Giang Yên Nhiên được đưa đến bệnh viện, đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Không lâu sau mới nhận được tin báo cô đã qua cơn nguy kịch.
Tề Phong thở phào, quay sang muốn nói gì đó với Mặc Tử Hàng, không ngờ anh không nán lại thêm một chút, đưa cô đến rồi lập tức rời đi.
Anh lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn có một chút đáp án.
Nếu trong thân tâm Mặc Tử Hàng không có chút tình cảm nào với Giang Yên Nhiên, thì lúc đó cậu ta đã không có mặt rồi.
Nếu như Mặc Tử Hàng không có mặt, Tề Phong anh chắc cũng chỉ biết bất lực.
…
Giang Yên Nhiên từ từ tỉnh dậy, trước mắt cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông.
Cô cố nhìn cho rõ, thật rõ khuôn mặt của người đó.
Cho đến khi thấy người đối diện là Tề Phong, cô bất chợt bật khóc, không biết là vì điều gì.
Tề Phong giật mình lay lay bả vai cô, cất giọng gọi:"Giang Yên Nhiên, cô thấy trong người thế nào rồi?"
Giang Yên Nhiên đưa bàn tay mỏi rã rời lên dụi dụi mắt, gượng cười đôi môi khô khốc nhợt nhạt:"Tề Phong, tốt quá! Anh vẫn tìm đến tôi.
Nếu không có anh tôi nghĩ mình thật sự chết mất!"
Nhớ lại lúc đó, cô bất chợt cảm thấy ngũ quan của mình khắp nơi đều là nước biển, khoé mắt cay xè.
Cô thấy bản thân mình vùng vẫy vô vọng trong nước
, cô tưởng thần chết đã đưa cô đi mất rồi.
Giang Yên Nhiên khịt mũi, cố nén cơn kích động sau khi trở về từ cõi chết.
Tề Phong hơi cong khoé môi lắc đầu:"Không phải tôi"
Cô có phần khó hiểu, nghiêng đầu lặng nhìn anh, chờ xem Tề Phong nói vậy rốt cuộc là có ý gì.
"Nếu như lúc đó không có Mặc Tử Hàng, bây giờ cô đã không được nằm ở đây nhìn tôi nữa rồi"
Hiện giờ cô rất mệt nhưng cũng vì lời nói của Tề Phong làm cho bất ngờ.
Mệt mỏi không muốn nói nhưng vẫn phải gượng hỏi thêm:"Tử..Tử Hàng? Anh ấy đến cứu tôi sao?"
Tề Phong nhớ lại chuyện của ngày hôm qua, không kìm được run lên một cái:"Cậu ấy không chút do dự, lái xe lao thẳng xuống biển để cứu cô.
Giang Yên Nhiên, đối với cô, đây không phải là một sự cố mà còn là một bài học, đây là hậu quả của việc rời khỏi vòng tay của cậu ấy, cô sẽ sống không nổi đâu"
Ánh đèn hắt lên bóng lưng cao ngạo kia.
Tề Phong đứng ngay đầu giường, khuôn mặt anh tối sẫm nhưng cô vẫn nhìn ra trong ánh mắt đó, một nét khẩn cầu:"Dù bây giờ cậu ta không còn nhớ ra cô, nhưng chấp niệm về tình yêu, cậu ta vẫn không màng tính mạng để cứu cô.
Vậy cho nên, Giang Yên Nhiên, tôi xin cô dù có chịu uỷ khuất thế nào..
mong cô cũng đừng bỏ cuộc.."
Chưa bao giờ trên khuôn mặt anh lại chứa đầy những nét khẩn cầu như vậy.
Nhưng ở cạnh Mặc Tử Hàng bao lâu nay, anh hiểu, nếu sau này Mặc Tử Hàng có nhớ lại, nhưng không còn Giang Yên Nhiên nữa, điều đó chắc chắn là vô nghĩa.
Giang Yên Nhiên ban đầu sững sờ rồi bật cười:"Anh có biết khi bị mắc kẹt ở dưới đó, tôi đã nghĩ gì không? Đó là, đời này nếu không khiến Mặc Tử Hàng nhớ lại, tôi nhất định không thể chết"
"Đời này Mặc Tử Hàng, cũng chỉ có thể là của tôi mà thôi!"
…
Đợi sức khoẻ ổn định lại một chút, Giang Yên Nhiên được Tề Phong lái xe đi về nhà.
Trước khi xuống xe, Tề Phong còn cẩn thận căn dặn cô:"Hiện giờ cô phải chú ý một chút.
Người muốn đưa cô vào chỗ chết, nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn"
Giang Yên Nhiên khẽ gật đầu:"Tôi biết rồi.
Cảm ơn anh"
Cô sốc lại tinh thần, đẩy cửa bước vào nhà.
Lúc này Giang Hạ Vũ đang bưng đồ ăn mà cô ta vừa nấu ra, soạn lên bàn.
Không ngờ vừa trông thấy Giang Yên Nhiên bước vào không kìm được mà giật mình, đồ ăn trên tay cũng suýt nữa mà đổ hết.
Nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, cầm chắc đồ ăn trong tay cười nói:"Yên Nhiên, em về rồi à.
Vào ăn luôn đi, chị cũng chỉ vừa nấu xong thôi"
Mặc Đình Thiệu đang ngồi trên bàn ăn nghe vậy cũng ngoảnh mặt ra, Giang Yên Nhiên cười khinh với thái độ của chị ta rồi cũng không để tâm, nghiêng người chào một tiếng:"Ba ạ, con mới về…"
"Sao không đi luôn đi" Mặc Đình Thiệu thậm chí chẳng còn muốn nghe cô nói bất cứ một câu nào.
Mà Giang Yên Nhiên cũng đâu còn hơi sức để mà đôi co, cô hậm hực bỏ vào trong phòng đóng kín cửa lại, mọi sự mệt mỏi liền đổ ập xuống, cô ngã trực tiếp xuống giường, thiếp đi.
Nửa đêm, Mặc Tử Hàng rời khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ của mình.
Lúc đi qua phòng của Giang Yên Nhiên, anh bất chợt nán lại.
Mất một lúc sau, bàn tay anh máy móc đặt lên tay nắm cửa, xoay nhẹ một cái, rồi khẽ đẩy vào.
Anh đi đến bên giường, ánh đèn ngủ lờ mờ hất lên gương mặt vẫn còn nhợt nhạt.
Cô nằm sấp lên giường, dường như quá mệt mỏi nên đến cả chăn cũng chưa đắp.
Đầu lông mày anh bất giác cau lại, không cẩn thận tiến về phía cô, chìa đôi bàn tay áp vào trán cô.
Nóng, cả người Giang Yên Nhiên đang nóng bừng lên như lửa đốt.
Có lẽ sau chuyện ngày hôm nay, cô ấy đã sốt cao rồi.
Anh quay lưng bỏ ra ngoài, nói với người hầu:"Cô gái trong phòng có vẻ ốm nặng rồi, cô vào xem thế nào đi"
Người hầu mới được ông nội gọi về làm lại lập tức hốt hoảng, cô không kìm được thốt lên:"Thiếu phu nhân đổ bệnh nặng sao? Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông chủ, cô ấy sẽ không sao chứ!"
Anh chẳng muốn nhiều lời, nhàn nhạt đáp lại một câu:"Không xuất hiện cũng tốt".
Danh Sách Chương: