• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: uyenchap210

Nhị Hoàng tử nghĩ thế nào thì Tứ Hoàng tử cũng cho rằng kế sách này của Trần Giác quá ngu xuẩn và trắng trợn. Nữ tử như thế nói thật là nông cạn, bình thường còn không sao, nhưng nếu trong nhà xảy ra chuyện, nàng ta không cản trở đã là may rồi, còn trông mong nhờ cậy được chắc chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.

Nghĩ tới đây, y không khỏi liếc Vương Hi mà tiếc nuối. Người thông minh nhạy bén, lại quốc sắc thiên hương, mắt ngọc mày ngài, nhưng xuất thân quá thấp. Nếu cưới nàng ấy, với năng lực của y thì e rằng sẽ hại nàng ấy mất.

Y vẫn nên làm theo lời Trần Lạc, không kéo nàng ấy xuống nước thôi.

Mà suy cho cùng cũng tại y không có bản lãnh, không có năng lực.

Tứ Hoàng tử đã tỏ trong lòng, nhưng sâu bên trong vẫn buồn buồn vô cớ, rồi lại nghĩ đến những lời của Nhị Hoàng tử, nghĩ đến Trần Lạc không làm khó Vương Hi. Nếu y và Bạc Minh Nguyệt vẫn còn ở đây, nhỡ xảy ra vấn đến nữa, y sẽ hối hận đến mức tự tát mình mấy cái cũng không đủ xả giận mất.

Y một lòng muốn thoát thân sớm thì nào dám dị nghị gì, phụ họa mấy câu với Nhị Hoàng tử rồi vội vàng hành lễ với Trưởng công chúa, kéo Bạc Minh Nguyệt rời khỏi nơi này nhanh nhanh.

Nhị Hoàng tử thở dài. Cũng may Trần Giác chỉ gọi mấy người này tới. Còn nếu lại thêm mấy người nữa, dù hắn dùng cường quyền của Hoàng thất để đè ép thì vẫn không thể ngăn tất cả rỉ tai nhau.

Giờ hắn chỉ muốn hỏi xem Trần Anh có biết chuyện này không. Nếu Trần Anh bỏ mặc để Trần Giác làm ẩu thì có lẽ hắn cũng không cần quá thân thiết với vị "biểu huynh" này.

Nhị Hoàng tử chào hỏi Trưởng công chúa, chuẩn bị rời đi cùng Trần Lạc.

Nhưng Trần Lạc lại ngăn Nhị Hoàng tử lại, sau đó nói với Vương Hi:

- Ra khỏi rừng cây một đoạn không xa là Oanh Chuyển Quán. Không biết khi nào mới tìm được hai tiểu a hoàn của tiểu thư, mà tiểu thư đi một mình sẽ không tiện nên hãy về Oanh Chuyển Quán trước. Kim đại nhân tìm được người sẽ đưa về. Còn về trang sức bị rơi của tiểu thư. - Chàng liếc Trưởng công chúa. - Thanh Cô sẽ tìm giúp tiểu thư được chứ? Bà ấy là nữ quan của mẫu thân ta. Việc trong phủ Trưởng công chúa đều do bà ấy quản lí, có bà ấy giúp sẽ ổn hơn là tiểu thư tự đi tìm.

Đây là đang che chở cho nàng ư?

Tứ Hoàng tử và Bạc Minh Nguyệt đi rồi, giờ đến Nhị Hoàng tử và Trần Lạc. Nơi này sẽ chỉ còn Trưởng công chúa Bảo Khánh, Kim đại nhân và Vương Hi.

Dẫu vừa rồi mọi người vẫn bình thường, nhưng dưới quyền thế, nàng vẫn chỉ là thịt cá, người ta muốn làm gì thì sẽ làm thế đó. Coi như muốn trở mặt thì Vương Hi đều không thắng được về phân phận hay sức mạnh, và cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn cam chịu mà thôi.

Nói không dễ nghe là dù bây giờ nàng bị giết người diệt khẩu thì cũng chẳng có lấy một người để kêu oan.

Trần Lạc bảo nàng đi trước, phải chăng cũng vì lo điều này? Mà như vậy đủ thấy Trần Lạc là người chu đáo, cẩn thận cỡ nào.

Đặc biệt là gia thế và xuất thân của Vương Hi chẳng có gì để Trưởng công chúa Bảo Khánh phải nhớ tới, thì sự quan tâm này lại càng quý báu lạ thường.

Huống chi, sắc mặt lúc này của Trần Lạc vẫn rất tệ.

Vương Hi cảm động, tự thấy vừa rồi mình không nên có ý nghĩ vứt bỏ Trần Lạc, thành ra lúc này đối mặt với chàng lại hơi xấu hổ.

- Vâng! - Nàng nhún gối chào Trần Lạc. - Ta sẽ về Oanh Chuyển Quán trước!

Trần Lạc khá hiểu mẫu thân mình. Chuyện con cái gia đình trắc trở nên mẫu thân sẽ khoan dung với con cháu nhà người khác hơn. Nhưng Kim Tùng Thanh lại khác, người này khác hoàn toàn vị huynh trưởng đã tạ thế của mình. Để đạt được mục đích, y sẽ không từ thủ đoạn.

Chàng gật đầu với Vương Hi, nhìn Vương Hi ra khỏi rừng cây mới quay lại cáo từ Trưởng công chúa. Đương nhiên trước khi đi, chàng không quên dặn dò Kim Tùng Thanh:

- Ngươi nhớ giúp Vương tiểu thư tìm hai a hoàn kia đấy.

Kim Tùng Thanh không dám dây vào Trần Lạc. Y cung kính thưa vâng. Bấy giờ, Trần Lạc mới cùng Nhị Hoàng tử rời khỏi rừng cây.

Chỉ là bọn họ vừa rời khỏi rừng cây, Nhị Hoàng tử đã dùng cùi chỏ huých chàng, nháy mắt trêu chọc:

- Hóa ra, biểu tiểu thư của phủ Vĩnh Thành Hầu họ Vương. Sao ta không biết mà đệ lại biết thế?

Hắn của lúc này khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng cao ngạo vừa nãy.

Trần Lạc liếc hắn và nói:

- Ta thấy huynh vẫn nhàn lắm. Giờ Đại Hoàng tử đang hầu giá ở Tây Uyển. Huynh không những không vội mà còn rảnh rỗi quan tâm chuyện của ta. Ta nghĩ mai không cần ta đi Tây Uyển nữa, huynh rành chút thời gian tự đi đi.

- Ôi, thế này là không phải huynh đệ rồi! - Nhị Hoàng tử nhíu mi, lông mày thì xếch lên, còn con người thì lệch đi, trông mà buồn cười. - Chẳng phải đệ nói chúng ta mãi mãi là huynh đệ, chuyện của ta cũng là chuyện của đệ ư? Sao đệ có thể giận ta chỉ vì biểu tiểu thư của phủ Vĩnh Thành Hầu chứ?

Thế rồi hắn đột nhiên vỗ tay, nói:

- Chẳng lẽ Bạc Minh Nguyệt nói đúng? Vương Hi mến mộ đệ nhưng đệ cũng chú ý người ta thật? Bạc Minh Nguyệt nhát như cáy chẳng được tích sự gì, nhưng lại có thể mèo mù vớ cá rán. Đệ còn nhớ vụ Lương Tần và mấy người được chọn vào cung để hầu hạ không? Phụ hoàng định trách cứ Lương Tần, nào ngờ Bạc Minh Nguyệt lại đứng dậy nói linh tính một hồi, kết quả là không chỉ cứu được Lương Tần mà còn khiến Thục Phi nương nương phải đội nồi. Đệ chớ nói hắn đã có bản lãnh này từ hồi còn nhỏ rồi nha. Mà chuyện lần này cũng may có hắn, không thì không ai trong chúng ta có thể thoát được.

Trần Lạc không đáp lời.

Nhị Hoàng tử trầm mặt như khôi phục lại vẻ nghiêm nghị lúc trước:

- Rốt cuộc đệ tính thế nào? Đâu thể cứ mặc Trần Giác, không thì nàng ta ếch ngồi đáy giếng lại ảo tưởng mình có thể một tay che trời, không có chuyện gì có thể làm khó mình. Nàng ta như thế, tự hại mình là chuyện nhỏ, sợ là sợ sẽ ảnh hưởng đến đệ.

- Chúng ta là huynh đệ. Đệ khỏi cần nói mấy thứ vớ vẩn với ta. Mấy chuyện này, huynh đệ chúng ta không tiện ra mặt, nhưng Bạc Minh Nguyệt thì được đó! Hắn rất thích những chuyện như này. Ta sẽ thay đệ nói với Bạc Minh Nguyệt, ngờ hắn dạy cho Trần Giác một bài học. Vừa hay, đệ có thể giảng hòa với Bạc Minh Nguyệt. Hai người vương không chịu vương thế này, ta trông mà đau đầu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng cao là Nhị Hoàng tử sẽ thành Thái tử. Đây cũng là nguyên do vì sao mấy huynh đệ và các con cháu nhà công hầu đều có phần tôn kính Nhị Hoàng tử hơn.

Nhưng Trần Lạc nghe mà bực bội, tựa hồ không muốn nhắc thêm nữa:

- Sau lại nói đi! Ta muốn biết phụ thân mình có biết chuyện của nàng ta không?

Thế này thì hơi khó. Ai biết Trần Giác có nói chuyện này với Trấn Quốc công không.

Còn Trần Anh nữa, hắn vẫn chưa xuất hiện. Mà với cái tính của hắn, hắn sẽ luôn cùng tiến cùng lui với Trần Giác. Nhưng bây giờ hắn đang làm gì?

Nhị Hoàng tử nghĩ mà khó chịu. Hắn nhịn không được hỏi:

- Sao không thể sống yên được thế! Làm ầm như vậy để làm gì? Người ngoài biết được sẽ mát mặt lắm à?

Trần Lạc vẫn không nói gì. Hai người đến hậu hoa viên, nơi đã hẹn với Trần Giác.

Đằng kia, Vương Hi như có quỷ đang đuổi sau lưng, nàng chạy thẳng một mạch về Oanh Chuyển Quán.

Chiêng trống vang trời, tiếng người ồn ào, giọng hát cao vút, vú hầu đi lại, hết thảy đều khiến Vương Hi cảm giác như mình được tái sinh một lần nữa. Nàng cơ hồ muốn rơi lệ.

Chỉ cần Trưởng công chúa không làm ra chuyện giết người trên đường phố thì trước mắt bao con người này, nàng tin rằng mình vẫn có thể sống sót.

Suy cho cùng là vì năng lực tự vệ của nàng quá kém. Nếu nàng có được thân thủ như Thanh Trù và Hồng Trù, dẫu không thể toàn mạng trốn thoát nhưng ít nhất vẫn có thể tự vệ!

Nàng cảm thán không thôi, xoay người đến lầu gác.

Lục Linh và Thường Kha dùng chung một kính thiên lí, không biết là đang nói gì. Còn Ngô Nhị tiểu thư thì nhắm mắt tựa bên tường, không biết là đang suy tư điều gì. Nhưng nghe thấy động tĩnh, cả ba đều đồng loạt nhìn về hướng này.

Lục Linh bất mãn hỏi:

- Vương tỷ tỷ, tỷ đi đâu thế? Tỷ còn không về là muội đi đó!

Vương Hi không hiểu.

Thường Kha giải thích:

- Thái phu nhân phủ Giang Xuyên Bá kêu người đi gọi Linh Tử, dặn là sắp đến giờ chúc thọ, Trưởng công chúa Bảo Khánh muốn gặp Linh Tử nên Linh Tử phải đi trước.

Nhưng Trưởng công chúa Bảo Khánh mới ở cùng mình mà... Sao bà ấy làm được hay vậy?

Nhưng trải qua một canh giờ kinh hoàng sợ hãi, từ cõi chết trở về nên tinh thần của Vương Hi đã quá mệt mỏi. Nàng chẳng còn sức nghĩ nhiều, chỉ khẽ gật đầu và nói:

- Thế thì chúng ta chỉ có thể gặp lại nhau trong bữa tối nhỉ?

Lục Linh gật đầu, chạy tới, đỏ mặt bảo:

- Vương tỷ tỷ đừng quên tiệc tân gia nha! Muội về sẽ chuẩn bị trà Diệp Chuẩn ngon luôn đó.

Vương Hi không thể không nghi ngờ mục đích Lục Linh đợi nàng là để được đến chỗ nàng ăn cơm, chứ không phải là đợi nàng để nói lời chào tạm biệt.

- Tỷ nhớ mà. - Nàng nghĩ đến bữa tiệc rượu kia, chỉ mong mãi mãi không cần dùng đến.

Mọi người tiễn Lục Linh xong thì hát kịch cũng đến hồi kết. Ngô Nhị tiểu thư bàn với bọn nàng:

- Hai muội về Oanh Chuyển Quán hay là đến thẳng chỗ chúc thọ Trưởng công chúa Bảo Khánh.

Thọ đường của Trưởng công chúa Bảo Khánh được bố trí trong điện chính của phủ Trưởng công chúa. Ba tỷ đệ Trần Giác sẽ chúc thọ trước, sau đó đến nữ quyến thân thiết, nhà công hầu thân quen, và cuối cùng là mấy vị tân khách khác.

Vương Hi tự nhận hôm nay mình đã quá nổi bật rồi nên muốn đi cùng phủ Vĩnh Thành Hầu.

Ngô Nhị tiểu thư suy nghĩ rồi nói:

- Vậy tỷ qua bên kia trước đây! Tỷ nghi bà nội và các bá mẫu, thẩm thẩm của tỷ đã đến điện chính từ sớm rồi. Bên này quá ồn ào.

Vương Hi cười nói:

- Nếu họ không ở đây thì đi với bọn muội đi.

Lúc chúc thọ sẽ được gọi tên, ai được gọi tên mới được đi vào, không thì sẽ nháo nhào như ong vỡ tổ.

- Xem ra cũng chỉ có thể như thế. - Ngô Nhị tiểu thư tự diễu. - Đi một mình rồi bị hiểu lầm là thích khách thì biết làm sao bây giờ?

Nếu Thanh Trù và Hồng Trù đang ở bên cạnh, nàng chắc chắn sẽ cười ha ha. Nhưng hiện tại, nàng chẳng có tâm trạng. Nàng gượng cười đáp Ngô Nhị tiểu thư, đúng lúc ấy lại thấy một nữ quan tâm ba mươi tuổi đang dẫn Thanh Trù và Hồng Trù đi về phía này.

Vương Hi mừng rỡ, lớn tiếng gọi hai người.

Thanh Trù và Hồng Trù không có vẻ gì là bị ngương, thái độ cũng rất bình tĩnh, không giống như bị chịu khổ. Cuối cùng thì lo lắng trong lòng đã tiêu tan, nàng bước nhanh về phía trước, ra đoán Thanh Trù và Hồng Trù,

Hai người thấy nàng thì rưng rưng nước mắt. Hồng Trù rất kích động, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thanh Trù kéo góc áo.

- Thưa Đại tiểu thư, chúng nô tì tìm mãi mà vẫn không thấy mấn hoa.

Sau đó, nàng giờ chân lên để Vương Hi nhìn đế giày. Đế giày toàn là bùn.

- Người đã bụi bẩn, chúng ta vào thay y phục trước đã. Đại tiểu thư muốn chải đầu lại lần nữa không ạ?

Mấn hoa lớn như thế mất rồi, chỗ tóc mai của Vương Hi trống trơn, thấy rõ một khoảng đen bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK