• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Gây tại quầy rượu

Nửa đêm, Đoan Mộc Mộc bị tiếng phá cửa đánh thức, ngoài ý muốn là Lam Y Nhiên đang đứng ngoài cửa, phản ứng đầu tiên của cô chính là đóng cửa, nhưng bị ngăn trở: “Không thấy An Thần.”

Những lời này khiến cơn buồn ngủ của Đoan Mộc Mộc tỉnh hơn phân nửa, nhưng nghĩ lại, người i đàn ông kia không thấy có liên quan gì đến mình, ngáp một cái, Đoan Mộc Mộc mở cửa lớn một chút: “Anh ta không có ở đây, không tin cô có thể đi vào lục soát!”

Lam Y Nhiên lắc đầu một cái: “Tôi biết. . . . . . Anh ấy đang say ở quán bar, cô có thể giúp tôi đưa anh ấy về không?”

Thì ra là vì vậy!

Đoan Mộc Mộc rất muốn từ chối, nhưng lúc này nhìn trong ánh mắt Lam Y Nhiên có vẻ cầu khẩn, cuối cùng cô cũng không nhẫn tâm, nghe nói những người phụ nữ xinh đẹp sẽ có lực hút cực mạnh, quả nhiên không sai, Đoan Mộc Mộc tùy tiện thay bộ quần áo khác, cùng Lam Y Nhiên đi tới quán bar.

Trong một góc mờ tối, trước mặt Lãnh An Thần nằm ngổn ngang một đống chai bia, mà trong ngực của anh còn có mỹ nữ, tóc vàng mắt xanh, vóc người nóng bỏng khiến người ta chảy cả máu mũi.

Đoan Mộc Mộc nhìn một màn này, ở trong lòng liền vang lên một tiếng, Lãnh An Thần ơi Lãnh An Thần, anh ra ngoài hưởng tuần trăng mật mang theo vợ không đủ, còn mang theo người tình, kết quả vẫn chưa thoả mãn, lại còn đi chơi lêu lổng, anh thật là rách nát tới cực điểm.

Nhưng Lam Y Nhiên lại không bình tĩnh được như Đoan Mộc Mộc, khi nhìn thấy bàn tay cô gái ngoại quốc cắm vào trong lưng quần của Lãnh An Thần thì nhất thời ghen ghét tức giận, đi lên kéo người phụ nữ kia cho một cái tát.

Trong phút chốc quán bar đang huyên náo trở nên yên lặng, chỉ có tiếng nhục mạ của Lam Y Nhiên cực kỳ vang dội: “Thật không biết xấu hổ!”

Khi cô gái ngoại quốc quay mặt thẳng lại thì Đoan Mộc Mộc rõ ràng thấy khóe môi cô có vết máu đỏ tươi, trong lòng không khỏi hít một hơi khí lạnh, Lam Y Nhiên ra tay quả thật rất nặng, thật ra thì Đoan Mộc Mộc cũng đã từng lĩnh giáo qua.

Không khí chung quanh đột nhiên trở nên mỏng manh, Đoan Mộc Mộc lúc này mới phát hiện ra bọn họ đã bị vây quanh, phía sau toàn là những người đàn ông hung hãn, lòng nhất thời trầm xuống, kéo Lam Y Nhiên, sau đó cùng cô ta nhấc Lãnh An Thần lên: “Thật xin lỗi các vị, vui lòng nhường đường một chút!”

Câu nói của Đoan Mộc không những khiến họ không nhường đường, mà ngược lại càng khiến không gian của bọn họ càng trở nên nhỏ hẹp, Đoan Mộc Mộc cho rằng bọn họ muốn tiền, nhanh chóng móc ví trong túi Lãnh An Thần ra, sau đó lấy ra một cọc tiền không quản là bao nhiêu, tất cả đều đặt hết lên trên bàn, cười thân thiện một tiếng: “Hiện tại OK rồi hả?”

OK? Đoan Mộc Mộc nằm mộng đi! Chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, cô bị xách lên y hệt như con gà con, ném ra chiếc ghế sa lon phía sau lưng, sau đó Lam Y Nhiên cũng bị hai người đàn ông bắt lại.

“Buông tôi ra, khốn kiếp, các người muốn làm gì?” Lam Y Nhiên sợ hãi, liều mạng hét chói tai.

Chỉ thấy người phụ nữ bị đánh vừa rồi chợt móc từ trong ủng ra một con dao nhọn chỉa vào mặt Lam Y Nhiên: “Con đàn bà thúi này dám đánh tao, hôm nay tao sẽ rạch nát mặt của mày ra!”

Lam Y Nhiên sợ hãi rơi cả nước mắt, Đoan Mộc Mộc cũng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Lam Y Nhiên bị rạch nát khuôn mặt.

“Dừng tay!” Chợt, Lãnh An Thần nửa tỉnh nửa say trong thoáng chốc tỉnh táo lại: “Thả cô ta ra!”

Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, nhìn vẻ mặt người đàn ông khôi phục lại vẻ âm lãnh, cô sao lại có thể quên mất Lam Y Nhiên là tâm can bảo bối của anh, sao anh có thể để cô bị hủy dung chứ?

Tuy nhiên Lãnh An Thần hình như quên mất là đang ở nước ngoài, hơn nữa hiện tại anh còn thân cô thế cô . . . . . .

“Cẩn thận ——” khi Đoan Mộc Mộc nhìn thấy một họng súng đen ngòm chỉa vào gáy Lãnh An Thần, theo bản năng cô lao tới, khi tiếng súng vừa vang lên thì cô đã nhào tới sau lưng Lãnh An Thần, ôm chặt lấy anh .

 

Chương 22: hông cho anh mang theo tình nhân

Mùi vị nồng đậm của anh xâm nhập vào hơi thở, thậm chí khiến cô quên mất cảm giác đau trên người, thật sự không đau, ngoài ý muốn của cô.

Thân thể của cô bị anh xoay ngược lại, lúc này đang nằm trong ngực của anh, cô nhìn thấy bộ dáng của anh, tròng mắt thâm thúy, sóng mũi cao, đôi môi nhỏ, thật ra thì người đàn ông này rất đẹp trai, đẹp trai đến độ khiến cô muốn đưa tay sờ một cái, mà cô cũng đã làm như vậy.

Ngón tay lướt qua mặt anh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, sau đó ngón tay của cô bị anh ngậm vào trong miệng, âm thanh của Lãnh An Thần run rẩy vang lên: “Sao cô ngu như vậy?”

Ngu?

Lúc này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra mình không phải ngu thì là cái gì? Sao lại thay anh cản đạn? Nên biết rằng cô rất sợ chết.

Nhưng, trong giây phút này, cô lại không thấy hối hận vì đã ngu một lần!

Thân thể giống như bao cát bị đâm thủng, có thứ gì đó nhanh chóng biến mất, trước mắt của cô không còn rõ ràng nữa, kể cả bộ dáng của anh cũng dần dần mơ hồ, cô đã sắp chết rồi sao?

Chợt, trong đầu Đoan Mộc Mộc vang lên tiếng nói:

“Lãnh An Thần . . . . . .” Cô nỗ lực kêu lên tên của anh, cũng cảm thấy mặt của anh dán sát lại, rất ấm áp, rất thoải mái, thoải mái khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

“Thật xin lỗi. . . . . .” Trước khi mắt nhắm lại cô đã kịp nói ba chữ này.

Thật xin lỗi, cô đã phá hủy lễ đính hôn của anh.

Thật xin lỗi, cô đã gây phiền não cho anh

Thật xin lỗi, tất cả mọi chuyện không phải cô cố ý.

Lam Y Nhiên nhìn một màn này, sợ hãi sớm đã bị thay thế bằng khiếp sợ, Đoan Mộc Mộc cư nhiên thay Lãnh An Thần ngăn cản viên đạn, nếu là cô đứng ở chỗ đó, chỉ sợ cũng không dám làm điều này?

Người phụ nữ này chẳng lẽ chỉ vì nhất thời chơi đùa mới chịu gả cho Lãnh An Thần sao? Hay là, căn bản cô đã yêu anh?

Nhìn lại bộ dạng Lãnh An Thần ôm chặt Đoan Mộc Mộc, trái tim Lam Y Nhiên chợt trầm xuống, anh như vậy hoàn toàn không giống như đang khẩn trương lo lắng cho một ân nhân đã cứu mạng anh, mà giống như. . . . . .

Chợt, Lam Y Nhiên sợ hãi, còn sợ hơn so với sợ con dao găm đang còn gí trên mặt mình.

*

“Thật là đau!” Đoan Mộc Mộc ai oán than một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, màu trắng chướng mắt khiến phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ mình đã lên Thiên đường.

“Em đã tỉnh, chỗ đó có không thoải mái không?” Âm thanh vang lên bên tai khiến cô kinh ngạc trừng mắt nhìn.

Lãnh An Thần?

“Không phải tôi ở trên thiên đường sao?” Cô vừa mở miệng đã khiến Lãnh An Thần dở khóc dở cười.

“Ừ, tôi và em đã cùng đến Thiên đường.” Câu hỏi của cô khiến anh cũng thốt lên lời nói dối nghịch ngợm.

Đoan Mộc Mộc – ý thức còn chưa quay trở lại: “Anh, chẳng lẽ anh cũng trúng đạn?”

Nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần có chút lo lắnh, người phụ nữ này sẽ không trở nên đần độn chứ?

“Lãnh An Thần! Sao anh cũng trúng đạn?” Cô chợt nắm tay anh, kích động.

Lãnh An Thần nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch không có chút máu của cô, rồi cầm tay cô: “Tôi không bị trúng đạn, em cũng chưa lên Thiên đường, chúng ta đều còn sống.”

Cô còn sống? Có thật không?

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời đỏ hồng ấm áp, lúc này, Đoan Mộc Mộc mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng rằng mình đã chết!”

“Cháu dâu của ta sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ?” Đột nhiên, một âm thanh già nua chen vào, Đoan Mộc Mộc nhìn sang, nhìn thấy lão phu nhân đang được người dìu vào.

Đoan Mộc có chút ngây ngô, cho đến khi Lãnh An Thần ghé vào tai cô nói một câu: “Em ngủ mê ba ngày ba đêm, chúng ta đã trở về nước!”

“Á?” Đoan Mộc Mộc thét chói tai: “Tôi còn chơi chưa đủ, sao đã về nước rồi?”

Nhất thời, lời nói của cô khiến cả phòng cười to, Đoan Mộc Mộc lúc này mới cắn môi, ngượng ngùng giấu mặt vào trong chăn.

“Nha đầu ngốc, chờ cháu khỏe lại, sẽ kêu Tiểu Thần dẫn cháu đi.” Lão phu nhân đi tới, kéo chăn ra.

“Vậy thì không cho anh ta mang theo tình nhân.” Những lời này bật thốt lên, chỉ thấy Lãnh An Thần đứng một bên sắc mặt đã biến thành màu gan heo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK