• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Qua cầu rút ván.


Ngày thứ hai khi tỉnh lại, đã không thấy Lục Minh Hiên đâu.


Trên tủ quần áo treo bộ áo đầm màu trắng Lace (viền tơ), được ủi theo nếp phẳng phiu, ngay cả nhãn hiệu cũng được tháo đi.


Tối qua bộ trang phục của mình đã bị anh thô bạo xé rách, coi như anh có tỉ mỉ, chu đáo chuẩn bị bộ đồ mới cho cô.


Sau khi tắm rửa nhận điện thoại của Nhược Hi, cô mới thay đồ rời đi.


“Ah, hôm nay sao cậu đến sớm thế?” Nhược Hi mở cửa thấy cô hơi kinh ngạc, tóc vẫn bù xù chưa chải, trên người còn mặc bộ đồ ngủ bất cứ lúc nào cũng có thể thấy cảnh xuân bên trong.


“Cậu thân con gái ở một mình, có ý thức một chút đi? Ăn mặc thế này còn tùy tiện mở cửa, nếu là người xấu làm thế nào?” Mạc Oánh vừa nói vừa đóng cửa.


“Tớ buồn ngủ nào nghĩ nhiều như vậy! Bình thường hiếm khi có người gõ cửa vào giờ này lắm!” Nhược Hi đáp lại, gãi đầu nhìn tôi hỏi: “Tối qua cậu đi đâu?”


“Không phải có chuyện muốn nói sao?” Cô tránh né không dám nhìn ánh mắt dò xét của Nhược Hi, làm bộ như bề bộn nhiều việc mà đem trái cây vừa mua được sắp vào dĩa để trên bàn trà, tốt bụng nhắc nhở: “Nhớ ăn trái cây nhiều chút cho tốt sức khỏe, hạn chế ăn thức ăn chiên như khoai tây, sẽ gây ung thư . . . . . .”


“Wey wey Wey, chớ lãng sang chuyện khác!” Cô ấy đoạt lấy quả táo trong tay Mạc Oánh, “Đừng nói là tối qua cậu ở cùng Lục Minh Hiên nha?”


Mạc Oánh định chối bỏ, nhưng lại không muốn nói dối, vì vậy lựa chọn im lặng.


Nhược Hi thấy cô trầm mặc, tưởng là cô ngầm thừa nhận!


“Anh ta còn liên lạc với cậu à?” Nhược Hi lo lắng nhíu mày “Sau khi có được vai nữ chính, nên mau mau phủi sạch quan hệ với anh ta đi.”


“Cậu cho rằng qua cầu rút ván dễ dàng vậy sao?” Mạc Oánh muốn cười nhưng khóe miệng lại không thể nhếch lên.


“Duy trì loại quan hệ này không tốt đâu? Sau này anh ta cứ quấn lấy cậu không buông thì làm thế nào?”


Lần này, cô nở nụ cười nhạt bên môi “Cậu cho rằng có thể xảy ra sao? Người như Lục Minh Hiên, chỉ là vui đùa một chút thôi, đến khi anh ta chán ghét, tự nhiên sẽ quăng tớ qua một bên, đến lúc đó, tớ muốn bên cạnh anh ta cũng khó khăn đấy!”


Nhược Hi nhìn tôi tràn đầy lo lắng, buồn hay vui khó phân biệt, dường như muốn nói gì với cô nhưng lại không mở miệng.


“Đang suy nghĩ gì đấy?” Cô ngồi bên cạnh Nhược Hi, vuốt lại mái tóc bù xù của cô ta.


“Tớ, tớ đang suy nghĩ. . . . . . lần này tớ giúp cậu là đúng hay sai. . . . . .”


“Đứa ngốc!” Mạc Oánh đánh nhẹ vào trán Nhược Hi “Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu không có sai, chính tớ chọn con đường này, bất kể về sau có như thế nào, tớ đều mang ơn cậu đã giúp tớ lần này.”




Chương 22: Tự chăm sóc chính mình


Nhược Hi đau lòng cầm tay cô “Cậu đã bước chân vào ngành này, tớ cũng không thể giúp được nhiều, nhưng nếu có khó khăn nhất định phải nói với tớ, biết không?”


“Ừ! Còn chưa có ăn điểm tâm, tớ vào bếp nấu chút ít cho cậu.”


“Đừng đừng đừng, cậu ngồi đi, tớ làm là được rồi.”


“Ừa, cậu mới rời giường, mau đi đánh răng rửa mặt đi.” Mạc Oánh vừa nói vừa đẩy cô vào phòng vệ sinh, sau đó đến phòng bếp nấu mì.


Mười lăm phút sau, nồi mì đã chín, Nhược Hi cũng vừa vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ mới đi ra.


“Oa, thơm quá a!” Cô đặt mông ngồi xuống, cầm đôi đũa gắp sợi mì bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Woa… Nóng quá…ngon quá. . . . . . Mạc Oánh, tay nghề của cậu ngày càng tiến bộ.”


“Ăn chậm một chút, coi chừng nóng!”


“Được rồi, cậu cũng mau ăn.”


Nhược Hi ăn rất nhanh, mới hai ba đũa đã hết sạch chén mì, còn cô ăn chưa được nửa chén!


“Trong nồi còn mì, có muốn ăn thêm nữa không?”


“No chết rồi !” Cô ấy xoa cái bụng căng tròn.


Mạc Oánh cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn.


“Cậu quen với chỗ ở mới chưa?” Nhược Hi đột nhiên hỏi.


“Ừ, tạm được, phương tiện đi lại cũng tiện.”


“Nếu thấy không quen có thể chuyển qua ở cùng tớ, coi như tiết kiệm được chút ít tiền! Tớ không thu tiền còn bao ăn bao ở nha!” Hiện tại, nhà của Nhược Hi là do ba mua cho, tuy không lớn chỉ một phòng khách phòng ngủ nhưng đủ cho một người như cô ấy sống.


Nhược Hi là nhất gia chi tử, khi lên trung cấp ba mẹ đã ly hôn nên cô ấy độc lập rất sớm, hầu như hiếm khi về nhà, năm mười tám tuổi ba Cố đã mua căn nhà này làm quà sinh nhật tặng cô.


“Tớ biết rồi tớ tự biết chăm sóc chính mình .”


Đôi mắt đen láy của Nhược Hi nhìn chằm chằm cô, chớp chớp vài cái, giống như có lời muốn hỏi lại không dám hỏi.


“Cậu đang nghĩ gì thế? Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!” Mạc Oánh mở lời với cô trước.


“Ách. . . . . . Cậu có gọi cho Diệp Phong không?” Cô đan chéo hai lòng bàn tay vào nhau, chậm rãi hỏi từng li từ tí.


“Không có.” Nhắc tới Diệp Phong, cô lại nhớ tới hôm gặp anh ở bệnh viện, cô hứa tối về sẽ gọi cho anh, rốt cuộc mấy ngày cũng chưa liên lạc với anh, hiện tại cô còn đem số di động của anh liệt vào danh sách đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK