• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Vài phần kính trọng

Sáng sớm đi làm, Lâm Tử Hàn hỗ trợ bố trí sân khấu, đang ở một bên máy điều hòa Từ Nhạc Phong phiền muộn mà đem vật cầm trong tay ném đi, thất vọng ngồi trên ghế.

Lâm Tử Hàn bị tiếng động mà anh ném ra làm cho giật mình, nghi hoặc nói: “Đạo diễn Từ làm sao vậy?”

Từ Nhạc Phong bỗng nhiên cảm thấy thất thố, xấu hổ nói: “Không… Vừa nghĩ đến chuyện quảng cáo kế tiếp dùng ai, đột nhiên thấy chán”.

“Quảng cáo tiếp theo chẳng phải cũng xác định được chọn người nào rồi sao?”

“Còn thiếu một nghệ sĩ đánh đàn piano, phải là khuôn mặt xinh đẹp có khí chất, lại có kỹ thuật đàn cao cường, em nói biết tìm đâu đây?” Từ Nhạc Phong phiền chán không buồn nói, trong thiên hạ, anh chưa thấy qua có người nào hoàn mỹ như thế!

“Kế hoạch trước chưa nói cần mỹ nữ biết đàn dương cầm nha”. Lâm Tử Hàn dè dặt mở miệng, không phải là cô thất trách, nhưng mà khi họp rõ ràng cô đã ghi chép lại mà.

Quay đầu lại muốn tìm biên bản ghi chép cuộc họp mới ghi lại được.

“Vừa rồi, giám đốc Duẫn Ngọc Hân mới nói”. Từ Nhạc Phong nói, phụ nữ là người hay thay đổi, nghĩ ra là nói luôn!

“Ai nói bậy về tôi đó”. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mỉm cười của Duẫn Ngọc Hân.

Hai người đồng thời quay đầu lại, Lâm Tử Hàn cúi đầu xuống nói: “Chào giám đốc Duẫn”. Sau đó vội quay người sang làm việc của mình.

Từ Nhạc Phong cười khổ một tiếng, liếc nhìn Duẫn Ngọc Hân nói: “Ngọc Hân nha, em thật sự là thay anh tìm vấn đề khó khăn”.

Duẫn Ngọc Hân không vui mà bĩu môi, gắt giọng: “Em cũng là vì hiệu quả của quảng cáo không được sao, anh ngẫm lại đi, tiếng đàn tuyệt vời, cộng thêm tay chơi đàn duyên dáng quyến rũ, hiệu quả của quảng cáo này có phải là tốt hay không?”

“Vấn đề là anh tìm đâu ra một thiên tài như thế đây”.

“Việc này đơn giản, em đã thay anh tìm được rồi”. Duẫn Ngọc Hân hơi nghiêng người, một người phụ nữ quý phái xinh đẹp xuất hiện trước mặt Từ Nhạc Phong.

Từ Nhạc Phong đánh giá vị mỹ nữ xinh đẹp động lòng người trước mặt này, tâm trạng kinh ngạc, trên thế giới này thật là có người hoàn mỹ như thế sao?

Duẫn Ngọc Hân nhìn ánh mắt nghi vấn của anh, cười dịu dàng nói với vị mỹ nữ: “Oánh Oánh, đạo diễn Từ dường như không muốn tin tưởng hiện thực, đàn cho đạo diễn Từ nghe một khúc nhạc nhé”. Nói xong hếch cằm chỉ sang hướng cây đàn piano bên cạnh.

“Được”. Oánh Oánh cười ngọt ngào thản nhiên đi tới, duyên dáng ngồi xuống, mười ngón tay mảnh khảnh đặt lên trên những phím đàn đen trắng. Tiếng đàn tuyệt vời tựa như nước thoát ra từ phía đầu ngón tay cô ấy, phòng chụp ảnh đột nhiên yên tĩnh, dường như cũng bị tiếng đàn này hấp dẫn.

Lâm Tử Hàn cũng không ngoại lệ, dùng ánh mắt bái phục si ngốc nhìn vị mỹ nữ đang ngồi trước chiếc đàn pianno.

“Đỗ Oánh Oánh chính là quán quân cuộc thi đàn piano trên thế giới năm ngoái đó, Tiêu thị đã phải trả không ít tiền để mời tới” Duẫn Ngọc Hân đắc ý nói.

“Như vậy chi phí thành phẩm có thể rất cao?” Từ Nhạc Phong sững sờ hỏi thăm.

“Ký Phàm từ trước đến nay đều chỉ chú trọng đến chất lượng, không quan tâm đến chi phí anh không phải cũng không biết”. Duẫn Ngọc Hân không quan trọng mà nói.

“Cậu ta không phải không coi trọng chi phí, chỉ là sẵn sàng có chi phí lớn, em bây giờ đặt một pho tượng phật lớn trước mắt anh, anh làm thế nào có đủ khả năng đây”. Hơn nữa giảm xuống như thế, chi cho việc quảng cáo này nhất định là làm không công.

“Em mặc kệ”. Duẫn Ngọc Hân nói, dù sao cô cũng chỉ cần hiệu quả tốt, chỉ cần có thể để Tiêu Ký Phàm đối với cô vài phần kính trọng là được

 

Chương 46: Khó có thể bình yên (1)

“Nhưng mà một nghệ sĩ đàn piano chỉ làm nền, nhân vật chính là ca sĩ nổi tiếng Trương Đồng, trên quảng cáo cũng không có khả năng lưu lại phần của Đỗ Oánh Oánh…” Từ Nhạc Phong cảm thấy đó cũng là một vấn đề.

Duẫn Ngọc Hân khẽ cười, nói: “Yên tâm đi, không có gì tiền làm không được, điều này em đã cùng cô Đỗ thông qua rồi”.

“Vì sao không dành một món tiền nhỏ mời một người khác? Về phần tiếng đàn, chúng ta có thể tìm một nghệ sĩ đàn piano nổi danh phối thêm vào”.

“Nhưng mà như vậy hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều”. Duẫn Ngọc Hân bĩu miệng nhỏ nhắn lại lần thứ hai.

“Được rồi, cô chủ, anh sẽ cố gắng tận lực giảm chi phí xuống tại chỗ khác”. Từ Nhạc Phong bất đắc dĩ nói, ai kêu cô ấy trong thời gian tới là tổng tài phu nhân, lại là bạn tốt lớn lên cùng anh. Dù cho bị ông chủ nấu chín, cũng phải đồng ý.

“Phong, em yêu anh nhất nha”. Duẫn Ngọc Hân hưng phấn bước tới bên cạnh anh, ôm cổ anh cười nói.

“Em đừng yêu anh, anh không chịu nổi”. Từ Nhạc Phong một tay lấy tay cô trên người mình xuống, cười ha hả nói: “Anh còn sợ bị Ký Phàm bổ sống đó”.

“Được rồi, không đùa với anh nữa, em tiễn cô Đỗ về trước”. Cô ta đứng thẳng lên, chỉnh lại trang phục xinh đẹp. Ánh mắt nhìn lên trên người Lâm Tử Hàn lập tức thay đổi sang sắc mặt khác nói: “Lâm Tử Hàn, một lúc sau đến phòng làm việc của tôi một chuyến”.

Lâm Tử Hàn lo sợ, nói: “Vâng”. Nghe được tiếng của Duẫn Ngọc Hân nói mình, cô luôn có cảm giác tận thế, cảm giác này thực sự là khó chịu đến chết.

Cô ta nói cô đi không thể có chuyện gì tốt lành, lúc này lại không biết chơi đùa thành cái dạng gì. Dường như tâm trạng của cô ta rất tốt, hẳn là không có chuyện xấu gì đi, Lâm Tử Hàn không ngừng tự an ủi mình.

Một mình bước tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, cô lắp bắp hỏi: “Giám đốc Duẫn, cô tìm tôi có việc gì không?”

Duẫn Ngọc Hân ngẩng đầu liếc nhìn cô, đem chiếc USB đưa tới trước tay cô, dùng giọng nói bình thản nói: “Đem kế hoạch quảng cáo bên trong in một bản cho đạo diễn Từ, tiện thể lưu luôn vào máy tính của cô đi”.

Lâm Tử Hàn Oh một tiếng, nhận chiếc USB đi ra ngoài. Nghĩ thầm lòng dạ tiểu nhân của mình quá mức nghi ngờ, nghĩ người khác thành ác độc như vậy.

“Tử Hàn, Ngọc Hân làm khó dễ em sao?” Từ Nhạc Phong cười cười nói, cũng không biết có đúng trời xinh duyên phận hay không, Duẫn Ngọc Hân từ trước đến nay đều bất thuận với cô, thích tìm việc làm khó dễ cô.

“Hóa ra tiểu nhân không chỉ có một mình mình”. Lâm Tử Hàn nói thầm, hi hi nở nụ cười.

“Cái gì?” Từ Nhạc Phong không có nghe thấy lời của cô, nhíu mày nhìn cô.

“Không có gì”. Lâm Tử Hàn lắc đầu, nói: “Giám đốc Duẫn chỉ gọi em in một bản kế hoạch cho anh”.

“Trước tiên mặc kệ kế hoạch, theo anh đi đến công ty Dĩ Tinh thôi”. Từ Nhạc Phong vỗ vai cô nói, quay người bắt đầu thu thập tư liệu cần dùng.

Thu thập xong sau vẫn thấy Lâm Tử Hàn vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nhìn cô nói: “Thu thập một chút, lo lắng làm gì? Lập tức đi ngay”.

“Đạo diễn Từ, em bây giờ có thể đi”. Cô dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.

“Sao không có móng vuốt như thế? Túi đâu?”

Túi? Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn bức tranh vẽ đầy con mèo nhỏ của Tiểu Thư Tuyết, hơn nữa bị hỏng dây khóa kéo màu vàng nhạt trước mặt, xấu hổ cười: “Ngày hôm nay không có tài liệu phải mang, cho nên em lười mang túi đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK