Chương 49: Người phụ nữ hạnh phúc
Duẫn Ngọc Hân nâng tay lên, đôi tay bé nhỏ đặt trên mặt anh, hỏi lại vấn đề nói qua vô số lần: “Ký Phàm, chúng ta khi nào đi chọn nhẫn?”
Vừa nghe nói Vương Văn Khiết muốn chọn nhẫn, trong lòng cô liền ghen tỵ muốn chết, được cảm giác bạn trai quan tâm như thế, nhất định là rất tốt.
Tiêu Ký Phàm hơi mở mắt, liếc mắt nhìn cô sau đó đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ôn hòa nói: “Chờ đến khi công ty có thời gian thong thả”.
“Ký Phàm, chọn một chiếc nhẫn có mất bao nhiêu thời gian đâu.”. Từ Nhạc Phong nhìn anh qua kính chiếu hậu, lại cười nói, mọi người đều nhìn ra được, là anh căn bản còn không muốn kết hôn.
“Nhẫn của Ngọc Hân có thể chọn qua loa được sao? Tất nhiên phải chọn nhà thiết kế đứng đầu thế giới”. Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Từ Nhạc Phong cứng rắn nói, trong giọng nói có nồng đậm mệnh lệnh, anh ta không nên nhiều sự!
Từ Nhạc Phong bĩu môi, không hề mở miệng.
Hoàn toàn bị tình yêu làm cho đầu mơ hồ, Duẫn Ngọc Hân nghe xong khuôn mặt trở nên vui mừng, hạnh phúc mà dựa gần vào người bên cạnh, đầu tựa lên trên vai anh.
Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt qua kính chiếu hậu lại sa vào khuôn mặt hạnh phúc của Duẫn Ngọc Hân, cảm thấy lúc này cô ta đẹp nhất.
Loại hạnh phúc của phụ nữ này, cô thấy rất ước ao.
Khi trở về từ phòng khách hàng, đã là thời gian cơm trưa, xe bị Tiêu Ký Phàm mang đi, không có cách nào khác, Từ Nhạc Phong cùng Lâm Tử Hàn chỉ có thể bắt xe đi trở về.
Chính là bây giờ là thời gian xe taxi giao ban, xe cũng bắt không được, Từ Nhạc Phong nhìn vào bảng nói: “Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ăn cơm đi”.
“Theo lời anh thôi”. Lâm Tử Hàn thờ ơ nói.
Từ Nhạc Phong khẽ cười một tiếng, dẫn cô đi đến giữa phố sầm uất, cuối cùng chọn được một quán trà và đi vào bên trong ăn.
Hai người chọn chỗ tương đối an tĩnh ngồi xuống, bồi bàn lễ phép đi tới: “Chào buổi trưa, xin hỏi hai vị muốn ăn cái gì?”
Lâm Tử Hàn lật xem các món ăn đắt tiền, do dự không biết nên gọi như thế nào, Từ Nhạc Phong nhìn cô, mỉm cười nói với bồi bàn: “Cho tôi hai phần đặc sản của quán thôi”. Ngay cả menu cũng không thèm xem qua.
“Vâng. Xin chờ một chút”. Bồi bàn quay người rời đi.
“Hình như rất đắt tiền”. Lâm Tử Hàn nói, chỉ là một phần đồ ăn mà thôi, nhưng phải đắt hơn gấp ba bốn lần so với bên ngoài.
“Con người dĩ thực vi hiên. Ăn uống không thể dè dặt”. Từ Nhạc Phong cười vang nói, con người sống cả đời không dễ dàng, khi có thời gian có thể ăn đương nhiên không thể ngược đãi bản thân, đây là quan điểm tới bây giờ của anh.
“Đứa con phá sản”. Lâm Tử Hàn giọng mỉa mai liếc mắt nhìn anh: “Con gái của em hiểu chuyện hơn so với anh “.
Từ Nhạc Phong mới uống vào một ngụm nước chanh thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, ngạc nhiên mà nhìn cô sững sờ mà nói: “Con gái của em? Em có con khi nào?”
Lâm Tử Hàn đánh giá biểu tình khoa trương của anh, nghi hoặc nói: “Anh không xem sơ yếu lý lịch của em sao? Đã có con”.
Anh có chết cũng thật không ngờ cô là người đã có con, cho nên anh cũng không xem qua sơ yếu lý lịch. Hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm cô cùng lắm mới 24 tuổi thôi?
Chương 50: Gây khó dễ (1)
“Người mẹ độc thân?” Anh cũng không tự giác mà thốt ra.
“Là người mẹ đã ly dị”. Lâm Tử Hàn sửa chữa lời anh nói, ly dị so với độc thân êm tai rất nhiều.
“Người đàn ông nào không có mắt như thế?” Từ Nhạc Phong đánh giá cô, không nghĩ người đàn ông có đúng là chó mù mắt hay không. Người phụ nữ trước mắt này không chỉ có tuổi trẻ xinh đẹp, chính yếu là tâm địa thiện lương, cho nên anh mới có thể không suy nghĩ chút nào mà giải cứu cô ra khỏi chị Thanh.
“Đúng vậy, chính mình đem bản thân đẩy vào hố lửa”. Lâm Tử Hàn cay đắng mở miệng, nếu như năm đó không phải cô quá mức tùy hứng, cũng không đến thành nông nỗi thất lạc như ngày hôm nay, sớm đã hưởng hạnh phúc của một thiếu phu nhân tại gia đình phú quý.
Từ Nhạc Phong cho rằng cái được cô gọi là hố lửa chỉ đơn thuần là sinh hoạt hôn nhân, khẽ cười một tiếng trấn an nói: “Em còn đang rất trẻ, sẽ tìm được hạnh phúc thôi”.
“Nhưng mà hạnh phúc nó chạy trốn rất nhanh! Em chết cũng đều đuổi theo không kịp” Lâm Tử Hàn ha ha cười nói, sự tình cũng đã xảy ra, cô cũng không muốn xem lại, qua khỏi hiện nay mới là điều quan trọng nhất.
Từ Nhạc Phong cũng theo tiếng cười xán lạn của cô, nói: “Chờ ngày nào đó anh bắt tới rồi anh đem đưa đến nhà em nhé”.
“Cảm ơn”.
Ăn xong cơm trưa sau đó trực tiếp quay về công ty, Lâm Tử Hàn nhớ tới còn phải giúp Vương Văn Khiết đi đổ xăng xe, cứ như thế quay người trở lại ga ra.
Làm cho tới xong hết cũng đã là ba giờ chiều, cũng rất nhanh đến thời gian tan ca, cô trở lại bàn công tác thì suy nghĩ đầu tiên là bản kế hoạch.
Đem USB cắm vào máy tính mở liên tiếp các tài liệu, mở văn kiện, xuất hiện trước mắt cô hóa ra lại là một mảnh loạn mã. Lâm Tử Hàn sửng sốt, một lần nữa thử lại, vẫn là loạn mã.
Chuyện gì xảy ra? Mô hôi nóng lập tức chảy ra trên trán cô.
Tuy rằng rất không muốn, rất sợ đi tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, nhưng cô vẫn phải đi tới. Miệng Duẫn Ngọc Hân đang hàm chứa ý cười giơ tay nhỏ bé ngồi trước bàn làm việc, tay đong đưa chiếc châm cài áo vàng rực trên ngực.
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn chiếc châm cài ngực, mỉm cười gật đầu: “Nhìn rất đẹp”. Cô ta ngày hôm nay tâm tình không tồi, hẳn là không gây khó xử cho cô rồi?
Vừa nghĩ Lâm Tử Hàn cũng mở bàn tay ra đưa tới chiếc USB, lễ phép nói: “Giám đốc Duẫn, kế hoạch bên trong tất cả đều là loạn mã, phiền phức cô copy một phần một lần nữa cho tôi được không?”
Nụ cười trên mặt Duẫn Ngọc Hân nhạt đi, khuôn mặt cười gây rùng mình, giận dữ nói: “Loạn mã?! Làm sao có thể là loạn mã? Tôi ngày hôm nay đã xem lại rõ ràng là rất tốt”.
“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra”. Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vẻ mặt giận dữ của cô ta, tuy rằng cô ta rất đẹp…
Duẫn Ngọc Hân ném USB lên trên người cô, quát: “Phần kế hoạch này chính là hai ngày tôi mới làm ra, hơn nữa sáng sớm hôm nay đều xem lại, cô bây giờ mới nói cho tôi biết tất cả đều là loạn mã?!”
Làm thế nào có người làm tài liệu không để lại gì, Lâm Tử Hàn tự nghĩ dưới đáy lòng , đối mặt với Duẫn Ngọc Hân vênh váo hung hăng kia. Cô biết, cho dù bản thân có lý, cũng là vô ích.