• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi bất giác quay số của Lâm Tiêu….
Quả nhiên là đường dây bận! Tôi ngước nhìn đồng hồ trong nhà, bây giờ đã là hai giờ sáng, Lương Thành nhốt mình ở trong phòng sách không ra, thì ra là đang gọi điện thoại cho Lâm Tiêu, bọn họ trưa nay vừa gặp mặt, bây giờ lại nhớ nhau tới mức không chịu được hay sao. Cảm thấy bản thân mình giống như một con ngốc, bị bọn họ quay vòng vòng vậy. Phẫn nộ tức giận nhanh chóng làm cho tôi mất đi lý trí. Lương Thành cả một đêm không về phòng, vừa mới sáng sớm ra đã nghe thấy tiếng anh ấy đóng cửa đi làm.
Tôi quả thật không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Lâm Tiêu hẹn cô ấy buổi trưa ra ngoài ăn cơm, giọng nói của cô ấy trong điện thoại vẫn như thường lệ, một chút có lỗi với tôi cũng không hề có , như vậy càng khiến tôi tức giận. Tôi với Lâm Tiêu hẹn nhau 12 giờ gặp mặt. Ngờ đâu tôi quên mất phải đi làm thủ tục xuất viện và bảo hiểm y tế cho bố tôi lúc 10 rưỡi.
Bố tôi bị huyết áp cao, tim cũng không tốt, liên tục nhập viện cũng vài năm rồi. Làm xong thủ tục, tôi tới quán cà phê dưới nhà Lâm Tiêu trước một tiếng. Trong quán Starbucks lớn này, lúc tôi gọi cà phê liền nghĩ xem lát nữa mình nên bắt đầu như nào với Lâm Tiêu, đánh động trước hay là trực tiếp ngửa bài?
Nghĩ một lúc lâu, tôi vô tình ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Lâm Tiêu đang ngồi cạnh cửa sổ kính sát đất, đầu của cô ấy đang dựa vào vai của một người đàn ông, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, thi thoảng lại ngẩng đầu nên nhìn người đàn ông bên cạnh, đút cà phê cho anh ta. Người đàn ông kia tôi quá đỗi quen thuộc, anh ta chính là người đàn ông vào mỗi sáng sớm đều nói với tôi “Vợ ơi, anh yêu em” Lương Thành.
Bọn họ thân thiết dính chặt với nhau thì thầm nói chuyện, nụ cười quyến rũ của Lâm Tiêu giống như một thiếu nữ, Lương Thành nắm lấy tay Lâm Tiêu đưa lên miệng hà hơi, lại chọc cho Lâm Tiêu được một trận cười nghiêng ngả. Ở nơi đông người này, bọn họ là cố ý khiêu khích tôi hay cố tình để tôi nhìn thấy?
Lương Thành dùng cách này để ép tôi ly hôn sao? Hay là Lâm Tiêu biết tôi hẹn cô ấy ở đây, cho nên cố ý làm như vậy, đợi tôi tới xem. Tôi bước chân tính đi về phía trước, ai ngơ sau lưng bị một bàn tay ấm áp kéo lại, ngửi thấy một mùi hương rất quen. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông cao khoảng 1mét8, lông mày anh tuấn, đôi mắt thâm sâu, bờ môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng.
Anh ta chính là người đàn ông ngày hôm qua ở văn phòng luật sư đã giúp tôi giải vây, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi nhiều làm gì, bởi tôi đang rất tức giận, chỉ muốn bắt tại trận đôi cẩu nam nữ ở trước mặt tôi kia, bắt họ phải cho tôi một lý do, tôi thực sự không thể chấp nhận nổi sự phản bội như vậy! Tôi lửa giận đùng đùng đẩy người đàn ông đó ra, anh ta lại càng giữ chặt hơn.
Cười vui vẻ nói với tôi: “Nếu cô còn tiếp tục phản kháng, sẽ bị chồng cô nhìn thấy, tuy chúng ta trong sạch nhưng chồng cô chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, đến lúc đó ai là người bắt gian cũng chưa biết được”. Nghe hết lời nói của người đàn ông này, đầu óc tôi mới dần tỉnh táo hơn chút, trong mắt tôi đều là dáng vẻ của Lâm Tiêu và Lương Thành, tức giận tôi xoay người rời đi, trực tiếp đi vào trong nhà vệ sinh cạnh đó.
Tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đó, giọng điệu không vui nói: “Anh theo dõi tôi?”.
Bàn tay anh ta chống lên tường, nụ cười vô cùng quyến rũ: “Coi như là ngẫu nhiên gặp đi, khi cô vừa bước vào cửa tôi đã nhìn thấy cô rồi”.
“Sao anh biết anh ấy là chồng tôi?” ngữ khí của tôi có chút cảnh giác.
Người đàn ông đó phì một tiếng, “Nhìn vào biểu cảm vừa rồi của cô là có thể đi tới Kinh kịch đổi khuôn mặt được đó”.
Người đàn ông thắt chặt cà vạt, vẫn giữ nụ cười đó nói: “Tôi biết trong lòng cô rất khó chịu, nhưng hiện tại không phải là cơ hội tốt để ngửa bài, nếu tôi là cô, trước hết tôi sẽ án binh bất động”.
Anh ta từ từ lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo nhét vào tay tôi: “Sau bảy giờ tối thì gọi điện cho tôi”.
Tôi đứng ngẩn người tại chỗ mất mấy giây, mới cúi đầu nhìn hai chữ lớn viết trên tấm danh thiếp “Thẩm Thiêm”. Lẽ nào anh ta là một luật sư chuyên về kiện tụng li hôn? Tôi nhìn Lâm Tiêu và Lương Thành vẫn đang ngồi bên cửa sổ, cảm thấy lời của Thẩm Thiêm không sai, bây giờ không phải là lúc ngửa bài với bọn họ, tôi nên thông minh hơn một chút.
Tôi ngược lại muốn xem xem, Lâm Tiêu còn muốn chơi trò gì với tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK