• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thêm một người, thời gian trôi qua càng nhanh, trở lại thành phố S cũng mới chạng vạng tối. Vừa xuống máy bay, Đường Tống cũng cảm giác Nhạc Văn Dao giống như đã về nhà, nhân viên tự dẫn họ đi một con đường khác, không chỉ không có ai mà còn rộng rãi.

Đi ra ngoài, đã nhìn thấy một chiếc xe đậu ở đó, Đường Tống biết đây cũng đãi ngộ của người có tiền mới được hưởng. Một bóng người trẻ tuổi nhưng chững chạc từ trong xe bước xuống, chạy từ từ đến chỗ Nhạc Văn Dao.

"Đại tiểu thư rốt cục cô cũng trở về." Cô gái lập tức tiến đến khiêng lấy tất cả hành lý trên người Nhạc Văn Dao lên người mình, lại nhìn An Nhã và Đường Tống lễ phép nhẹ gật đầu.

"Cũng không nặng, tự tôi làm được rồi." Nhạc Văn Dao chỉ đưa hành lý cho cô ấy, ba lô thì tự mình đeo lấy. Lại nghĩ đến việc gì quay đầu về phía Đường Tống và An Nhã hỏi: "Có cần đưa hai người về không?"


"Chú Vương tới đón tôi, tất nhiên tôi sẽ đưa Đường Tống đến nhà, cô và Nghiêm Tố trở về trước đi." Nói rồi hai người dừng bước lại ở một cửa ra khác.

Nhạc Văn Dao gật đầu, chân thành nói: "Bà cốt, cho tôi nhiều nhất thời gian là ba tháng." Lại cười với Đường Tống, "Chị Pháp y, hẹn gặp lại." Nói xong liền quay người trực tiếp rời đi.

"Gặp lại." Đường Tống đáp lại xong lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, quay đầu nhìn cô gái mang kính mát màu đen bên cạnh, đã thấy An Nhã cũng nhìn ngược lại cô, khóe miệng nhếch lên: "Tôi đưa cô đi."

"Cảm ơn."

Nghiêm Tố bỏ hành lý lên xe, trở lại ghế phụ bên cạnh tài xế, mới nói: "Đại tiểu thư, chúng ta về công ty hay về nhà trước? Còn nữa... Cô và An tiểu thư có ước định ba tháng là gì vậy?"

Nhạc Văn Dao nhìn xuyên qua cửa xe ô tô, phóng tầm mắt ra bầu trời bên ngoài, sduf sao cũng khôgn thể so sánh được phong cảnh trong núi sâu. Nghe thấy vấn đề của Nghiêm Tố, trả lời: "Hôm nay tôi đi thẳng tới Tàng Kinh Các của ông."


"Cái gì? Cô vừa trở về, sao không nghỉ ngơi một chút?" Nghiêm Tố không rõ y rốt cuộc làm sao vậy, trước kia vừa biết tin tức này mặt Nhạc Văn Dao đều tái đi, sao đi ra ngoài một chuyến trở về liền... Giống như biến thành người khác.

"Đi trước, còn lại nói sau."

Nghiêm Tố nghe xong gật đầu, nói với tài xế: "Về cổ trạch[*]."

*Cổ Trạch: nhà cổ, lâu đời.

Chú Vương lái xe đưa Đường Tống về đến cửa nhà, An Nhã xuống xe giúp Đường Tống cầm hành lý, lại trùng hợp gặp phải Đường Thanh từ nhà Trương Ninh trở về, cầm theo hai túi đồ trên tay.

"Chị."

Thấy có người đưa chị gái trở về, thân là em gái tất nhiên muốn nhìn xem là ai. Không ngờ cũng là một chị gái xinh đẹp khí khái hào hùng.

"A Thanh, chị còn tưởng rằng ngày mai em mới trở về." Đường Tống nói, cầm lấy cái túi trong tay, quay người giới thiệu với An Nhã: "Đây là em gái của tôi, Đường Thanh."


An Nhã lấy mắt kiếng xuống, khóe miệng cong lên ý cười: "Xin chào, tôi là An Nhã."

"Chào chị, chị và chị gái em đã ăn cơm chưa?" Đôi mắt trong suốt như nước của Đường Thanh nhìn An Nhã, cho dù sắc trời đã ảm đạm, theo An Nhã, đôi mắt này so bầu trời đầy sao còn thanh tịnh hơn.

Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, trong nhà gặp phải những chuyện kia mà Đường Thanh còn có thể dễ thương trong sáng như thế, trải qua thời gian không buồn không lo, hơn phân nửa là những đau khổ kia đều được Đường Tống gánh chịu.

An Nhã ngẩng đầu nhìn Đường Tống hơi lúng túng, nghĩ đến cái nhà này nếu không có Đường Thanh chỉ sợ cô cũng không sao chống đỡ tiếp.

"Người ta còn có việc, em cầm gì trên tay đó?" Đường Tống hỏi.

Mấy trang truyện copy sản phẩm dịch của người khác đăng lên trang web của mình không thấy nhục sao?
Đường Thanh thấy chị hỏi, trả lời: "Chị Trương Ninh biết sau khi chị trở lại, buổi chiều đã dọn khỏi nhà, em sợ chị trở về bận bịu lại quên ăn cơm, liền cùng Vương Lệ ra ngoài mua." Vừa nói vừa nhìn An Nhã, "Thật không ăn sao? Đây là thịt bò nạm chị thích ăn nhất."

"Là em thích chứ?" Đường Tống hiêm khi thấy Đường Thanh nhiệt tình với ngừơi khác như vậy, thế là ngẩng đầu lên nói: "Nếu không... Co cũng cùng ăn đi? Đừng ghét bỏ thức ăn ngoài thì tốt rồi." Dù sao hai ngày này, An Nhã luôn chiếu cố cô.

"Vậy thì... Cảm ơn cô."

An Nhã trở lại báo cho chú Vương một tiếng, sau khi chiếc xe chạy đi, An Nhã giúp Đường Tống lấy hành lý cùng nhau đi tới.

Tới trước cửa, theo thói quen An Nhã nhìn xung quanh một phen, không thể không nói phong thuỷ ở đây cũng không tệ lắm.

Nhà của Đường Tống ở tầng ba, bình thường cơ bản rất ít đi thang máy, chẳng qua là hôm nay có hành lý mới đi thang máy.
Trước tiên Đường Thanh móc chìa khóa mở cửa, sau khi mở đèn lấy hành lý của chị vào trước. Đường Tống cầm ra một đôi dép, cho An Nhã thay: "Tôi thu dọn một chút, cô cứ tự nhiên."

An Nhã đổi dép, gật đầu một cái.

Chỗ ở của Đường Tống, kết cấu là ba phòng ngủ một phòng khách rất bình thường. Đây là nơi cô mua lấy sau khi bán đi nhà cũ, nhưng vị trí tốt hơn trước đó rất nhiều, nên chỉ đủ tiền cọc. Nơi đó mặc dù có quá nhiều hồi ức của cô và Đường Thanh, nhưng. . . Vì sự trưởng thành của Đường Thanh, xem như Đường Tống không bỏ được, cũng không thể không làm như vậy.

Bốn phía sửa sang còn rất mới, xem ra Đường Tống ưa sạch sẽ, dọn dẹp nhà vô cùng ngăn nắp, trang trí tao nhã yên tĩnh. Mặc dù giờ là buổi tối, nhưng cũng tưởng tượng được lúc ban ngày, nơi này ánh sáng sẽ hết sức thư thích.
Bình thản ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn hai chị em bận rộn, chị kéo hành lý vào trong phòng ngủ, sau đó đổi quần áo ở nhà, đi tới tủ lạnh cầm ra một chai nước ép trái cây.

An Nhã bỗng nhiên ý thức được, có người nhà cảm giác thật tốt vô cùng.

"Tôi ra ngoài mấy ngày nay nhà không tồn thứ gì, muốn uống chút gì không? Nước trái cây đượ không?" Đường Tống cầm nước trái cây rót một ly đưa cho An Nhã.

An Nhã lịch sự nhận lấy, khẽ nhấp một miếng rồi đặt một bên, hỏi: "Không cần tôi giúp một tay sao?"

Đường Tống xoay người nhìn bóng lưng của Đường Thanh, cười cười: "Không cần, chỉ cần hâm đem đồ ăn một chút mà thôi."

"Chị, xong hết rồi, chị giúp em dọn chén đũa." Trong phòng bếp, truyền tới tiếng nói của Đường Thanh.

"Ừm , được rồi." Vừa nói Đường Tống đứng dậy đi hỗ trợ.
Cơm tối ba người, hai món mặn hai món chay. Vốn Đường Thanh chỉ mang về hai món mặn một món chay, nhưng Đường Tống cảm thấy ba người hẳn không đủ lại làm một món trứng gà xào ớt xanh.

Một bữa cơm gia đình bình thường, An Nhã ăn rất an tĩnh, Đường Thanh luôn cùng Đường Tống nói ở chuyện xảy ra ở chỗ Trương Ninh.

"Chị Trương Ninh ngủ thật không có nề nếp gì, không những cướp chăn còn còn gác chân lên chân cảu em, em gần như bị chị ấy đè chết, cũng may. . . Em cũng không yếu thế." Đường Thanh cười nói.

Đường Tống không ngờ Trương Ninh sẽ như vậy, suy nghĩ một chút, hỏi: "Em không đạp cô ấy xuống giường chứ?"

Bị chị nghĩ như vậy, Đường Thanh bỉu môi bất mãn: "Em đâu có hư như chị nghĩ. Chẳng qua em. . . Chỉnh vị trí cái gối của chị Trương Ninh, là được rồi."
"Vị trí?" Đường Tống không hiểu.

Nhưng An Nhã lại nở nụ cười.

Mấy trang truyện copy sản phẩm dịch của người khác đăng lên trang web của mình không thấy nhục sao?

"Giường hướng đông, cái thân của chị Trương Ninh như cái kim la bàn vậy, cả người luôn hướng về phía nam, đây cũng lực hấp dẫn của trái đất, em chỉ làm theo cách của người xưa, kết quả thật không cử động nữa."

"Đường Thanh học nghành gì?" Miệng nhỏ của An Nhã nhai cơm trắng.

"Quản lý máy móc thiết bị." Đường Thanh kẹp trứng gà, đặt ở trong chén nói.

Đường Tống thuận thế nói: "Thật ra thì tôi không hiểu nghề này lắm, cả ngày em ấy ở nơi đó lắp tới lắp lui, nhìn bề ngoài ngược lại là hết sức thú vị, chẳng qua là nội dung trong sách tôi xem sao cũng không thể hiểu." Dẫu sao Đường Thanh cũng phải tốt nghiệp, tìm việc làm thực tập cũng là chuyện rất quan trọng, nhưng chuyên ngành này cô không thể cho em ấy quá nhiều gợi ý.
Đường Thanh vừa nghe, hơi bất mãn: " Chị, không thể nói như vậy. Sách của chị em cũng xem rồi, trừ phía trên vẽ một người, còn có ngũ tạng lục phủ em biết ra, còn lại ta xem cái gì cũng không hiểu."

Đường Tống: ". . ."

"Khác nghề như cách núi, tôi nghĩ người có thể giải đáp những vấn đề này, sợ rằng chỉ có Văn Dao." An Nhã cười cười đáp lại.

"Nhạc tiểu thư thành thạo lĩnh vực này?" Đường Tống hỏi.

Văn Dao? Nhạc tiểu thư?

Năm chữ này như mã vạch quét qua đầu Đường Thanh.

Đinh ——

Bỗng nhiên để đũa xuống, hai con mắt tỏa sáng nhìn An Nhã: "Chị An Nhã, chị nói đúng là. . . Nhạc Văn Dao sao?" Lại dùng vẻ mặt giống hệt nhìn Đường Tống, "Chị quen biết Nhạc Văn Dao?"

An Nhã và Đường Tống cũng gật đầu một cái, có phần không rõ tình hình.

Măt Đường Thanh biến thành ngôi sao: "Wao, chị ấy idol của em!"
Đường Tống nhíu mày, nhìn Đường Thanh: "Idol của em không phải La Tư Nhan sao?"

Nghe chị vừa nói vậy, Đường Thanh lập tức khoát khoát tay giải thích: "Không giống nhau, cái đó là thần tượng giải trí. Nhạc Văn là mục tiêu mà em hướng tới.. ."

Đường Tống càng không hiểu: ". . . Hướng tới?"

"Đúng vậy. Mặc dù em chưa gặp cũng chưa biết dáng vẻ của chị ấy, nhưng thiết kế của chị ấy quả thật không chê vào đâu được, so với mấy ông già nước ngoài còn lợi hại hơn." Càng nói Đường Thanh càng hưng phấn, "Hơn nữa nghe nói, chị ấy làm một bộ dụng cụ, nó có thể chiếu những cảnh chân thực trong một không gian rộng lớn, người chơi game có cảm giác hoàn toàn lạc vào cảnh giới kỳ lạ."

Đường Tống: ". . ."

An Nhã cười cười: "Nếu như rỗi rãnh, chị dẫn em đi xem thiết kế này của cô ấy."
"Thật sao?" Đường Thanh mặt đầy mong đợi nhìn An Nhã.

Chỉ thấy khóe miệng An Nhã câu nụ cười, gật đầu: "Chị chưa bao giờ gạt người." Vừa nói ánh mắt vừa nhìn lướt qua Đường Tống.

Đường Tống: ". . ."

"Wao, tốt quá!" Đường Thanh kích động một cái, trực tiếp đụng ngã ly nước trái cây bên cạnh An Nhã. . .

Ba người: ". . ."

Cơm nước xong, Đường Thanh ngượng ngùng tự động xin thu dọn chén đĩa, Đường Tống mang An Nhã trở lại phòng ngủ, cầm một bộ quần áo đưa cho cô: "Xin lỗi, lúc A Thanh thật vui vẻ, sẽ như vậy."

An Nhã nhận lấy quần áo, cười: "Còn nhỏ mà, không sao."

"Vậy quần áo của cô thay ra cứ để ở đây, tôi giặt sạch sẽ trả lại cô." Đường Tống nói.

"Không cần khách sáo như vậy."

"Nên mà."

Thấy cửa đóng lại, An Nhã mới phát hiện khắp phòng của Đường Tống đều chất đầy sách, trên bàn trang điểm có một chiếc hộp tinh xảo, không cần mở ra cũng biết đó là một chiếc nhẫn cô chưa từng đeo.
Mặc quần áo của Đường Tống vào, cầm quần áo ra ngoài mới phát hiện đang ở trên trên ghế sa lon nhìn mình, sau đó cười cười đến gần, nhận lấy quần áo trong tay An Nhã: "Quả nhiên đồ của tôi hơi rộng, mặc có thoải mái không?"

"Không sao, dù sao một chút chú Vương tới đón tôi, ngược lại làm phiền cô." Vừa nói An Nhã vừa nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, tôi về trước, chờ Văn Dao bên kia có tin tức tôi sẽ gọi điện thoại báo cho cô."

Mấy trang truyện copy sản phẩm dịch của người khác đăng lên trang web của mình không thấy nhục sao?

" Ừm. Cảm ơn."

An Nhã xuống lầu, xoay người nhìn cửa sổ tầng ba một chút, khóe miệng nhêhc lên đeo kính râm, bước lên xe.

"Ôi, tiểu thư ăn một bữa cơm còn đổi quần áo." Chú Vương cười nói.

"Bát quái[*]."

[*] Trong tiếng Trung "八卦 Bāguà" có nghĩa là đưa chuyện, lắm lời, tin tức, tin sốt dẻo..., từ này được dùng rất nhiều trong khẩu ngữ. Nghĩa gốc của từ này là Bát Quái, một biểu tượng liên quan tới triết học thái cực và ngũ hành.
Chú Vương cười một tiếng, bật đèn xi nhan, chiếc xe màu đen rời khỏi con phố kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK