Tiểu mỹ nhân có hơi tức giận.
“Anh nói xem anh tranh chấp với người ta để làm gì cơ chứ, tay mình bị thương rồi cũng không cảm thấy đau sao?”
“Anh…” Lần đầu tiên ngài chồng trước bị la, có chút mới mẻ lại có chút sợ hãi.
“Ngôi đây!” Tiểu mỹ nhân đẩy ngài chồng trước lên ghế sofa.
“Không có gì đâu, vết thương kiểu này…”
“Im lặng.” Tiểu mỹ nhân nhăn chặt mày, trông cực kỳ nghiêm túc, “Em đi lấy hòm thuốc, anh không được động đấy đó.”
Ngài chồng trước bị người ta hung dữ bất ngờ đến ngơ ngác, nhìn theo bóng lưng của tiểu mỹ nhân lại nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hắn bị gì vậy, bị la còn vui vẻ?
-----
Vết thương trên tay của ngài chồng trước là do trong lúc gấp gáp lôi tiểu mỹ nhân lại không cẩn thận quẹt vào cây cột bên đường.
Trông thì chảy máu rất nhiều nhưng thật ra cũng chẳng có gì, trầy chút da mà thôi.
Tiểu mỹ nhân lại càng nhìn chân mày nhăn càng chặt.
“Xin lỗi, đều do em đi không nhìn đường.”
Ban đầu ngài chồng trước còn muốn dạy dỗ tiểu mỹ nhân về việc đi qua đường mà thả hồn trên mây, bây giờ bị người ta giật lời thoại đột nhiên liền cảm thấy không tự tại lắm.
“Chuyện nhỏ thôi.”
Tiểu mỹ nhân chậm rãi cẩn thận rửa vết thương bằng oxy già (H2O2).
“Anh ráng nhịn đau chút xíu ha, để em thổi cho anh.”
Tiểu mỹ nhân cực kì chăm chú, ngài chồng trước nhìn tiểu mỹ nhân cúi đầu nghiêm nghiêm túc túc thổi thổi vết thương của mình, cả người nhẹ bỗng đi như đang ở trên mây vậy.
“Không phải đã nói tạm biệt rồi sao? Sao anh lại đi theo chứ…”
Tiểu mỹ nhân lầm bầm.
“Em để quên điện thoại trong xe, vẫn luôn…”
“Vân luôn quên mất trước quên sau chứ gì! Em biết rồi!” Tiểu mỹ nhân trừng mắt với hắn, “Lúc này rồi anh còn muốn nói em sao!”
Sự vui vẻ trong mắt ngài chồng trước nhạt đi.
“Không nói nữa.”
Danh Sách Chương: