• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Cô uống say


Mạc Oánh trực tiếp bắt taxi đi thẳng tới nhà của Nhược Hi.


Đi tới trước cửa, đang chuẩn bị nhấn chuông, lại phát hiện cửa chỉ khép nhẹ, cũng không có khóa.


Cô nên nhắc nhở Nhược Hi việc này, thế nào lại quên khóa cửa chứ?


Mạc Oánh thật sự không biết nên nói gì, đang suy nghĩ phải chỉnh đốn nha đầu đó như thế nào, đẩy cửa vào lại thấy cảnh tượng vô cùng bừa bộn.


Trên ghế sa lon và bàn trà vứt đồ bừa bãi, giống như từng xảy ra tranh chấp kịch liệt.


Trên sàn nhà, giày cao gót vứt mỗi nơi một chiếc, còn có một chiếc áo khoác đen, cùng với điện thoại di động và túi xách bị ném bừa trên đất!


Thậm chí ——


Cô nhặt được chiếc áo sơ mi và thắt lưng của đàn ông . . . . .


Mạc Oánh phát hoảng!


Phản ứng đầu tiên nghĩ tới là —— Nhược Hi xảy ra chuyện!


“Nhược Hi!” Cô hô to một tiếng!


Một giây kế tiếp, Mạc Oánh vọt tới phòng ngủ chính, đẩy cửa ra ——


“Phanh!!!” một tiếng, cánh cửa mở ra liền xộc vào mũi mùi rược nồng nặc.


Cô thấy được cái gì?


Trên giường một đôi nam nữ lỏa thể đang dây dưa với nhau.


Nhược Hi đang rên rỉ , đôi tay đang bấu chặt vào da thịt người đàn ông, còn hắn ta đang ra sức vận động không hề phát hiện đang có người trong phòng.


“Dừng tay, anh ở đây làm cái gì! !” Mạc Oánh quát to, đang muốn xông lên đánh hắn, ngay sau đó người đàn ông quay đầu lại.


Khoảnh khắc cô thấy rõ mặt hắn, bản thân chết trân tại chỗ!


Đầu như có sấm sét đánh xuống, chỉ nghe được duy nhất tiếng “Oanh” , cả đầu như muốn nổ tung


“Diệp Phong. . . . . .” Cô cực nhọc kêu ra cái tên này.


Chính cô không thể tin vào mắt mình, người đang đứng trước mặt đến cùng có phải là Diệp Phong hay không?


Đây tất cả là thật sao? Không thể nào, cái này không thể nào, điều này sao có thể. . . . . .


Anh nhìn thấy cô, cũng khiếp sợ không kém, thậm chí kêu cả tên cô: “Mạc Oánh!”


“Rắc rắc” một tiếng, Mạc Oánh nghe rõ tiếng lòng mình đang vỡ vụn.


Tiếng nói quen thuộc đến vậy, tuyệt đối là Diệp Phong, không thể là ai khác, chắc chắc không thể nào nhầm lẫn . . . . . .


Ngay tức khắc, Diệp Phong rời khỏi người Nhược Hi.


Còn đang đắm chìm trong hoan ái, lúc này Nhược Hi mới tỉnh táo tinh thần, dường như cô uống rất say, ánh mắt nhìn Diệp Phong cực kì mê ly, đến khi quay đầu nhìn Mạc Oánh liền trợn tròn mắt.




Chương 40: Người phản bội cô


“Mạc Oánh, sao cậu lại ở đây. . . . . .” Nhược Hi theo bản năng ngồi dậy, vội kéo tấm chăn che thân thể không mảnh vải của mình.


Mạc Oánh che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt sắp sửa muốn ướt cả mi mắt, bản thân thức thời xoay người bỏ chạy. . . . . .


“Mạc Oánh. . . . . .” Sau lưng vọng lại tiếng gọi đồng thanh của bọn họ, cô không muốn nghe, vĩnh viễn không muốn gặp lại họ.


Trong đời cô, hai người họ là bạn bè thân thiết nhất, hiện tại, lại thành người phản bội cô. . . . . .


Vì sao lại đối xử với cô như vậy, tại sao trở thành như vậy. . . . . .


Bầu trời đen tối mù mịt, chẳng biết lúc nào lại mưa trút xối xả, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống người cô, giống như roi quất mạnh vào cô, Mạc Oánh khóc to, không người nào có thể nghe thấy, cũng không có ai nghe thấy.


Nước mắt hòa cùng nước mưa không ngừng tuôn rơi, không phân biệt đâu là mưa đâu là lệ.


Mạc Oánh chạy trốn trong mệt mỏi, bước chân dần chậm lại, bản thân cứ đi theo con lộ dài, cứ đi thẳng, không hề biết bản thân đi tới chỗ nào, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt, cô không muốn thấy hai người họ.


Bản thân muốn biến mất, biến mất khỏi thế giới này, ngay lập tức, ngay lập tức. . . . . .


“Tin Tin!” Là tiếng kèn xe hơi.


Cô thấy hai bóng đèn chói sáng hướng tới mình, ánh sáng rất chói mắt, cô không thể mở mắt được, mơ hồ thấy một chiếc xe cuồng dã chạy hướng tới mình.


Mạc Oánh cảm thấy sinh mệnh mình đang từ từ biến mất. . . . . .


Tất cả đều kết thúc sao?


Tiếng kèn kèm theo tiếng thắng xe gấp, ý thức Mạc Oánh lâm vào tình trạng hỗn loạn.


Khi cô tỉnh lại lần nữa, liền thấy trần nhà xa lạ, vách tường trắng như tuyết, ga giường màu vàng nhạt bao bọc cả chiếc giường hình chữ nhật.


Nơi này là nơi nào? Mạc Oánh đưa tay day day huyệt thái dương, từ từ ngồi thẳng người, đầu cảm giác choáng váng trầm trầm.


Một thanh âm trầm thấp mà khêu gợi truyền đến:


“Cô đã tỉnh.”


Giọng điệu cực kì quen thuộc, cô nhíu mày, tầm mắt còn có chút mông lung, nhìn một hồi lâu mới nhìn rõ mặt của đối phương.


Lại là Lục Minh hiên? Mạc Oánh cứ nghĩ là mình đang nằm mơ, nhưng làm sao nằm mơ lại thấy người đàn ông này? Thật là lạ lùng.


“Đầu còn đau?” Anh lại hỏi một câu.


Mạc Oánh vẫn là không để ý tới anh, chỉ là nháy mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, thế nào giấc mơ lại chân thật đến vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK