• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?

Chim hót rầm rì, ánh mặt trời vàng óng phá vỡ mộng đẹp của đêm, Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, tay của một người đàn ông quấn ngang hông, giống như sợi dây leo, chặt chẽ như vậy, cô hoảng hốt mấy giây, cho đến khi nhìn thấy bản thân mình đang dựa vào tấm bia.

Sau giây phút kinh hãi ngắn ngủi, dường như không thể tin được, cô lại ngủ cả đêm ngoài nghĩa trang, thật ra thì chỉ là nửa đêm, nhìn lại người đàn ông đang dựa vào trong ngực cô, chân mày giãn ra, khóe môi mỉm cười, dán chặt vào ngực của cô, như một cậu bé không muốn xa rời mẹ mình.

Nghĩ đến đêm qua anh say rượu nỉ non, cô nhíu mày, người đàn ông này sẽ không xem cô thành mẹ mà dựa vào chứ?

Bĩu môi, Đoan Mộc Mộc đang suy nghĩ có nên gọi anh tỉnh dậy hay không, lại phát hiện anh đã tỉnh rồi, đang kinh ngạc nhìn cô, hình như ngoài ý muốn khi thấy cô ở chỗ này, nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã hoàn toàn tỉnh táo, không chút do dự rời khỏi ngực cô, cất bước đi khỏi nghĩa trang.

Không nói một câu, thậm chí còn không nhìn cô một chút nào, anh lại khôi phục vẻ lạnh lẽo như cũ, lạnh lẽo giống như ngăn cách với cả thế giới này.

Đoan Mộc Mộc chống tay vào tấm bia đứng lên, xoay xoay cơ thể đau nhức, nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa, trong lòng dâng lên một cảm xúc không nói ra được, đau xót, thật không dễ chịu chút nào.

“Sáng hôm nay máy bay xuất phát lúc mười một giờ, nếu như không muốn trễ, thì nhanh một chút. ” Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc nhìn tấm hình trên bia mộ bất mãn bĩu môi thì từ sau lưng truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Tại sao lại đi máy bay? Câu nói của Lãnh An Thần khiến Đoan Mộccó chút ngây ngốc, hoàn toàn quên mất hôm qua lão phu nhân có nói về chuyến đi qua Pháp, nhưng lời của anh cô không dám không tuân theo a, hướng về người phụ nữ trên mộ bia vái thật sâu một cái, Đoan Mộc Mộc vội vàng đi theo.

Trong xe, Đỗ Vấn đã tỉnh, thật ra thì ngày hôm qua anh muốn gọi bọn họ, nhưng khi nhìn thấy bọn họ kề cận gắn bó bên nhau ấm áp như vậy, anh cũng không muốn quấy rầy, vì vậy ngủ luôn trên xe.

“Về biệt thự!” Đoan Mộc Mộc vừa lên xe, người khác liền phát hiệu lệnh.

Tắm, thay quần áo, cho đến khi ngồi lên máy bay, Đoan Mộc Mộc vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ, người đàn ông này làm việc cũng quá lưu loát đi?

Đoan Mộc Mộc đã nhớ lại lão phu nhân có nòi về chuyện đền bù tuần trăng mật, đột nhiên trái tim nhỏ nhảy loạn, không nhịn được nhìn về người đàn ông ngồi bên cạnh, chỉ thấy anh nhắm hai mắt, rất chặt, có lẽ do đêm qua ngủ không ngon, giờ phút này có chút sưng mọng, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh chút nào.

“Nhìn rất đẹp trai phải không?” Anh chợt mở miệng, nhưng mắt vẫn nhắm.

Đoan Mộc Mộc giật mình sỡ hãi, vội vàng ngồi thẳng dậy, trên mặt hiện ra một tầng đỏ ửng, “Ai mà thèm nhìn?”

Khóe môi Lãnh An Thần khẽ khẽ động, “Nguyện vọng của lão phu nhân không thể không thỏa mãn, em chuẩn bị xong chưa?”

“Cái gì?” Đoan Mộc Mộc phát hiện người này nói chuyện luôn không đầy đủ, thích làm cho người ta suy đoán.

“Cháu trai của bà. ” Lãnh An Thần chợt mở mắt nhìn về phía cô, tròng mắt đen nhưng sáng quắc nhuộm một tầng ẩm ướt, anh tuấn mê hoặc khiến người khác thấy hoảng hốt, nhưng trong lòng Đoan Mộc Mộc sợ lại là câu nói của anh.

Anh có ý gì? Không phải muốn đùa mà thành thật, thật sự muốn cùng cô sinh con chứ?

Không, tuyệt đối không thể.

“Lãnh An Thần, anh muốn làm gì?” Suy nghĩ trong đại não của Đoan Mộc Mộc vòng vo nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu như vậy.

Ánh mắt của người đàn ông cố định trên mặt cô, phức tạp khó hiểu, trong chốc lát, chỉ thấy anh điều chỉnh tư thế ngồi, một lần nữa nhắm mắt lại, nói một câu, “Chuẩn bị sẵn sàng đi!”

Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Sinh con sao?

Oanh ——

Câu nói cuối cùng này của Lãnh An Thần giống như một trái pháo phá tan tâm trạng vui vẻ đi du lịch của Đoan Mộc Mộc thành từng mảnh nhỏ.

 

Chương 48: Đi tắm

“Một phòng!”

“Hai phòng!”

Trong khách sạn, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần giằng co, nữ nhân viên phục vụ đứng trước quầy nhìn bọn họ cười một tiếng, “Thưa Tiên sinh, phu nhân, phòng của quý ngài Hội Cơ Kim đã sắp xếp, đây là thẻ mở cửa phòng của quý ngài.”

Biểu tình của Đoan Mộc Mộc bị câu nói này làm cho cứng ngắc, tuy nhiên khi thẻ mở cửa phòng đưa tới, cô đã nhanh chóng vượt lên trước một bước giơ tay cầm lấy.

Mấy ngày nay ở nhà họ Lãnh, cô chỉ ngủ ở giường lớn có một lần, nói gì thì nói lần này cô cũng muốn chiếm chủ động, để cho anh nếm mùi vị ngủ trên ghế sofa.

Tiến vào phòng, Đoan Mộc Mộc liền lấy tư thế chiếm hữu tuyệt đối – nằm dang tay chân hình chữ đại ngã xuống giường, cũng hả hê tuyên bố, “Cái giường này kể từ bây giờ chính là của tôi!”

Lãnh An Thần vừa tháo cà vạt, vừa liếc mắt người phụ nữ có tư thế nằm trên giường vô cùng không ưu nhã, hừ một tiếng, “Thì ra em không kịp chờ đợi muốn cùng tôi tạo người như vậy!”

“Cái gì?” Đoan Mộc Mộc nhảy dựng lên, “Tôi chỉ nói cái giường này là của tôi.”

“Người của tôi cũng là của em. ” Lãnh An Thần cười nhạt, vừa nói vừa cởi hoàn toàn, cơ thể phái nam không chút nào che giấu đứng sững trước mặt Đoan Mộc Mộc, “Bà xã, anh đi tắm rửa trước.”

A! A! A!

Cho đến khi anh vào phòng tắm, Đoan Mộc Mộc mới kịp phản ứng, nhưng cô thề rằng, kiên quyết không cùng anh tạo người, tuyệt đối không muốn, cho nên khi Lãnh An Thần đi ra, Đoan Mộc Mộc đã ngoan ngoãn nằm trên ghế sa lon rồi, cũng rất chân chó hướng anh cười một tiếng, “Giường lớn để cho anh, tôi trở về ghế sa lon ư thích của khách sạn.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại đang mắng không ngớt, thoải mái cái trứng a, ghế sa lon có thoải mái thế nào đi chăng nữa thì làm sao có thể so sánh với chiếc giường lớn mềm mại như vậy? Vừa rồi mới chỉ nam82m thử một chút thôi, mà cô đã mê mẩn rồi!

“Vậy sao? Thật ra thì tôi không ngại em và tôi ngủ chung một cái giường.” Lãnh An Thần chỉ quấn một cái khăn lông rộng lùng thùng ở bên hông, trên người vẫn còn đọng lại những giọt nước còn chưa lau khô, từng viên tròn vo nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra vẻ hấp dẫn chết người.

Đoan Mộc Mộc cảm thấy tim đập rộn lên, dời ánh mắt đi, tức giận nói, “Không lạ gì.”

“Đi tắm!” Khi người nào đó mở miệng, thì chiếc khăn tắm đã bị kéo rơi ra, tiện tay quăng đi, chiếc khăn bay một vòng trên không rồi rơi trúng vào đầu Đoan Mộc Mộc, mùi vị của anh lẫn vào khăn trong nháy mắt bao phủ, Đoan Mộc Mộc căm tức gạt mạnh một cái, mặt đỏ lên giống như quả táo chín.

“Lãnh An Thần, anh đừng có khinh người quá đáng!”

“Khinh người?” Tên con trai xoay người lại, đôi mắt bị nước rửa qua tỏa ra tia sáng bức người.

Lại một lần nữa thấy hết toàn bộ thân thể anh, Đoan Mộc Mộc hận không tới muốn đấm ngực, mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng loại đồ vật này nếu thấy nhiều sẽ gây tội ác, “Lãnh An Thần, anh là đồ điên a, tại sao không mặc quần áo, tại sao lại dùng khăn tắm ném tôi? Tại. . . . . .”

Câu kế tiếp còn chưa nói hết, cô liềnim bặt, bởi vì người nào đó đã đi tới, khóe môi mang theo nụ cười u ám thâm sâu khó lường, “Bà xã, em ầm ĩ rất mạnh mẽ!”

Đoan Mộc Mộc sợ hãi lui về sau, “Anh đừng tới đây!”

Hai cánh tay người đàn ông căng ra, cơ bụng mạnh mẽ lộ ra ngoài, từng múi từng múi chỉnh tề giống như ô vuông, “Đi – tắm – tắm!” Anh gằn từng chữ nhắc nhở.

Lời này rơi vào tai Đoan Mộc Mộc cảm giác rất ái muội, cô lắc đầu, “Không muốn! Tôi còn chưa chuẩn bị xong, cho nên anh không thể ép buộc tôi, như vậy không bảo đảm, chuyện này phải diễn ra trong tình huống anh tình tôi nguyện mới có chất lượng tối ưu.”

Cô lầm bầm nói một tràng, chân mày người nào đó càng ngày càng cau chặt, người phụ nữ này đang suy nghĩ gì?

“Tôi kêu em tắm rồi thay quần áo đi tham gia dạ tiệc hôm nay!” Lãnh An Thần thật sự không còn gì để nói với trí tưởng tượng phong phú của người phụ nữ này.

“Hả?” Đoan Mộc Mộc trở nên lung túng, thì ra chuyện không phải như cô nghĩ.

“Nhanh đi, trễ một giây nữa, bây giờ tôi liền muốn em!” Lòng kiên nhẫn của Lãnh An Thần đã tiêu hao hết, nên phát ra sự uy hiếp trí mạng.

“A! Tôi sẽ đi. . . . . .” Một người phụ nữ bỏ trốn mất dạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK