• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng tôi rất đau, sắp không nói được gì rồi, không chỉ trên người mà trái tim tôi càng đau hơn.
Nhìn khuôn mặt của Thẩm Thiên, từng chút từng chút một cách tôi càng ngày càng xa, cả người tôi giống như bị ngâm vào trong cồn, bất luận có đau nhiền hơn nữa tôi cũng không dám xoay người, điều khiến trái tim tôi lạnh cóng chính là lựa chọn của Thẩm Thiên, lẽ nào anh ấy một chút do dự cũng không có, như vậy tôi mới có thể tìm một lý do cho sự tuyệt tình của anh ấy.
Nhưng, anh ấy không hề có.
Tôi bất lực nằm trên bàn phẫu thuật, được bác sĩ tiêm cho một liều thuốc gây mê, đầu óc liền mê man không biết gì nữa, hai mắt nhắm lại.
Cảm giác giống như đang vùng vẫy trong một thế kỷ rất dài, giống như một con cá đang bơi lội trong nước, đột nhiên bị người ta vớt lên, lục phủ ngũ tạng như bị phanh ra, toàn thân trống rỗng giống như tất cả mọi thứ đều biến mất vậy.
Trong một đêm, cơ thể tôi bị lấy đi hai thứ, cơ quan trên cơ thể con người không có bộ phận nào có thừa nhiều hơn. Thiếu một quả thận sẽ như nào? Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi, cuối cùng tôi mở to đôi mắt, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, tối tăm vô cùng.
Cánh tay tôi đang cắm ống truyền, từng giọt từng giọt chảy vào trong máu tôi, tôi cũng không còn sức để khóc nữa rồi, thay vào đó là sự bình tĩnh vô cùng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu.
Tôi thờ người ra, giống như một đứa ngốc, tôi không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt toàn bộ những gì tôi phải trải qua trên bàn phẫu thuật lại hiện ra, bốn năm vị bác sĩ chỉ để lộ đôi mắt đen, tay cầm con dao phẫu thuật lạnh như băng, một lúc lại một lúc rạch lên ra của tôi.
Tôi bị tiêm thuốc mê, tuy không có cảm giác gì nhưng tôi có thể cảm nhận được da thịt đang bị rách ra.
Tôi rất lạnh, sỡ hãi tới mức cuộn tròn mình lại, lấy tay ôm chặt lấy cơ thể mình, cứ như vậy ngày này qua ngày khác, không biết phải trải qua những ngày như vậy cho tới bao giờ, thì những nỗi đau nhưu này mới hoàn toàn kết thúc.
Ngẫn người một lúc, đột nhiên tôi nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng khóc của trẻ con truyền tới.
Con, con của tôi.
Tôi cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, khóc rống lên trong căn phòng bệnh trống trải, nhớ tới con mình, tôi lại cảm thấy không đáng và xót xa, tôi không dám nhớ lại khuôn mặt của Thẩm Thiên, đó là cảnh tượng đáng sợ nhất tôi từng thấy trong cuộc đời này.
Sao anh ấy có thể như vậy?
Dùng cách dịu dàng nhất bước vào thế giới của tôi, giúp đỡ tôi vào lúc tôi cần nhất, cho tới khi tôi động lòng, lại dùng cách tàn nhẫn như vậy đối xử với tôi?
Tôi khóc rất lâu, ướt hết cả gối, nhìn vết sẹo dài sau lưng, giống như một con rết lơ lưng trên da tôi, y tá mỗi lần tới thay thuốc giúp tôi đều rất cẩn thận.
Nửa tháng sau, tinh thần của tôi vẫn rất hốt hoảng, y ta đỡ tôi xuống giường đi dạo, đi qua hành lang rất dài, đi tới phòng bệnh cuối cùng, bước chân tôi dừng lại.
Ánh sáng dịu dàng và ấm áp chiếu lên người cô gái ấy, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào vai của Thẩm Thiên, vẫn đang cười với anh ấy, nói cái gì đó.
Nửa tháng không gặp, Thẩm Thiên càng thêm phần tuấn duật, mặc chiếc áo sơ mi trắng dưới ánh sáng mặt trời làn da càng thêm phần sạch sẽ trắng trẻo, ngũ quan vô cùng cân đối, bóng lưng rất gợi cảm, ngón tay thon dài ôm lấy Dương Hàm, hai người dựa vào nhau, vô cùng hạnh phúc, cảnh tượng này khiến tôi đứng ngoài thất thần một lúc.
Tôi không rời bước chân, chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất của trái tim tôi như bị cái gì đó đâm rất đau
Nghe giọng nói vừa ngọt ngào vừa dịu dàng của Dương Hàm truyền tới, giống như đang làm nũng với Thẩm Thiên nói: “Bác sĩ nói tình hình sức khỏe của em sau ca ghép thận đang phục hồi rất tốt, không bao lâu nữa, em có thể giống như người bình thường rồi, ngày kết hôn đến càng lúc càng gần, em muốn trở thành vợ anh, chúng ta sẽ sinh một đứa con, có được không?
Thẩm Thiên sờ mái tóc của cô ấy, nụ cười dịu dàng như nước.
Hình ảnh hai người bọn họ hạnh phúc bên nhau cứ đập vào trong mắt của tôi.
Nghe nói Dương Hàm là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hương Thủy, hai ngươi bọn họ đã đính hôn từ khi còn học cấp ba, hai gia đình môn đăng hộ đối, muốn gì cũng có, so với tôi, bây giờ Dương Hàm đã có tất cả mọi thứ rồi.
Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một người phụ nữ từng li hôn, một người đàn ông ưu tú như Thẩm Thiên sao có thể nhìn trúng tôi được chứ.
Bọn họ mới là một cặp trời sinh.
Tôi ở bên ngoài phòng bênh khóc không thành tiếng, cơ thể co rút, khiến vết thương của tôi liên tục đau. Y tá đỡ tôi, từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Buổi tối, tôi lại nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ tôi rơi xuống một vũng bùn, trong vũng bùn đen đó toàn bộ đều là tay trẻ con, không ngừng khóc lóc, tiếng khóc thảm thiết ấy đang gọi tôi mẹ, mẹ ơi.
Trong mơ tôi cũng bất lực như vậy, tôi muốn cứu chúng ra khỏi bùn lầy, nhưng bất luận tôi dùng sức như nào cũng không kéo được bọn chúng lên, tôi đau đơn, khóc lóc, cuối cùng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, trong căn phòng bệnh vắng vẻ này cái gì cũng không có, nghĩ tới đứa con chưa chào đời đã bị người ta lấy đi, cả người tôi trơ ra như gỗ.
Tôi khóc, cảm thấy hình như bên ngoài có người, một bóng đen vụt qua, tôi giật mình gọi miệng tiếng: “Ai?”.
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng kì lạ, hình như gần đây có người luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh của tôi lúc nửa đêm, nhưng không dám vào, tôi cũng vô tình ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, nhưng không dám chắc đó là ai, tôi hỏi qua y tá có phải là bảo vệ đi tuần đêm, y ta nói bảo vệ đều ở dưới sảnh, không có ai đi ngoài cửa phòng bệnh cả.
Hôm nay tôi cảm thấy có chút lạ lùng, lau sạch nước mắt, sau đó bước chân trần xuống giường, một tay đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, hành lang trống trơn chỉ có ánh đèn là sáng, vắng vẻ tới mức có thể nhìn tới tận cuối hành lang, cũng không nhìn thấy bất cứ người nào, trong lòng tràn đầy hoài nghi từng bước đi tới bên cạnh cửa sổ phòng bệnh, nhìn căn phòng tràn đầy ánh sao này phảng phất mùi hoa tường vi.
Đây là phòng bệnh của Dương Hàm, đầu giường để bức ảnh chụp chung của cô ấy và Thẩm Thiên, trời xanh mây trắng, bên cạnh những cơn sóng biển đều là chim hải âu, Thẩm Thiên trong bức ảnh mặc một áo sơ mi màu xám, ngũ quan tuấn dật được ánh sáng chiếu lên vô cùng hoàn mỹ, cằm của anh ấy đặt lên vai của Dương Hàm, dáng vẻ sủng nịnh, nụ cười của Dương Hàm giống như nụ cười hạnh phúc nhất của phụ nữ khắp nơi trên thế giới.
Một trận gió thổi qua, khiến tôi cảm thấy lạnh vô cùng, lùi về sau hai bước, tôi trở lại phòng bệnh của mình.
Ngày thứ hai, trong cơn mơ ngủ, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, truyền tới tiếng khóc và tiếng giải thích của phụ nữ.
“Sự việc dốt cuộc là như thế nào? Đang yên đang lành tại sao lại tái phát? Trước đó, bệnh tình không phải đã được khống chế rất tốt rồi sao?”. Giọng nói nam tính vang lên, truyền tới tai tôi, hình như là giọng của Thẩm Thiên.
“Tôi chỉ cảm thấy rất kì lạ, cho nên đã đi kiểm tra lại thuốc của Dương tiểu thư, phát hiện thuốc bình thường mà cô ấy uống có thêm một loại thuốc có hại cho thận, phòng thuốc bình thường chỉ có một mình tôi vào đó, lúc tôi đi ra ngoài đều khóa cửa lại, cũng không biết là ai đã trộm chìa khóa đi vào trong đó”.
Y tá nhỏ giọng trả lời sau đó lại giải thích: “Người này hành sự vô cùng cẩn thận, chỉ để nửa viên vào trong thuốc của Dương tiểu thư, không dễ gì để người ta phát hiện được, nhưng nếu uống trong thời gian dài, bệnh của Dương tiểu thư rất có thể sẽ tái phát lại!”.
“Dốt cuộc là ai?”. Giọng của Thẩm Thiên trở lên vô cùng đáng sợ: “Các người có kiểm tra camera giám sát chưa?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK