Vương Hi không giấu giếm Thường Kha:
- Mẫu thân muội hi vọng thái phu nhân có thể tổ chức lễ cập kê cho muội, giúp muội có tiếng hơn, thế nên muội định ở lại đến khi cập kê rồi xem thế nào.
Nhưng nhìn tình bây giờ đi, trông chờ vào thái phu nhân hoặc hầu phu nhân thì thà quay về nhờ bà nội hoặc các bà thím của muội vẫn hơn.
Trong nhà mấy trăm con người nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai giống thái phu nhân hoặc Hầu phu nhân, nói ra rồi mà còn có người dám phản bác chống đối.
Thường Kha trầm mặc hồi lâu.
Trước đây, nàng không chú ý mấy, nhưng từ ngày quen Vương Hi, nàng dần nhận ra sự nhu nhược của bà nội và Đại bá mẫu mà mình đã vô cùng kính trọng.
Vương Hi trông mà thở dài theo, hỏi Thường Kha:
- Mẫu thân tỷ có thể lo liệu hôn sự cho tỷ không? Nếu có thể, muội nghĩ rằng tỷ nên tự tìm hiểu, sau đó bảo mẫu thân tỷ đi cầu hôn.
Nhưng nhìn Tam thái thái mặc kệ con gái mình bị người ta vùi dập thì cũng đủbiết là người không có chính kiến gì rồi.
Truyện được đăng tại wattpad uyenchap210.
Thường Kha nghe Vương Hi nói vậy thì trừng mắt, không ngờ Vương Hi lại to gan đến thế:
- Muội chớ làm loạn! Lệnh phụ mẫu, lời mối mai mới là đúng đắn.
Muội liều lĩnh như vậy, không cẩn thận sẽ biến khéo thành vụng rồi mang tiếng ra.
Vương Hi trợn trắng mắt, nói:
- Ai bảo tỷ lén lút trao nhận? Chẳng lẽ tỷ không tìm cơ hội ra ngoài xã giao với thái phu nhân, hầu phu nhân, sau đó hỏi thăm về các công tử rồi thuyết phục mẫu thân tỷ đi cầu thân ư?
Thường Kha ngượng cười, nói:
- Tỷ nghĩ xấu về muội rồi —— Tỷ thấy muội còn dám trèo tường nhìn trộm Trần Lạc nên cho rằng muội có thể làm ra chuyện lập bảng bắt rể*!
Là một tục thời Tống, đầu tiên sẽ lập danh sách những chàng trai ưu tú để nhà gái chọn, nhưng nếu chàng trai quá ưu tú, quá nhiều người muốn chọn thì sẽ xảy ra tình trạng bắt rể.
Không nói không sao, nhưng vừa nhắc tới Trần Lạc là Vương Hi lại đau lòng.
Không gạt được người ta làm hộ vệ cho mình thì thôi, đằng này còn bị chàng phát hiện, cắm cây đao dằn mặt.
Tội cho nàng tương tư suốt ngày suốt đêm, còn phải trèo tường ngắm trộm mà chẳng thu được gì, có khi còn bại lộ thân phận, bị chàng tố cáo với trưởng bối, mất hết mặt mũi đã đành, mà khoảng thời gian nhìn chàng cũng thành lãng phí.
Cả đời nàng chưa từng phải chịu thua lỗ như thế.
Vương Hi ủ rũ, cùng Thường Kha ghé cửa sổ nhìn phố phường náo nhiệt.
Nhưng mỗi người trên xe lại mang một tâm sự khác nhau.
Giữa trưa, đoàn người nghỉ chân tại một rừng cây bên đường, ăn qua loa bữa trưa rồi tiếp tục khởi hành.
Tuy mai mới là lễ Phật Đản nhưng đâu đâu cũng mang không khí lễ hội.
Thỉnh thoảng lại gặp đoàn người đến tham gia pháp hội, càng đi về trước càng nhiều người.
Vương Hi đoán họ sắp đến chùa Vân Cư rồi.
Quả nhiên khi trời nhá nhem tối, bọn họ đã tới nơi.
Xe ngựa xóc nảy khiến Vương Hi mệt lả như cải thìa ngâm nước, phải để vú Vương dìu đi.
Tận đến khi nằm trên giường trong phòng cho khách, nàng mới bớt khó chịu một chút, nhưng vừa quay người thì mùi trầm hương lập tức xộc thẳng lên mũi.
Bọn Bạch Quả vội thay sang mùi đàn hương rồi Vương Hi mới thoải mái hơn nhiều.
Vú Thi tới mời Vương Hi ra Phật đường để ăn chay, còn nói:
- Thái phu nhân, Hầu phu nhân, các cô và các tiểu thư của Tương Dương Hầu đều đến.
Thái phu nhân bảo tiểu thư ra làm quen ạ.
Nhận mặt làm quen là kiến thức cơ bản mà mỗi người trong Vương gia phải biết.
Nam đinh muốn làm ăn mà lại nhận nhầm đối phương thì sao có thể tạo được niềm tin cho người ta, sao có thể thuyết phục được người ta bỏ tiền vào túi mình? Nữ tử muốn quản xuyến gia đình mà ngay cả việc nhớ mặt cũng không làm được thì sao có thể tiếp đón được khách tới chơi, sao có thể giải quyết được mâu thuẫn trong gia tộc, sao có thể trở thành hậu phương cho nam nhân?
Nhưng Vương Hi quá mệt mỏi, nàng không muốn làm quen làm thân với ai hết!
- Vú cứ nói là ta không thoải mái! - Trong lời nói khách sáo của Vương Hi ẩn chứa sự cảnh cáo.
- Ta những tưởng sẽ đến trước giờ Dậu, có thể nghỉ nửa canh giờ rồi đi vấn an thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu.
Nhưng hiện tại, ta bò không nổi thì đi ra chỉ làm xấu mặt trước phủ Tương Dương Hầu thôi, không đi còn hơn.
Muộn như vậy mới đến, chẳng phải do không chuẩn bị thỏa đáng sao? Vú thi không dám nói gì, xấu hổ trở về.
Thường Kha hâm mộ ghê gớm.
Hầu phu nhân đã dám cho nàng ngồi cùng xe với Vương Hi nhưng không dám được đằng chân lân đằng đầu, cho nàng ở cùng phòng với Vương Hi tiếp.
Buồn quá mà!
Nàng ngồi ngay ngắn tại chỗ, vào tai trái ra tai phải nghe Thường Ngưng và các tiểu thư phủ Tương Dương Hầu xỉa xói nhau.
Nhưng giờ nàng không những không căng thẳng mà ngược lại còn thấy Thường Ngưng thú vị, lần nào gặp các tiểu thư phủ Trương Dương Hầu cũng như con nhím, nói không lại người ta mà vẫn cố nói.
Thường Ngưng cho rằng Thường Nghiên và Thường Kha không giúp mình, lúc về phòng còn la hét:
- Nếu có Thi Châu ở đây thì sẽ không như thế!
Thường Kha vẫn giữ im lặng trước hai đường tỷ như bình thường.
Thường Nghiên thì nhíu mày khuyên Thường Ngưng:
- Nhị tỷ à, mọi người lớn rồi, như vậy không ổn đâu.
Nếu tỷ không thích các tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu thì tránh họ ra, cần gì phải so từng cây kim, từng cọng râu với họ.
Thường Ngưng rất bực, còn kéo Vương Hi vào:
- Cả ngày hôm nay nó chưa xuất hiện lần nào, thế mà bà nội cứ khen nó hoài, nói cài gì mà xinh đẹp hiếm có, phóng khoáng rộng lượng, cởi mở thân thiện, toàn những lời chẳng có giá trị gì mà Nhị thái thái phủ Tương Dương Hầu lại nghe vô cùng chăm chú chứ! Có khi Vương Hi cố tình vắng mặt để thái phu nhân phủ Tương Dương hầu chú ý đấy!
Thường Nghiên biến sắc, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười.
Trước khi ngủ, Thường Kha không nhịn được chạy tới phòng Vương Hi, muốn ngủ cùng nàng.
Tất nhiên là Vương Hi không đồng ý, nàng lớn như vậy nhưng chưa từng với ai ngoài bà nội và mẫu thân.
Thường Kha nói:
- Tỷ có chuyện muốn nói với muội.
Vương Hi bèn sai người kê một giường quý phi bên cạnh và thêm ngải hương, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì, tỷ nói đi?
Nhớ chuyến đi lần này, Thường Kha được mở mang tầm mắt.
Giữa trưa, mọi người đều ăn lương khô chuẩn bị hôm qua thì Vương Hi lại bắc bếp đun nước, ăn đồ ăn do đầu bếp mới nấu sáng nay.
Thường Kha ngồi chung xe với Vương Hi không chỉ được ăn chực cơm nóng mà còn được ly trà nóng.
Thường Kha không so đo với nàng, sung sướng kể lại chuyện trong bữa tối:
- ...!Chắc chắn là Tam tỷ thích Tứ công tử của phủ Tương Dương Hầu.
Dù chàng không nổi danh như huynh đệ Trần thị nhưng cũng tuấn tú, nho nhã, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mà tỷ tỷ ruột của chàng còn là phu nhân Thế tử phủ Khánh Vân Hầu.
Chàng giống Trần Lạc, mới mười sáu tuổi đã được vào Đằng Tương vệ.
Nhưng tỷ ấy không chịu nghĩ đi, Nhị thái thái phủ Tương Dương Hầu là người kiêu ngạo, nhà họ còn luôn xem thường nhà ta, sao có thể thể xui gia với nhà ta được?
Vương Hi kinh ngạc.
Nàng cứ tưởng Thưởng Nghiên sẽ theo quyết định của trưởng bối nên mới điềm nhiên như thế.
Vương Hi hứng thú bừng bừng, hỏi:
- Tứ công tử của phủ Tương Dương Hầu có tới không? Hắn rất tuấn tú ư? Nhưng chuyện hôn nhân đại sự có đôi khi cũng phải xem duyên phận, nếu đã thử mà vẫn không được thì mới xem như hết hi vọng.
Cơ mà muội vẫn cho rằng Tam tỷ như vậy không hẳn là không tốt, đương nhiên còn phải xem tỷ ấy sẽ dùng cách gì để tranh thủ cho mình nữa.
Thường Kha cười ha hả, nói đến thái độ của Nhị thái thái phủ Tương Dương Hầu với Vương Hi.
Vương Hi không quan tâm, phất phất tay:
- Bà ấy sẽ không quan tâm đến muội đầu, mà cho dù có quan tâm thì cũng không xếp muội vào danh sách con dâu tương lai của bà.
Quá khoa trương về sự giàu có của gia đình nàng sẽ rước vè những người không tốt, họ thấy mình là con nhà quý tộc hay quan lại thế gia rồi tự cho cái quyền tham hồi môn của nàng, muốn nạp nàng làm thiếp.
Giả như thái phu nhân và Hầu phu nhân khôn khéo tài giỏi thì nàng đã chẳng phải lo.
Nhưng có lẽ mẫu thân nàng cũng không ngờ thái phu nhân lại yếu đuối đến vậy?
Nàng kêu đầu bếp làm bánh bao nhân đậu, xíu mại trứng muối và bánh củ cải đất Quảng, rồi sáng sớm hôm sau tới chỗ thái phu nhân nói chuyện với bà.
Lúc này, thái phu nhân mới hoảng hốt nhận ra mình quá lời, cơ mà Vương Hi đang ở đây nên chỉ có thể ấp úng cho qua và sau này không nói những điều tương tự như thế nữa.
Dùng đồ ăn sáng xong, Vương Hi gặp được thái phu nhân nhà Tương Dương Hầu.
Vị thái phu nhân này khác hoàn toàn với bà ngoại nàng.
Thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu thấp bé, nước da trắng nõn, ăn mặc giản dị, song lại có một đôi mắt sáng, dù cười hiền hậu nhưng vẫn khiến người ta không dám khinh nhờn.
Nữ quyến nhà đó cũng rất cung kính với thái phu nhân.
Hơn nữa, có thể nhìn ra đây không phải giả vờ mà là tôn kính từ tận đáy lòng.
Các tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu cũng có lối ăn vận giản dị, dáng vẻ điềm tĩnh thong dong, giữ đúng chừng mực, trông ra dáng hơn phủ Vĩnh Thành Hầu nhiều.
Bảo sao nhà họ coi thường phủ Vĩnh Thành Hầu.
Vương Hi quan sát Nhị thái thái của phủ Tương Dương Hầu nhiều hơn mọi người.
Bà có vóc dáng tầm trung, hơi đầy đặn, đang im lặng đứng sau thái phu nhân, nhìn chung là trông rất hiền lành.
Nếu trước đó không biết, chắc không ai có thể đoán ra trưởng nữ của bà là phu nhân Thế tử, còn trưởng nam đã nhập sĩ và đang giữ chức Thiêm sự Thông Châu vệ - một trong bốn thân vệ của Hoàng thượng.
Hình như chức quan còn cao hơn cả Trần Lạc.
So Trần Lạc chức quan còn giống như cao.
Mọi người đi dạo ngắm cảnh trong chùa Vân Cư cả ngày, song lại chia thành các nhóm, các tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu, Thường Ngưng và Thường Nghiên, Vương Hi và Thường Kha, còn Phan tiêu thư thì luôn theo sau Hầu phu nhân.
Dù các phu nhân và tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu không nói chuyện với người của phủ Vinh Thành Hầu nhưng Vương Hi đã nhớ kỹ dung mạo của họ.
Lúc xế chiều, mọi người quay lại Phật đường để nghỉ ngơi.
Tịnh Hiều đại sư mày rậm mắt to dẫn theo mấy chú tiểu đến vấn an hai vị thái phu nhân, ngoài ra còn có mấy bùa hồ mệnh cho các công tử tiểu thử, nghe nói là đã được đại sư khai quang trước đó.
Khi nói chuyện, Vương Hi phát hiện Thường Nghiên cứ nhón chân liếc ra ngoài Phật đường.
Có lẽ các công tử của phủ Tương Dương Hầu cũng đi theo?
Nàng tự hỏi chẳng biết khi tham gia thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh, mình có cơ hội được nhìn mặt mấy mỹ nam mà Thường Kha kể không.
Vương Hi buồn chán, bảo vú Vương công đức hai trăm lượng bạc cho chùa.
Ngoại trừ bùa hộ thân, nàng còn được tặng một chuỗi mười tám hạt gỗ Kê Sí.
Hàng năm, Vương Hi chẳng biết mình nhận được bao nhiêu thứ như vậy.
Nàng không thích đồ trong chùa lắm, nhưng nếu là am ni cô thì còn tạm được.
Thế nên nàng tiện tay thưởng Vương Hỉ chuỗi Phật này, rồi hắn muốn làm thế nào thì làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người các nàng lên xe ngựa xóc nảy trở về phủ Vĩnh Thành Hầu..
Danh Sách Chương: