Sau khi bị tôi hỏi, Lương Thành mới trả lời: “Ờ, em nói tối hôm qua”.
“Mẹ bạn học của anh bị xuất huyết não nằm viện, anh ấy không ở Tây An nên nhờ anh qua đó giúp, bận tới lúc tận nửa đêm điện thoại hết pin, anh ở hành lang bệnh viện ngủ cả tối, sáng nay bảy giờ bạn của anh mới từ Nam Kinh trở về”.
“Bà xã, em sẽ không tức giận chứ, tối qua thực sự là do tình hình gấp gáp”. Lương Thành hỏi có chút dè dặt.
Tôi không trả lời, nhìn xe của anh ấy rẽ tay trái rồi dừng lại, tôi nói: “Em phải xách nhiều đồ quá, em cúp trước đây, có chuyện gì tối về nhà nói sau nhé!”.
Tắt điện thoại không tới một phút sau, tôi nhìn thấy Lương Thành cầm tài liệu xuống xe, đi vào trong văn phòng luật sư. Tôi thấy tò mò, công ty Lương Thành gần đây không có kiện tụng gì, anh ấy đến văn phòng luật sư làm gì vậy? Tôi cũng theo vào trong.
Văn phòng rất rộng, tôi đi vài vòng liền bị lạc đường, cuối cùng ở đoạn rẽ, nhìn thấy LươngThành đang giao tài liệu cho một luật sư mặc áo vest đen, hai người vẫn đang nói chuyện. Nhưng tôi đứng cách khá xa nên không nghe rõ bọn họ cụ thể đang nói gì. Vừa hay thùng rác cạnh bọn họ có thể nấp được một người. Tôi rón rén ngồi xuống, chuẩn bị nghe lén.
Ai biết trước mặt có một vị trợ lý đang luống cuống bưng một tách cà phê, cổ tay run lẩy bẩy một cái, cà phê liền đổ hết ra. Tôi theo bản năng liền đứng dậy đi ra khỏi chỗ nấp, suýt nữa thì hét lên. Toi rồi, sắp bị Lương Thành phát hiện rồi. Phản ứng 0.01 giây sau, tôi túm lại áo vest của người đàn ông bên cạnh, giả vờ lấy cổ tay thân thiết với cánh tay của hắn, bắp tay của người đàn ông này rất chắc chắn, toàn thân tỏa ra mùi nước hoa Gulogne. Tôi lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người đàn ông khác ngoài Lương Thành, vừa sợ bị Lương Thành phát hiện, tim đập liên hồi.
Tôi kéo cánh tay của người đàn ông xoay người rời đi theo hướng ngược lại, bước chân rất nhanh, mãi không dừng lại cho tới ngã rẽ bên phải. Ai biết cứ đi cứ đi tôi ngạc nhiên há hốc mồm, đoạn đường này vốn dĩ là đường cụt, phía trước đều bị chặn bởi các bức tường. Tôi dựa lưng vào kính, nghe thấy có tiếng bước chân người đi tới. Ngộ nhỡ tôi bị Lương Thành phát hiện, thì thật khó coi! Tôi dựa vào kính nín thở suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thấy Lương Thành đi tới. Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị xoay người rời đi.
Không ai ngờ cánh tay bị một bàn tay lớn kéo lại, tôi quay đầu mới nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đó. Dưới lông mày anh tuấn kia là một đôi mắt thâm sâu, tóc ngắn, mặc áo vest màu bạc, cao khoảng 1m83, tôi chỉ đứng đến cằm của anh ta. “Tôi giúp cô giải vây, cô ngay một lời cảm ơn cũng không nói liền xoay người muốn đi, đó là phép lịch sự cơ bản nhất”. Sắc mặt người đàn ông đó rất lãnh đạm, xem ra tôi đã lấy anh ta ra làm lá chắn.
Tôi có chút xấu hổ, liền nói một tiếng cảm ơn. Ai biết người đàn ông này thấy tôi thay đổi thái độ, lại không muốn bỏ qua, nói: “Một tiếng cảm ơn là xong sao?”. “Anh còn muốn sao?” thấy anh ta có vẻ đang kiếm chuyện, tôi cau mày lại, giọng điệu không vui nói.
Người đàn ông nhìn tôi mặt tôi đầy cảnh giác với hắn, vỗ vỗ vai tôi, trêu chọc nói: “Đừng lo lắng, tôi chỉ là tùy miệng nói thôi, nhưng nếu cô muốn mời tôi ăn cơm, tôi cũng không để ý lắm đâu”.
Có thể thấy được người đàn ông này đang đùa, tim tôi đập rất nhanh, phớt lờ hắn ta, tôi cúi đầu rời khỏi văn phòng luật sư. Ra khỏi cửa tôi mới phát hiện ra chiếc xe thương vụ Mercedes của Lương Thành đỗ ở cửa không thấy đâu nữa rồi.
Tôi quả thật không còn tâm trạng tiếp tục theo dõi anh ấy nữa, giơ tay vẫy một chiếc Taxi chuẩn bị về nhà. Tôi ngồi vào ghế phụ của xe, vừa cài xong dây an toàn, nói cho tài xế địa chỉ nhà của tôi, ngước mắt liền nhìn thấy cạnh cửa hàng mua sắm chỗ giao lộ, có hai hình dáng rất quen dính chặt với nhau xuất hiện trước mắt tôi.
“Bác tài, dừng xe lại một lúc”. Tôi vẫy vẫy lái xe, tài xế ngẩn một lúc mới dừng xe vào lề đường.
Qua cửa kính, tôi nhìn thấy Lâm Tiêu và chồng tôi, bọn họ lại thân thiết giống như hai người yêu nhau vậy, tay trong tay đi cạnh nhau, trên tay hai người còn đang cầm kem, loáng thoáng nghe thấy giọng cười trong trẻo của Lâm Tiêu truyền tới, giống như đang nói đến việc chúng ta đi biển chơi có vui không đại loại như vậy. Tim tôi giống như bị dao đâm vậy, máu me đầm đìa.
Nhớ lại Lâm Tiêu gọi điện thoại nói cho tôi, chồng tôi cùng một người phụ nữ khác thuê phòng ở Bali, lẽ nào người phụ nữ trong lời nói của Lâm Tiêu chính là bản thân cô ấy?