• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Anh hôn vào khoé miệng cô, trên mặt đầy ý cười, giọng nói bất chợt khàn đi, thấp giọng hỏi:"Có biết khi em mặc như thế này anh có cảm giác gì không?”
Giang Yên Nhiên lắc lắc đầu:"Cảm giác gì?"
Mặc Tử Hàng mân me bàn tay cô, rồi tiến lại gần một chút, anh lại đặt tay cô xuống thân dưới của mình.
Giang Yên Nhiên ban đầu không biết anh định làm gì, sau đó thì trợn tròn mắt, sửng sốt:"Tử Hàng, anh đi bơi mà lại còn giấu cái gì trong quần vậy?"
Vì cô tò mò sờ soạn lung tung mà người đàn ông ban đầu chỉ định trêu cô lập tức khẽ rên, kéo tay cô ra, dùng sức một chút đẩy cô lên thành hồ ép cô cúi xuống hôn sâu.
Dạo gần đây Giang Yên Nhiên bắt đầu xuất hiện chút bướng bỉnh, không còn tuyệt đối nghe lời.

Khi chưa nhận được câu trả lời thoả đáng từ Mặc Tử Hàng, cô liền dãy dụa đẩy anh ra.

Anh miễn cưỡng rời khỏi môi cô trông thấy vẻ mặt Giang Yên Nhiên tối sầm đi không nhịn được cười, cô vung tay đánh vào vòm ng/ực trần của anh trách cứ, giọng điệu hờn dỗi:"Đồ ích kỉ, anh có đồ chơi tốt liền giấu một mình đúng không?"
Mặc Tử Hàng xoa xoa đùi cô:"Chẳng phải là em đã thấy rồi à?"
Giang Yên Nhiên ngiêng đầu nhìn lên trời như suy ngẫm, rốt cuộc cô chẳng nhớ đó là thứ gì.

Thấy vậy Mặc Tử Hàng thở dài:"Muốn biết không?"

Cô thật thà gật đầu, anh ngẫm một lúc rồi nâng người khỏi hồ bơi nhanh gọn bế bổng cô lên tay kiểu công chúa rồi nói:"Về phòng đi, anh cho em xem"

Mặc Tử Hàng tắm xong đi ra ngoài thì thấy Giang Yên Nhiên nằm sấp trên giường, hai chân đong đưa lên xuống chăm chú xem thứ gì đó.
Chiếc váy ngủ ngắn củn của cô khi nằm xuống vừa vặn trông thấy phong cảnh lấp ló bên dưới.

Anh tiến đến bắt lấy bắp chân cô kéo lại rồi để bộ dạng nửa trên kho/ả th/ân còn chút hơi ẩm ướt ôm trọn cơ thể cô, tay không quên làm loạn.

Giang Yên Nhiên giật mình quay lại, anh nhìn xuống chiếc điện thoại vừa được cô thả xuống giường, phả hơi thở ấm nóng vào cần cổ cô:"Em xem gì vậy?"
Cô quay lại nhấc điện thoại lên, tay chỉ vào cô gái trên màn hình:"Chồng à, cô gái này… giống em quá"
Mặc Tử Hàng nhìn đoạn video đang phát, đó là đoạn video được phóng viên quay được khi Giang Yên Nhiên cùng ba mình tham dự một buổi tiệc.

Năm đó cô cũng được coi là một trong những thiên kim tiểu thư xinh đẹp nhất nhì trong giới thượng lưu, người săn ảnh, theo đuổi không ít.
Anh vừa mới đưa cho cô chiếc điện thoại này, bảo cô lúc nào cần thì chỉ cần nhấn một nút đều có thể gọi cho anh.

Nhưng có lẽ cô nghịch ngợm nên đã bấm trúng một bài báo nào đó.
Mặc Tử Hàng ngẫm nghĩ, anh chỉ tay vào cô gái tràn đầy tự tin và xinh đẹp trên màn hình:"Yên Nhiên, đây là em"
Đột nhiên khoé mắt cô rưng rưng:"Tử Hàng, có phải..

có phải em có bệnh gì hay không a..tại sao em lại không nhớ gì hết..

tại sao cô gái đó lại là em"
Mặc Tử Hàng trông thấy cô khóc thì luống cuống, vội vàng dỗ đanh:"Yên Nhiên ngoan, dù em có như bây giờ hay lúc trước anh vẫn yêu em mà"
Giang Yên Nhiên xoay người úp mặt vào ngực anh:"Nhiên không thích, Nhiên muốn được như vậy… chồng hức.."
Đột nhiên cô ôm lấy đầu rồi nói đau, Mặc Tử Hàng vừa định gọi bác sĩ thì cô lại nằm thiếp đi mất, hai tay vẫn nắm chặt điện thoại ôm vào trong lòng.
Đêm hôm đó anh liền ở bên cạnh cô, bàn tay không ngừng vỗ về cùng không hề chợp mắt.

Sáng hôm sau đúng như đã hứa, Lâm Tịnh liền đi làm trở lại.


Vẻ mặt cô vẫn như mọi ngày, không nóng không lạnh, bình thản cũng chẳng có cảm xúc.

Duy chỉ có khi ở cạnh Giang Yên Nhiên mới thoải mái mà nở một nụ cười tươi rói.
Khi Lâm Tịnh đến thì Mặc Tử Hàng đang cùng Giang Yên Nhiên dùng bữa sáng.

Giang Yên Nhiên khi trông thấy cô thì liền phấn khích reo lên, nhõng nhẽo đòi cô ngồi xuống cùng ăn.
Lâm Tịnh có chút cảm xúc đặc biệt với Giang Yên Nhiên nên khi trông thấy cô như vậy liền không nỡ từ chối, kéo ghế ngồi xuống.

Giang Yên Nhiên vui đến mức nhất thời bỏ quên Mặc Tử Hàng kéo ghế ngồi xuống cạnh cô:"Tịnh Tịnh, sao hôm qua cô không đến chơi với Nhiên? Tịnh không muốn chơi với Nhiên nữa a.."
Giang Yên Nhiên đêm qua ngủ xong một giấc thì cũng chẳng nhớ gì nữa.

Lại trở về dáng vẻ thường ngày, Lâm Tịnh sững sờ khi nhìn vẻ mặt như muốn trách móc của cô ấp úng liếc qua Mặc Tử Hàng:"Không có..

tại ông Mặc nói rằng ngày hôm qua ông ấy không bận, cho nên tôi muốn dành thời gian riêng cho hai người"
Mặc Tử Hàng đưa mắt nhìn Lâm Tịnh rồi hơi nhìn động tĩnh phía ngoài rồi mới hỏi:"Tề Phong không đi cùng cô?"
Lâm Tịnh giật mình ngẩng lên, hơi khó hiểu, sao đột nhiên Mặc Tử Hàng lại hỏi cô như thế?
"Không có.


Tôi không gặp Tề thiếu gia"
Mặc Tử Hàng nhấc điện thoại lên, hình như là bấm gọi cho ai đó nhưng không thấy người nghe máy.

Nhân lúc Lâm Tịnh ở đây rồi, anh đứng dậy khỏi bàn ăn rồi nói với hai người:"Cô ở lại với Yên Nhiên, tôi có việc cần ra ngoài"
Giang Yên Nhiên liền ngẩng phắt lên nhìn anh:"Anh lại ra ngoài sao?"
Mặc Tử Hàng cong môi đi về phía cô cúi người hôn xuống một cái, ôn nhu nói:"Anh đi một lúc rồi sẽ về.

Lúc về em muốn gì, anh sẽ mua cho em"
Cô đưa ngón tay gõ gõ cằm ngẫm nghĩ rồi nói:"Muốn ăn bánh kem"
Mặc Tử Hàng cười gượng gạo, nhỡ Giang Yên Nhiên ăn xong không thích lại muốn anh làm một cái, anh lại chẳng biết làm bánh kem.

Nhưng cuối cùng nhìn ánh mắt lonh lanh đầy mong đợi đó của cô lại thoả thuận:"Được"
Lâm Tịnh mím môi ngồi một bên, không nói gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK