Đầu ngón tay thon dài dừng trên da thịt của anh ta một lát, mang theo men say tê dại, mỗi động tác như lôi cuốn quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi khẽ cắn, bộ dạng có chứa chút ngây ngô lại giả vờ thuần thục.
Chính bộ dạng ngây ngô đó đã thành công khơi dậy dục vọng trong anh!!!
Anh ta bị kích động xoay người đặt tôi nằm dưới thân, đôi tay kìm chặt hai bên.
Chẳng cần khúc dạo đầu, trực tiếp tiến vào bên trong cơ thể tôi. . . . . .
“Ưm. . . . . .” Thật là đau!
Cảm giác thân thể như bị xé rách, đau đớn khó có thể chịu được ùn ùn kéo tới….
Tôi nắm chặt ga giường, cố gắng chịu đựng đây tất cả!
“Thế nào?” Anh ta dừng một chút, hô hấp dồn dập.
“Không có việc gì, anh cứ tiếp tục!” Tôi cố chịu đựng, giả vờ bình tĩnh nói.
“Ừ!”
Kế đó động tác càng thêm hung bạo, càng dùng thêm sức di chuyển sâu vào, không khác gì dã thú muốn đòi lấy nhiều khoái cảm từ trên thân thể tôi, mỗi động tác dùng sức lực rất lớn, gần như muốn xé nát thân thể tôi.
Tôi cắn chặt hàm răng, nhất quyết không lên tiếng, mồ hôi cùng nước mắt rớt xuống từng giọt.
Dưới ánh đèn mù mờ, chiếc lắc thủy tinh trên cổ tay khúc xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, trái tim tôi như bị ai níu lấy, đau đến không cách nào hô hấp, trong đầu liên tục lướt qua một vài hình ảnh, khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời đó khiến cho ánh mắt tôi lập tức mơ hồ. . . . . .
Mạc Oánh, anh thích em, tương lai anh muốn em làm vợ của anh. . . . . .
Mạc Oánh, bất kể xảy ra ra chuyện gì, anh đều bên cạnh em, anh sẽ không rời bỏ em. . . . . .
Mạc Oánh, cho anh ba năm, chờ anh ba năm được không? Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, cho em cuộc sống hạnh phúc. . . . . .
Tất cả đã quá muộn, không trở về được nữa, tất cả, tất cả đã không thể trở về được. . . . . .
“Diệp Phong, thật xin lỗi. . . . . .”
Tôi nhỏ giọng tự lẩm bẩm, tuyệt vọng nhắm mắt lại, mồ hôi xen lẫn nước mắt chảy từ khóe môi vào trong miệng, mặn chát . . . . . .
Không biết trải qua bao lâu, người đàn ông phía trên than nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng phóng ra tinh hoa vào thân thể tôi.
Tôi không còn sức lực, cuối cùng một giọt nước mắt trực trào rơi, ý thức càng ngày càng mơ hồ. . . . . .
%%%%%%%%%%%%
Ngay khi tôi tỉnh lại, người đàn ông bên gối đã sớm ăn vận chỉnh chu, đứng ở phía trước cửa sổ phì phèo điếu thuốc!
Khói sương lượn lờ, từng vòng khói đứt quãng bay lên, phác họa rõ nét ra ngũ quan của anh ta, thật giống như đồi núi nhấp nhô chập chùng.
Chương 4: Tôi sẽ dịu dàng một chút
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một màn này có phần xa lạ lại có chút quen thuộc, xa lạ vì chưa bao giờ xảy ra với bản thân tôi, đây cũng là lần đầu tiên. Quen thuộc vì trong phim truyền hình thường có cảnh sau khi cẩu nam nữ vụng trộm tỉnh lại đều là như vậy!
Tôi xoay người muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân đau đớn mỏi nhừ, thật vất vả ngồi dậy, chăn lại không cẩn thận rơi xuống đất, thân thể trần trụi lộ ra trong không khí. Trong lòng luýnh quýnh, thời điểm khom lưng nhặt chăn, ánh mắt vô tình lướt đến ga giường trắng tinh, phát hiện ở giữa có vết máu đỏ tươi rất chói mắt.
Tôi ngây ngẩn cả người! Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh ta cũng vừa vặn dừng lại ở vết máu trên giường, trong mắt thoáng qua một chút thần sắc mà tôi không thấy rõ, rất nhanh liền tự nhiên quay mặt đi.
Khuôn mặt tôi ửng đỏ vì xấu hổ, không biết vì sao ngay cả thời điểm bị anh chiếm đoạt cũng không có loại cảm giác này!!!
“Tôi không biết cô là lần đầu tiên.” Anh nói.
“Không sao. . . . . .”
“Cô nên nói sớm cho tôi biết.”
“Nói cho anh biết thì thế nào?”
“Tôi sẽ dịu dàng một chút.”
Dịu dàng một chút? Tôi giật giật khóe miệng lộ ra nụ cười đắng chát.
Không phải đàn ông coi chuyện lên giường với xử nữ là rất vẻ vang sao? Hiện tại, anh ta hẳn là rất có cảm giác thành công đi! Thật vừa lòng mới đúng!
“Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, về phần nữ chính trong phim, tôi hi vọng sớm nhận được lời đồng ý từ đạo diễn, tôi tin tưởng Lục tiên sinh là người hết lòng tuân thủ lời hứa.” Vừa nói tay vừa mặc quần áo, giữa hai chân còn có chút đau đành dựa vào tường mới có thể đứng vững.
“Chờ một chút!” Giọng nói của anh ta đột nhiên vang lên.
Tôi vừa bước chân tới cửa liền dừng lại.
“Một diễn viên có thể đảm nhận mọi loại nhân vật mới được gọi là diễn viên giỏi, Lục Minh Hiên tôi cũng không có bản lĩnh mới một lần đã tuyển chọn được nữ chính. Xem ra Mạc tiểu thư, cần thử nhiều lần mới được. . . . . .” Trong lời nói của anh ta mang theo ngụ ý là anh ta còn chưa đủ đâu!
Tôi cũng không vì thế mà tức giận, ngược lại bình tĩnh gật đầu: “Tốt, vậy lần sau, xin Lục tiên sinh hẹn trước địa điểm thời gian gặp mặt cùng nhân vật cần đóng, phương thức liên lạc đều nằm trong tư liệu của tôi. Quấy rầy Lục tiên sinh nghỉ ngơi, thật xin lỗi, tôi đi trước.”