Chương 21: Trốn tránh (2)
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thậm chí sau ba năm không gặp, giọng nói Tạ Vân Triết vẫn còn rất dễ nghe. Nằm sấp xuống sàn nhà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống mặt, rất sợ Tiêu tổng không vui sẽ đẩy cô ra ngoài.
Bây giờ cô không cần Tạ Vân Triết gặp được cô.
“Còn không chuẩn bị tan ca sao?” Cơ thể Tạ Vân Triết đã dựa sâu vào lưng ghế, nhìn vị tổng tài băng lãnh trước mặt.
“Còn có một số chuyện phải làm, anh ra khỏi đây trước đi”. Tiêu Ký Phàm không khách khí chút nào hạ lệnh đuổi khách, thậm chí lười biếng ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy một lần.
“Không phải lại chuẩn bị đi công tác sao?” Tạ Vân Triết trêu ghẹo.
Tiêu Ký Phàm giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Ngậm miệng thối của anh lại”.
“Yên tâm đi, anh sẽ không cho Ngọc Hân biết”. Tạ Vân Triết cười ha ha nói: “Anh nói này Ký Phàm, em cũng phải kiềm chế một chút, chú ý thân thể, đùa với phụ nữ có hại cho thân thể nhiều hơn đó”.
Một tiếng buồn nôn truyền đến từ dưới bàn, Tiêu Ký Phàm dọa nạt, trừng phạt bằng cách lấy chân giẫm lên người cô, Lâm Tử Hàn đau thiếu chút nữa thì sợ hãi kêu lên, vội vàng che miệng lại.
Tiêu Ký Phàm như không có việc gì liếc Tạ Vân Triết, cười lạnh nói: “Nếu như ở đây buồn chán, còn không bằng đi đăng tin lên tìm chị dâu đi”.
Mỗi lần bị người khác bàn tới việc này, trái tim Tạ Vân Triết trầm xuống, trên mặt hiện lên nỗi buồn. Ba năm, anh tìm cô ba năm, nhưng mà ngay cả hình bóng cũng đều không tìm thấy. Nếu không phải là vì Tạ phu nhân nhốt anh vào trong phòng, thế nào anh cũng không để Lâm gia mang vợ của mình đi. Khi anh tới Lâm gia, Lâm phu nhân nói cho anh biết, Lâm gia từ nay về sau không có đứa con gái là Lâm Tử Hàn.
Từ thời điểm đó, anh tìm cô, tìm kiếm trong ba năm, ngay cả một sợi lông tơ của cô cũng không tìm được, bất cứ như thế nào, anh sẽ không bỏ cuộc.
Sau câu nói của Tiêu Ký Phàm, thực sự làm cho Lâm Tử Hàn kinh ngạc, Tạ Vân Triết vẫn còn đang tìm cô sao? Vì sao không quên cô đi? Cô cùng anh, vĩnh viễn không có khả năng. Tạ phu nhân không chấp nhận cô, càng không chấp nhận Tiểu Thư Tuyết!
Cô biết mình có lỗi với anh, năm đó do ý nghĩ nhất thời, hại cho anh nhục nhã, hại anh đau khổ tìm kiếm. Với tình yêu Tạ Vân Triết dành cho cô, cô luôn luôn nhìn thấy, cũng cảm thấy từ trong tim. Nhưng mà cô làm anh bị tổn thương.
“Ra đi!” Mệnh lệnh lạnh lùng truyền đến, cắt đứt tư tưởng của Lâm Tử Hàn, cô Oh một tiếng, chui ra từ dưới bàn, nhìn anh ta biết ơn nói: “Cảm ơn anh!”
Tiêu Ký Phàm nhìn cô, mặt không chút thay đổi mà hỏi: “Vì sao trốn?”
Lâm Tử Hàn hơi ngạc nhiên, cũng không ngờ anh sẽ hỏi, suy nghĩ hai giây, ha hả cười nói: “Tôi đã từng làm việc tại tập đoàn Tạ thị, khi đang dọn dẹp vô tình chạm vào chân dung bộ sưu tập sang quý của Tạ tổng, tôi sợ anh ta muốn tôi bồi thường, không thể làm gì khác hơn là len lén trốn đi”.
“Đúng không?” Tiêu Ký Phàm cau mày liếc cô: “Vậy sẽ có một ngày cô cũng trốn khỏi Tiêu thị sao?” Loại phẩm chất nhân viên như thế này làm sao có thể vào được Tiêu thị? Xem ra anh nên chỉnh đốn lại tác phong và kỷ luật của công ty.
Lâm Tử Hàn vội lắc đầu, cộng với xua tay: “Sẽ không! Sau này tôi sẽ cẩn thận”. Đừng nói với cô, cô không thể lại mất việc nữa.
“Làm việc đi”
“Cảm ơn Tiêu tổng!” Lâm Tử Hàn la lên phấn khích, mang theo thùng rác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc của anh. Nguy hiểm thật, cô thở phào nhẹ nhóm, thầm mắng mình, sao lại nghĩ ra lý do tồi đó chứ!
Chương 22: Làm hồng nhan tức giận
Ở trong đại sảnh của tập đoàn Tiêu thị, nhân viên công ty tập trung đông đúc, vì thể hiện tầm sự coi trọng với Sầm Tuyết, Duẫn Ngọc Hân đặc biệt cho phép công nhân viên chức tới phòng đợi nghênh đón ngôi sao trẻ.
Không lâu sau, một chiếc Audi A6 dừng lại ở cửa công ty, người gác cổng nhanh chóng đi tới mở cửa sau. Ca sĩ nổi tiếng Sầm Tuyết nhã nhặn bước ra xe, đoàn người ngay lập tức nổ ra một tiếng thét kinh hãi, bắt đầu khuấy động, có thể đến gần nhìn ngắm vẻ đẹp của Sầm Tuyết, tại sao lại không vui mừng?
“Cô Sầm, chào mừng cô đến Tiêu thị” Duẫn Ngọc Hân lịch sự chào đón, bắt tay với cô ấy: “Cũng chúc mừng cô về doanh số bán album”.
“Cảm ơn” Sầm Tuyết mỉm cười liếc nhìn cô, vẻ đẹp của Duẫn Ngọc Hân làm cho đáy lòng cô rất khó chịu, thân phận của Duẫn Ngọc Hân càng làm cho cô khó chịu. Cô không chọn người có thu nhập cao mà chọn công ty Tinh Vi (Tinh tế màu nhiệm) là bởi vì công ty quảng cáo Tinh Vi do Tiêu thị quản lý, mà bên trong Tiêu thị, có người cô vẫn thích Tiêu Kỳ Phàm.
Người đàn ông đẹp trai quyến rũ kia cô chỉ thấy trong một tờ tạp chí.
“Sầm Tuyết, tôi yêu cô!” Trong đám đông truyền đến một tiếng thét chói tai, ngay sau đó là vô số các hình ảnh chụp cô đưa tới tay, chờ chữ ký của cô.
Sầm Tuyết mỉm cười, lấy bút trên tay, không có chút phiền hà nào, cô thích cảm giác được mọi người yêu mến như này, có lẽ đó là hư vinh.
Sau khi mọi người có được chữ ký, đều bắt đầu giải tán. Ánh mắt Sầm Tuyết nhìn vào Lâm Tử Hàn, vươn tay vào trong túi rút một bức ảnh có chữ ký, khóe môi cong khẽ cười, đi qua người nhân viên mặc đồng phục rồi nhét vào túi cô, sải bước ưu nhã lướt qua cô.
Lâm Tử Hàn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh có chữ ký trong tay, nghĩ: Cũng không phải chi phiếu, nếu có thể trở thành tiền bạc có phải rất tốt sao? Ngắm nhìn vào đôi mắt trông mong của hai cô gái, đưa bức ảnh trong tay ra, nói: “Cho cô này”.
“Cảm ơn” cô gái đó khoa trương cúi đầu chào, bỏ chạy.
Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt, quay người lại, lại tiếp xúc sắc mặt âm tình khó định của Sầm Tuyết, cô không hiểu được mà nhìn cô ta, không rõ mình đắc tội gì với cô ta.
Sắc mặt Sầm Tuyết lạnh lẽo, một lần nữa lấy một bức ảnh đã ký trong túi xách, không biết có một cô gái khác đang chạy đến, hi hi cười nói: “Tử Hàn, nếu chị không muốn nó thì đưa cho tôi đi”. Nói xong lấy bức ảnh có chữ ký trong tay cô chạy mất.
Sắc mặt Sầm Tuyết chuyển sang màu xanh, từ khi nào lại gặp phải con người không biết phân biệt? Lập tức mắng: “Một người chỉ quét rác, còn giả bộ cao ngạo cái gì?” Quát xong, quay người nhanh bước đi.
Duẫn Ngọc Hân chán nản, giận dữ tát lên mặt Lâm Tử Hàn, mắng: “Đắc tội với Sầm Tuyết, tôi sẽ không tha cho cô”. Mắng xong, chạy đuổi theo, theo sát phía sau Sầm Tuyết lấy lòng, càng không ngừng nói xin lỗi.
Lâm Tử Hàn ôm má đã ửng đỏ, nhất thời tức giận muốn khóc, cô làm phiền ai đâu, lẽ nào không đi theo minh tinh cũng là sai lầm sao?
Trong nhà vệ sinh, Lâm Tử Hàn dùng nước lạnh vẩy lên má trái nóng bỏng, đau đớn không giảm bớt chút nào. Vào công ty không đến hai tuần, cô đã chịu rất nhiều thương tích.
Đau khổ trở lại bộ phận vệ sinh, vừa mới vào cửa liền thấy ánh mắt lo lắng của chị Lệ nhìn mình, xong! Lâm Tử Hàn thầm nghĩ, chắc là có chuyện sẽ sảy ra.
Chị Lệ thở dài nói: “Tử Hàn, em thật đúng là đã làm chuyện không phải bình thường. Thậm chí dám đắc tội với Đại minh tinh nổi tiếng”.
Minh tinh có giỏi như vậy không? Trong lòng Lâm Tử Hàn thầm hừ một tiếng.