• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: An phận một chút!

Nghe trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đều, Đoan Mộc có cảm giác may mắn tránh được một kiếp, thế nhưng đây là cô mới gả vào nhà họ Lãnh ngày đầu tiên, còn mỗi ngày sau này cô có thể tránh thoát như thế nào đây?

Ôm chặt cái chăn trong ngực, cô vùi người trên ghế sa lon, đêm rất dài, mà cuộc sống của cô sau này hình như còn dài hơn.

Ở bàn ăn sáng của nhà họ Lãnh, nếu như nói món ăn phong phú, như vậy thì người càng phong phú hơn, khiến Đoan Mộc Mộc gần như không thể tiêu hóa được.

“Đây là mẹ hai của cháu, đó là mẹ ba, còn đây mẹ út của cháu.” Bà lão mở miệng, Đoan Mộc Mộc ngay lập tức bối rối, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần , nghĩ thầm người đàn ông này sao lại nhiều mẹ như vậy.

“Họ đều không phải là mẹ tôi! ” Đúng lúc này, người đàn ông đang cúi đầu ăn mở miệng, sau đó liền nghe tiếng cây gậy trong tay lão phu nhân gậy gõ vang trên mặt đất.

Đoan Mộc Mộc mơ hồ đoán ra cái gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau đó nhất nhất chào hỏi, những người khác trên bàn lại tiếp tục bắt đầu giới thiệu:

“Chị là chị cả của em, Lãnh Mặc Doanh!”

“Em là Lãnh Ngọc Thù, là em của chị!”

Hai vị mỹ nữ lạnh lùng cao quí, vừa nhìn đã biết là tiểu thư con nhà giàu có, Đoan Mộc Mộc gật đầu coi như đã biết, tiếp đó liền nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh có một chút trẻ con.

“Còn có em. . . . . . Chị, em tên là Lãnh An Đằng.” Giọng nói là của một người đàn ông, không, chính xác mà nói là một thiếu niên, bởi vì ánh mắt của cậu trong suốt như nước, không có một chút tạp chất bẩn thỉu nào, khiến người ta có cảm giác đây là một cậu bé ngây thơ thuần khiết, như thiên thần, da tay của cậu rất trắng, trắng không giống bình thường, giống như trẻ con.

Nếu như không phải trong trường hợp bắt buộc, Đoan Mộc Mộc thật sự rất muốn đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết trắng nõn này một cái.

“Xin chào, chị tên là Đoan Mộc Mộc. ” cô nhìn cậu bé trước mắt tên là Lãnh An Đằng này lộ ra một nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào ngôi nhà này.

Cạch!

Là chiếc đũa va vào mặt bàn phát ra âm thanh!

Đoan Mộc Mộc theo phản xạ nhìn qua, liền chạm vào con ngươi sâu như biển của Lãnh An Thần , như lập tức hút cô vào.

“Nó là em chồng của cô.” Anh rút một miếng khăn từ bên cạnh bàn, lau khóe môi, rồi đứng dậy: “Cho nên an phận một chút, không nên cứ thấy đàn ông là quyến rũ.”

Trong nháy mắt, mặt của Đoan Mộc Mộc như bị kim châm chảy máu đỏ bừng.

“Thằng khốn kiếp, mày nói cái gì?” Người đàn ông trên bàn lên tiếng, ông là cha của Lãnh An Thần – Lãnh Chấn Nghiệp.

Lãnh An Thần vừa bước ra ngoài liền dừng lại: “Tôi nói sai sao? Một người người phụ nữ chưa lập gia đình nếu không bị dụ dỗ, thì làm gì có đứa bé?”

Đoan Mộc Mộc cúi gằm xuống bàn, lòng bàn tay chà xát vào nhau muốn rách nát, vốn tưởng rằng trải qua đêm qua bọn họ có thể chung sống hòa bình, thì ra là không phải như vậy.

Anh vẫn hận cô như cũ!

“Cháu muốn đi đâu?” Lão phu nhân mở miệng, rốt cuộc đã phá vỡ cục diện bế tắc khó chịu.

Khóe môi Lãnh An Thần nhếch lên không dấu vết: “Đi làm!”

“Nhưng hôm nay là ngày kết hôn đầu tiên của cháu! ” Lão phu nhân nhắc nhở anh.

“Cháu biết1 ” Lãnh An Thần đi tới, ôm vai lão phu nhân lấy lòng: “Nhưng bà nội à, vợ con bây giờ đã lớn bụng, nếu ở nhà con chỉ có thể nhìn không thể ăn, nín sẽ bị hỏng đấy!”

Nói xong, anh còn nhìn về phía Đoan Mộc Mộc vẻ như khiêu khích, khiến cô không khỏi nhớ tới một màn nhục nhã tối hôm qua, nhanh chóng cúi đầu.

“Đứa bé này. . . . . .” Lão phu nhân nhéo vào mặt Lãnh An Thần , giọng nói đều là vẻ cưng chiều: “Được rồi, đi sớm về sớm, tối nay gia đình có dạ tiệc, đều là bạn bè thân thích tới, Mộc Mộc đã gả vào nhà ta rồi cần phải biết.”

“Được!” Lãnh An Thần cúi đầu hôn vào má lão phu một cái: “Cháu bảo đảm sẽ đi sớm về sớm.”

Anh lúc này như ánh mặt trời nghịch ngợm, như như một đứa trè, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lẽo lúc trước, nhìn bóng lưng anh biến mất, lúc này Đoan Mộc Mộc mới phát giác Lãnh An Thần sâu sắc đáng sợ.

“Ăn cơm xong, đến thư phòng của ta một chuyến!” Đoan Mộc Mộc đang mất hồn thì nghe thấy Lãnh Chấn Nghiệp mở miệng.

 

Chương 8: Lão sắc lang!

Thư phòng bằng gỗ Tử Đàn, lộ ravẻ xa hoa, chỉ có điều rèm cửa sổ kéo kín mít, khiến người ta có cảm giác bị đè nén không thở nổi, Đoan Mộc Mộc đứng ở một bên, lo sợ lo lắng nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên đối diện mình, nửa ngày mới kêu thành tiếng: “Cha. . . . . .”

Lãnh Chấn Nghiệp xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm ngừng trên mặt Đoan Mộc Mộc khoảng hai giây, rồi mới mở miệng: “Ngồi đi!”

“Vâng!” Đoan Mộc Mộc ngồi xuống, lại thấy Lãnh Chấn Nghiệp cũng ngồi sát lại, theo bản năng, Đoan Mộc Mộc ngồi dịch ra xa một chút: “Cha, cha tìm con có chuyện gì sao?”

Kể từ khi bước vào nhà họ Lãnh, Đoan Mộc Mộc gặp Lãnh Chấn Nghiệp, ấm áp thì chưa đủ nhưng lạnh lẽo lại có thừa, nhưng trong giờ khắc này ông ta chợt lộ ra một nụ cười mềm mại, khiến Đoan Mộc có chút luống cuống: “Cha. . . . . .”

“Mộc Mộc!” Lãnh Chấn Nghiệp cười, chỉ là nụ cười này khiến người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy: “Đã quen thuộc chưa?”

Cái gì? Cô mới kết hôn có một ngày mà thôi, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn khéo léo gật đầu một cái: “Cũng tạm ạ!”

“Cha kêu con tới đây cũng không có chuyện gì. ” Lãnh Chấn Nghiệp nói xong dựa sát vào cô một chút, Đoan Mộc Mộc mặc dù không dám lộn xộn, nhưng thần kinh đã rất căng thẳng: “Cha chỉ muốn nói cho con biết, về sau nếu có chuyện gì, mặc dù đối với cha mà nói, đứa bé An Thần kia bị làm hư rồi, tính khí quái lạ, con cần phải độ lượng!”

Lúc này Lãnh Chấn Nghiệp hoàn toàn là hình tượng của một người cha từ ái, khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy thái độ này không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu một cái: “Con biết rồi!”

“Vậy thì tốt. ” Nói xong, Lãnh Chấn Nghiệp cầm tay cô, động tác này đã dọa Đoan Mộc Mộc, cô bật đứng lên, lui ra ba bước.

“Cha. . . . . .”

Sắc mặt Lãnh Chấn Nghiệp hơi biến đổi, nhưng sau đó liền cười: “Chuyện của cha con ta cũng biết rồi, con không cần quá khổ sở, về sau cứ xem cha như ba ruột của con, có được không?”

Nhịp tim của Đoan Mộc Mộc đập dữ dội, không rõ nguyên do, vội vàng gật đầu một cái: “Cha, nếu như cha không còn chuyện gì khác, con xin phép đi ra ngoài!”

“A, được!” Lãnh Chấn Nghiệp vừa đồng ý, bóng dáng của Đoan Mộc Mộc đã biến mất ở thư phòng.

Cả ngày, trong lòng Đoan Mộc Mộc đều là hoảng loạn, tại sao cô cảm giác Lãnh Chấn Nghiệp đột ngột rất tốt, khiến cô có loại cảm giác như chồn đi chúc tết gà? Đặc biệt là ông ta còn cầm tay cô, nhớ lại khiến toàn thân cô nổi da gà.

“Bà xã của tôi, cô đang nghĩ cái gì?” Đoan Mộc Mộc suy nghĩ đến mất hồn, ngay cả Lãnh An Thần vào phòng lúc nào cũng không phát hiện.

“Không có.” cô hốt hoảng tránh xa anh một chút.

Nhìn thấy cô có vẻ xa lánh mình, Lãnh An Thần nhếch môi cười: “Nghe nói Lãnh Chấn Nghiệp tìm cô rồi hả?”

“À? Ồ!” Cô gật đầu, không ngờ người đàn ông này không ở nhà, lại biết tất cả, đúng là một con hồ ly tinh.

“Về sau cách xa ông ta một chút.” Anh chợt lạnh lùng mở miệng.

Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, không nhịn được nói ra sự nghi ngờ trong lòng: “Hai mẹ ngồi ăn cơm sáng sớm hôm nay đều là vợ của ông ấy sao?”

Lãnh An Thần nghe thấy cô hỏi chuyện này, tròng mắt đen nhánh chợt trở nên tối tăm, sau đó gương mặt tuấn tú áp sát tới cô, ngữ điệu cũng thay đổi: “Ông ta căn bản là một lão sắc lang.”

“Cái gì?” Đoan Mộc Mộc cảm thấy sống lưng tê dại, không khỏi nhớ tới chuyện Lãnh Chấn Nghiệp cầm tay cô, chính là động tác cợt nhả kia.

Nhìn ánh mắt hốt hoảng của Đoan Mộc Mộc, Lãnh An Thần nâng cằm cô lên, chóp mũi gần như đụng vào mũi cô: “Đừng nói với tôi, ông ta đã làm gì cô.”

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc nhìn thấy những tia sáng như muốn giết người trong mắt Lãnh An Thần , cô vội vã lắc đầu: “Không có, không có. . . . . . Chỉ nói là sau nếu có việc thì tìm ống ấy.”

Lãnh An Thần có vẻ không tin tưởng, ánh mắt bén nhọn như rắn độc vẫn nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên thủng cô, Đoan Mộc Mộc bị anh nhìn cảm thấy chột dạ, cuống quít nói: “Anh làm đau tôi.”

Anh buông tay ra, Đoan Mộc Mộc vừa tính thở phào, liền nghe Lãnh An Thần nói tiếp: “Đi dự tiệc với tôi, nhớ đừng làm cho tôi mất thể diện!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK