Đường Tống rơi vào bình thuốc, sau đó khóe miệng hơi cong lên.

Không làm bà cốt, làm một bác sĩ Trung y cũng không tệ...

Nghĩ đến danh thiếp kia, kéo ra ngăn kéo vừa định đưa tay đi lấy, điện thoại di động kêu lên, là Lưu Hâm.

"Lưu Hâm, lấy hồ sơ được rồi?"

"Còn đang sao chép, An tiểu thư vẫn còn chứ?" Lưu Hâm hỏi.

"Cậu tìm cô ấy có việc sao?"

Trong điện thoại âm thanh máy copy vang lên ong ong, Lưu Hâm nghĩ là An Nhã vẫn còn đó, liền nhỏ giọng nói: "Là như thế này, tôi vừa mới nghe cảnh sát bên kia nói, trước khi tự sát những nạn nhân kia đều từng nói với người nhà hoặc bạn bè, ở trong tàu điện ngầm nhìn thấy dấu tay máu. Nhưng những điều này cũng không viết trong báo cáo, dù sao dễ dàng tạo thành khủng hoảng, nên tôi muốn hỏi An tiểu thư có phải liên quan đến những vật kia không."
"Tàu điện ngầm? Dấu tay máu?"

Trong đầu Đường Tống nghĩ lại là một chuyện khác, bốn người chết này ngoại trừ giới tính, dù là đặc thù hình thể hay là tuổi tác, đều không có điểm giống nhau. Nhưng căn cứ khẩu cung người nhà, trong số người chết có một người vừa mới làm mẹ, đang cố gắng kiếm tiền mua sữa bột, không thể lại phí hoài bản thân mình. Còn có một người vừa được bạn trai cầu hôn, càng sẽ không nghĩ quẩn...

Nhưng Đường Tống nghiêm túc, tỉ mỉ kiểm tra mỗi một người chết, thật không nhìn thấy dấu vết bị gϊếŧ. Trừ phi tên hung thủ này có thể điều khiển tư tưởng của họ, khiên họ tự sát. Thế nhưng tìm không thấy mục đích của hung thủ và điểm giống nhau, thì sẽ không tìm được bước đột phá vụ án.

Nhưng lời Lưu Hâm khiến Đường Tống lưu ý đến một vấn đề, liên tưởng đến địa điểm ba người chết đầu tiên tự sát, mặc dù không thống nhất nhưng cũng là chỗ phụ cận dọc theo đường xe lửa. Mà vị trí người chết thứ tư lại trực tiếp ở tàu điện ngầm tự sát... Nên cô mới xin quay lại hiện trường vụ án nhìn xem.
Bật máy tính lên, tìm ra vị trí tàu điện ngầm ở thành phố S, hỏi: "Có nói là nhìn thấy trong tàu điện ngầm số mấy không?"

"Tôi nghe hai cảnh sát kia nói là ở giữa đường Liễu Nghiễm đến cầu Phong Gian. Với lại bốn người chết vừa vặn đều đi làm ở khu vực này, chị Đường có muốn trực tiếp hỏi An tiểu thư không?" Lưu Hâm thận trọng hỏi, nội tâm lại càng chờ mong gặp lại An Nhã.

Ánh mắt Đường Tống rơi trên đường xe lửa, nghĩ đến chổ phát hiện thi thể, quả nhiên ngay tại chỗ này mới mở tàu điện ngầm...

"Chị Đường?" Lưu Hâm thấy trong điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, khẽ gọi.

"Cô ấy vừa đi không bao lâu, Lưu Hâm tôi có phát hiện mới." Nói rồi Đường Tống hơi dừng một chút, vì trong điện thoại truyền đến một đầu tin tức, sau khi xem lại nói: "Vừa hay cậu ở bên kia chờ tôi, tôi vừa xin buổi tối chờ tàu điện ngầm kết thúc chuyển khách, tôi phải đi tàu điện ngầm nhìn xem."
"Ban đêm đi... Tàu điện ngầm?" Lưu Hâm vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.

"Đúng, kêu lên Trương Đội cùng đi." Đường Tống nói đồng thời đã lấy giỏ xách rời khỏi văn phòng.

"Chị Đường, vậy tôi và Trương Đội đi là được. Chị..." Lưu Hâm mặc dù không biết cuối cùng Đường Tống phát hiện cái gì, nhưng trong lòng của hắn cũng rõ ràng gần đây tự sát đều là nữ giới. Nghĩ đến vạn nhất thật sự có quỷ quái quấy phá, còn là sắc quỷ chỉ đối với nữ nhân xuống tay, đại mỹ nữ như Đường Tống vừa tới, còn không phải là dê vào miệng cọp ư?

Chỉ là câu nói này lại bị tiếng khóc của người thân nạn nhân che mất, nên Đường Tống cũng không nghe thấy nội dung mà Lưu Hâm nói. Đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vẻ mặt khóc rống của người thân nạn nhân thứ tư, Đường Tống nhíu mày, thuận miệng nói câu: "Cậu cứ đợi ở đó đi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Lưu Hâm: "..."

Chú Vương lái xe, thỉnh thoảng nhìn An Nhã đang xuất thần trong kính chiếu hậu, trước đây và lúc này đơn giản nhìn như hai người, chẳng lẽ cùng Đường tiểu thư cãi nhau?

Lão quan tâm hỏi: "Tiểu thư, sao vậy ?"

"Không sao, về Nhã Uyển rồi nói tiếp." An Nhã chống cằm, xuất thần nói.

Chú Vương gật đầu, vòng vo mấy vòng, liền đem xe lái vào bãi đỗ xe phía sau Nhã Uyển.

Vừa rảo bước vào trong viện, chuông điện thoại dễ nghe vang lên, là Nhạc Văn Dao.

Sau khi An Nhã kết nối lại nói: "Văn Dao, có chuyện gì?"

"Bà cốt, Nghiêm Tố mất tích." Giọng Nhạc Văn Dao hiếm khi gấp gáp như vậy.

An Nhã nghe không hiểu ra sao, giẫm lên giày cao gót đi qua cầu gỗ, xác nhận một câu: "Cái gì mất tích?"

"Nghiêm Tố từ hôm qua liền không trở về, tôi để cô ấy về nhà giúp tôi cầm mấy bộ quần áo, kết quả không thấy tung tích. Gọi điện thoại cũng không nhận, nhất định cổ bị người ta bắt cóc, nếu không cổ làm việc sẽ không có việc không báo cáo như thế, bà cốt, cô mau giúp tôi tính toán cổ đang ở nơi nào." Giọng Nhạc Văn Dao lo lắng, liền ngay cả chú Vương đi theo sau lưng đều nghe thấy được.
"Hôm qua thanh phố S, trên đường đi nhà cô có vụ tai nan, có liên quan đến chuyện này hay không? Nghiêm Tố có nói gì trong lần liên lạc cuối không? Nếu như những chuyện này đều loại trừ, liền cho tôi ngày sinh tháng đẻ của Nghiêm Tố." An Nhã trở lại trong lầu các, ngồi chiếc ghế gỗ tròn, nhẹ nhàng nói.

Chú Vương quay vào phòng nước pha trà.

"Lúc đó cô ấy gọi điện thoại cho tôi, liền gặp chuyện, toàn bộ đường đều tắc nghẽn. Cổ sợ chậm trễ thời gian trở về, nên cổ nói với tài xế đi tàu điện ngầm, để tài xế trực tiếp đi đón cổ, sau đó liền không thấy tung tích." Nhạc Văn Dao nói xong còn cùng tài xế bên cạnh xác nhận một cái.

"Tàu điện ngầm?" An Nhã lạnh giọng hỏi, vẻ mặt ngưng trọng: "Tàu điện ngầm đi nhà cô sẽ đi qua đường Liễu Nghiễm và cầu Phong Gian sao?"
Vấn đề này đối với Nhạc Văn Dao, người từ trước đến nay đều không đi tàu điện ngầm mà nói tất nhiên không biết, suy nghĩ một cái quay đầu hỏi tài xế, không đợi Nhạc Văn Dao đem lời nói truyền về, An Nhã đã từ trong điện thoại nghe thấy câu trả lời khẳng định của tái xế.

Tiện tay từ trong ngăn kéo lấy ra một bàn tính lâu năm, để lên bàn.

Chú Vương bưng chén trà từ phòng nước ra, nhìn thấy bàn tính này, thầm nghĩ: Chỉ sợ Nghiêm tiểu thư này là gặp nạn rồi.

Nếu như là chuyện bình thường, An Nhã chỉ cần bấm ngón tay tính toán liền biết chuyện thiên hạ, bây giờ lại cần phải vận dụng cái bàn tính thần này.

Chỉ là mỗi lần sử dụng xong, An Nhã đều sẽ phát bệnh, chú Vương thập phần lo lắng, bưng trà đi tới.

An Nhã bình tĩnh nghe âm thanh điện thoại, ngón tay thon dài đang tính trên bàn lốp bốp đánh lấy.
Chú Vương một bên cẩn thận đặt chén trà, một bên đem giấy bút đặt ở bên cạnh.

Thấy dáng vẻ tiểu thư nghiêm túc như thế, thật đúng là không thấy nhiều, dù sao bình thường đều là một thái độ "Hết thảy đều là mệnh".

An Nhã dùng giấy bút ghi chép ba hàng chữ số, cô bói xong quẻ, nhìn xem chữ số sắp xếp thở dài một hơi: "Cô ấy còn sống, tại hướng Đông Nam, là..." Nói nhớ tàu điện ngần, nhíu mày nhìn về phía chú Vương.

Tên trạm tàu điện ngầm vừa rồi chú Vương cũng nghe thấy được, thấy sắc mặt An Nhã đã không tốt lắm nhìn mình, nghĩ đến bản đồ này, sau đó nhẹ gật đầu.

Mặt An Nhã không huyết sắc, lại lạnh mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK