• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Lý Khanh Khanh mới nhớ ra mình đã quên cái gì.



Vốn dĩ mấy ngày này không cần ra công, Lý Khanh Khanh còn muốn ở nhà ngủ lười giác một trận. Kết quả ngủ ngủ, cô đột nhiên liền nhớ tới ngày hôm qua, Thẩm Mộ Quân tựa hồ đưa cô một cái phong bì nặng trĩu.



Nhớ lại biểu cảm trên mặt Thẩm Mộ Quân lúc ấy, cái phong bì kia thoạt nhìn có vẻ rất quý trọng. Nghĩ như vậy, cô cuống quít từ trên giường bò lên, liền mơ mơ màng màng chạy vào nhà chính tìm được cái phong bì kia rồi.



Chờ đến khi cô mở phong bì ra, nhìn bên trong một xấp tờ đại đoàn kết (Editor: tiền) mới tinh, phải một lát Lý Khanh Khanh mới hồi tinh thần lại được.



Tiền, thật nhiều lại còn mới tinh, còn có các loại phiếu định mức nữa.



Lúc trước cô một lòng thề son sắt muốn làm gì nhỉ? Đúng rồi, thăng cấp dị năng, kiếm tiền, xây nhà ở.



Nhưng mà hiện tại thì sao? Trực tiếp nhảy vọt qua hai bước trước, bọn họ hiện tại liền có thể xây nhà rồi.



Lý Khanh Khanh tưởng tượng đến ngay lập tức liền có thể xây nhà ở, là một cái nhà chân chân chính chính thuộc về mình, liền nhịn không được giơ phong bì trong tay vui vẻ nhún nhún nhảy nhảy.



Bởi vì hiện tại thời tiết rất nóng, ban đêm khi ngủ, Lý Khanh Khanh thừa dịp trong phòng vừa kín vừa tối đen như mực, quần dài áo dài gì cũng lột ra, chỉ mặc một cái áo ngủ đi ngủ.



Cái áo ngủ này kỳ thật là sửa lại từ trong đống đồ của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh lấy một cái áo sơ mi cũ không xài được nữa của Thẩm Mộ Quân, trực tiếp cắt mất hai tay áo và cổ áo, thành một cái áo lót để đi ngủ thập phần đơn giản.



Bởi vì cái này niên đại này hình thức quần áo không có gì chú ý, đại đa số đều vừa to vừa rộng thùng thình, Lý Khanh Khanh chỉ đơn giản thu vòng eo thêm một chút. Sau khi làm ra xong cái áo này, mặc trên người cô liền giống như áo đầm không tay vậy, Lý Khanh Khanh liền có một cái áo ngủ.



Khi Thẩm Mộ Quân chống nạng từ buồng trong ra tới, liền vừa vặn thấy Lý Khanh Khanh mặc một cái đầm màu trắng, đang giơ giơ giơ cái phong bì ngày hôm qua hắn đưa cho cô, miệng lầm rầm hát cái gì đó, chân thì cứ nhún nhảy.



Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Quân thấy bộ dáng cô thế này, đôi mắt đen dừng lại trên mái tóc dài xoã tung của cô, lại nhịn không được dừng lên đầu vai trần trụi, lại sau đó...... là cái vòng eo thon nhỏ mượt mà kia, còn có...... cặp chân thon dài lại trắng mịn như tản ra ánh sáng mê người.



Từ sau khi Lý Khanh Khanh bắt đầu ăn linh thực biến dị, ngoại trừ thể chất cô được cải thiện thật nhanh ra, thì vết sẹo mặt cũng biến mất không thấy, làn da vốn dĩ có hơi thô ráp đều trở nên càng ngày càng trắng mịn.



Vì không để Thẩm Mộ Quân nhìn ra điểm khác lạ gì, mấy ngày nay Lý Khanh Khanh luôn là người rửa mặt sau cùng vào buổi tối, sau đó dùng bản lĩnh hoá trang mà mình học được trước kia, đơn giản vẽ cho mình một vết sẹo nhợt nhạt.



Bởi vì cô phải làm cho người khác cảm giác là vết sẹo trên mặt cô đang chậm rãi mờ đi, cho nên hiện giờ 'vết sẹo' đã không còn rõ ràng.



Cũng đúng là vì vết sẹo dữ tợn đó đã phai nhạt, nên ngũ quan xinh đẹp vốn có của nguyên chủ liền hiện ra. Đây cũng là vì sao gần đây Trần Văn Ngũ đột nhiên lại theo dõi cô.



Nhưng cho dù vết sẹo cô vẽ có thật đến cỡ nào, chỉ cần giơ tay sờ lên là có thể phân biệt thật giả. Cho nên mấy ngày nay cô đều không cho hai đứa nhóc chạm vào mặt cô, sợ con nít ngây thơ sẽ buộc miệng hỏi thẳng.



Lý Khanh Khanh vừa quay đầu liền đụng phải hai mắt Thẩm Mộ Quân, giờ phút này vì phong bì kia mà tâm tình cô vô cùng tốt, nên cũng không ngại ánh mắt Thẩm Mộ Quân cứ nhìn thẳng cô chằm chằm như vậy. Cô cười cười lắc lắc phong bì trong tay, lại đi về hướng Thẩm Mộ Quân bên kia, vừa cười vừa hỏi hắn: "Anh lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy?"



Thẩm Mộ Quân nghe vậy, đôi lông mi đen như dùng mực vẽ nên có hơi run lên, hắn giật giật đôi môi mỏng đang mím chặt, vừa mở miệng liền cảm thấy giọng nói có hơi khô khốc khó chịu.



Thẩm Mộ Quân nhìn Lý Khanh Khanh đang sắp đi tới trước mặt, vừa rũ mắt liền nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo dưới cái cổ thon thả của cô. Hắn không dấu vết dịch tầm mắt khỏi nơi đó, sau đó nhẹ giọng nói: "Rót giùm tôi ly nước với."



Lý Khanh Khanh nghe vậy, ánh mắt liền rơi xuống đôi môi khô nứt của hắn, cô sảng khoái ừ một tiếng, liền xoay người đi rót nước cho Thẩm Mộ Quân.



Cái áo ngủ này Lý Khanh Khanh đều chỉ mặc vào ban đêm là vì cô biết kiểu dáng như vậy ở cái thời đại này quả thật quá hở hang. Tuy rằng đặt ở đời sau, so sánh với các loại váy ngắn quần đùi ùn ùn không dứt, loại đầm che kín từ cổ cho đến đầu gối này của cô có thể xem là kín đáo rồi. Nhưng ở niên đại này, cô mặc như vậy cũng quá hở hang.



Sáng sớm nay Lý Khanh Khanh vừa thức dậy liền nhớ đến phong bì kia, lúc sau lại vì tiền cùng phiếu định mức trong phong bì làm cho bất ngờ, nên lúc này căn bản không có chú ý tới có gì không ổn.



Khi Lý Khanh Khanh cong lưng cúi người xách ấm nước dưới đất lên, phía sau đột nhiên truyền đến phịch một tiếng. Cô xách theo ấm nước, vẻ mặt kỳ quái chạy qua xem, sau đó liền thấy Thẩm Mộ Quân có chút chật vật, thiếu chút nữa bị ngã.



Trải qua thích ứng trong khoảng thời gian này, Thẩm Mộ Quân đã có thể nhẹ nhàng dùng nạng và xe lăn tự chăm sóc chính mình.



Lý Khanh Khanh thật sự không rõ, hắn đang đứng đàng hoàng ở chỗ đó, sao lại đột nhiên thiếu chút nữa làm bản thân té ngã?



Đang lúc cô đang đầy mặt nghi hoặc, liền thấy Thẩm Mộ Quân hơi hơi cau mày, thanh âm có chút cứng đờ nói: "Cô đi ra ngoài, đừng có ăn mặc như vậy."



Đừng ăn mặc như vậy? Cô ăn mặc như thế nào chứ? Nghĩ như vậy, Lý Khanh Khanh cúi đầu, liền thấy một đôi chân trắng như tuyết của mình lộ ra dưới váy.



Sau đó...... Cô liền liên hệ tới chuyện vừa rồi Thẩm Mộ Quân thiếu chút nữa té ngã, cùng với lúc ấy hình như cô đang cong eo xách ấm nước lên thì phải?



Trên mặt Lý Khanh Khanh hiện lên một mạt xấu hổ, nhưng mà nghĩ đến chiều dài của cái đầm này của mình, cùng với chiều cao vời vợi của Thẩm Mộ Quân kia. Cho dù mới rồi cô khom lưng có hơi nhiều một chút, nhưng cái góc độ kia hẳn là không nhìn thấy cái gì chứ? Hơn nữa cho dù Thẩm Mộ Quân thật sự thấy cái gì, cô nhớ rõ bên trong cô còn mặc quần đùi nha.



Không sai, dưới váy mình, Lý Khanh Khanh còn mặc một cái quần đùi hết sức an toàn. Cái quần này là cô dùng quần mùa thu rách nát của nguyên chủ cắt thành, chính là để tránh cho khi ngủ trên giường đất, tư thế ngủ của cô quá bất nhã mà làm lộ ra nội y bên trong, làm người xấu hổ.



Cũng không phải Lý Khanh Khanh thật sự muốn đề phòng Thẩm Mộ Quân, cô càng không hề hoài nghi nhân phẩm của hắn. Nhưng Lý Khanh Khanh hai đời đều là cẩu độc thân, cho dù hiện tại thân thể này đã sinh hai đứa con, nhưng nội tâm cô vẫn cảm thấy mình là một thiếu nữ.



Lý Khanh Khanh nói: "Tôi chỉ mặc vậy vào ban đêm thôi, vừa rồi mới dậy nên quá luống cuống, trong một chốc liền quên đi thay."



Nói xong, Lý Khanh Khanh rót nước cho hắn, liền xoay người vào buồng trong đi thay quần áo.



Thẩm Mộ Quân thấy cô lại tiện tay bỏ phong bì lại đó, hắn uống nước xong, liền cầm phong bì xoay người đi vào buồng trong.



Kết quả vừa tiến buồng trong, trên gương mặt không có biểu tình gì của hắn, lại lần nữa xuất hiện một vết nứt. Bởi vì hắn vừa tiến vào, liền thấy được một mảnh lưng trắng bóng.



Lý Khanh Khanh cũng không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân lại trở vào, tưởng hắn sẽ theo thói quen cũ, ra ngoài sân viện đi lại đi lại, sau đó lại chầm chậm rửa mặt đánh răng như mấy ông cán bộ già.



Trong lòng Lý Khanh Khanh hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng cô thực mau liền bình tĩnh lại, tròng áo vào. Cũng may cô đưa lưng về phía cửa, bằng không bị nhìn một cái chắc xấu hổ chết mất.



Mấy ngày trước không hề xảy ra cái tình trạng kỳ cục này, là do lúc đó Lý Khanh Khanh mỗi ngày đều phải đi làm việc, hơn nữa cô còn dậy sớm nhất nhà để nấu cơm cho cả gia đình. Cho nên lúc ấy cô có thay quần áo hay đang làm gì, Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ ngon lành.



Mà hôm nay thì khác, hôm nay cô mới trộm lười một chút, liền ra chuyện xấu hổ vài lần.



Lý Khanh Khanh cảm thấy nhất định cô phải nhanh chân xây nhà mới được, chỉ khi nào có nhà mới đàng hoàng, cô mới có được một không gian thuộc về chính mình. Sau đó cô ở trong phòng mình muốn làm gì thì làm, muốn mặc như thế nào liền mặc như thế ấy, muốn lộn xộn gì cũng không làm phiền ai.



Lúc này trong long Thẩm Mộ Quân cũng có chút xấu hổ, vừa mới rồi hắn tựa hồ như nhìn thấy một chút cái gì không nên thấy, đặc biệt là khi Lý Khanh Khanh hoảng loạn quay đầu nhìn thấy hắn.



Cũng may không khí xấu hổ này cũng không tiếp tục, bởi vì Thẩm Nhạc Hương trên giường đất đã tỉnh. Nó vừa ngáp vừa mở mắt ra, vừa nhìn nhìn em trai đang cuộn mình ngủ đến thơm ngọt một chút, sau đó toét miệng cười bò lên.



Cơm sáng là một nồi cháo hạnh nhân thơm lừng Lý Khanh Khanh làm, gạo bị cô nấu đến thật nhuyễn, sau đó bỏ thêm hạt hạnh nhân đã bóc vỏ. Vì cô có thêm một chút xíu sữa bột vào, nên mang theo một mùi sữa thơm ngọt.



Cháo này là chuẩn bị theo khẩu vị của hai đứa nhóc trong nhà, con nít đứa nào cũng vô cùng thích mùi sữa. Nhưng Lý Khanh Khanh không nghĩ tới chính là, sau khi nấu ra thì vị cháo cũng rất không tồi nha.



Sau đó cô lại chiên bốn cái trứng trong mềm ngoài giòn, cùng với một bánh rán và dưa cải nhuyễn.



Vốn dĩ Lý Khanh Khanh còn lo lắng Thẩm Mộ Quân không thích loại cháo này, chờ đến khi toàn gia ăn cơm, cô liền phát hiện Thẩm Mộ Quân liên tiếp uống hết hai chén cháo mới dừng lại.



Sau khi cả nhà bọn họ ăn xong cơm sáng, Thẩm Tu Xuân liền dẫn theo Thẩm Tu Dương lại đây. Bọn họ và Thẩm Mộ Quân là anh em họ, ngày thường quan hệ cũng tốt, cho nên cũng không kiêng kị hiện tại có phải giờ cơm hay không, chỉ định đến làm việc.



Thẩm Tu Xuân mới vừa tiến vào sân viện liền hô: "Mộ Quân ca, nhà mọi người ăn món gì vậy? Nghe mùi sữa nồng nàn quá đi."



Thẩm Mộ Quân đang ở trên xe lăn uống sữa mạch nha, kỳ thật hắn một chút cũng không muốn giành ăn với mấy đứa trẻ, nhưng mà Lý Khanh Khanh nói thứ này tương đối dinh dưỡng, đối với người đang cần tẩm bố như hắn sẽ vô cùng có lợi.



Đương nhiên Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo cũng có, bất quá hai đứa nhóc này đã sớm uống xong rồi, lúc này đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, giám sát Thẩm Mộ Quân uống.



Trên đùi Thẩm Mộ Quân đắp một tấm chăn mỏng, nhìn thấy hai anh em Thẩm Tu Xuân đến đây, vì thế chỉ chỉ nhà bếp, nói với bọn họ: "Chị dâu hai đứa nấu cháo, hai đứa đi nếm thử đi."



Đi theo sau Thẩm Tu Xuân bước vào, Thẩm Tu Dương nghe vậy, cứ cảm thấy hôm nay ngữ khí Thẩm Mộ Quân nói chuyện có hơi quái quái. Ừm...... Nói sao nhỉ? Giống như đang khoe ra với bọn họ vậy.



Bất quá Thẩm Tu Dương nhìn thoáng qua Thẩm Mộ Quân bất động như núi, liền bị phỏng đoán của chính mình lập tức chọc cười. Thẩm Mộ Quân là cái tính tình gì chứ? Hắn biết khoe khoang sao? Chắc mình không phải điên rồi chứ?



Nghĩ như vậy, Thẩm Tu Dương liền lắc lắc đầu, cùng Thẩm Tu Xuân thập phần không khách khí đi vào nhà bếp. Nhà bếp tuy rằng vừa nhỏ lại đơn sơ, nhưng bên trong lại được Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Nhạc Hương thu dọn rất sạch sẽ.



Khi Thẩm Tu Dương bưng cháo chén ra tới, liền cảm thấy mấy ngày tháng này của Thẩm Mộ Quân cũng sống thật dễ chịu. Hắn vừa mới uống có một ngụm, liền nếm ra trong cháo này bỏ không ít thứ tốt.



Khi Thẩm Tu Dương nghĩ như vậy, ánh mắt liền dừng lại trên người Thẩm Mộ Quân đang ngồi xe lăn trong viện. Tuy rằng trên mặt Thẩm Mộ Quân vẫn không thể nhìn ra được cái gì, nhưng sao Thẩm Tu Dương lại cảm thấy có gì đó trở nên khác lạ.



Hắn thấy Thẩm Mộ Quân chậm rãi uống sữa mạch nha, nhịn không được ngữ khí lên men nói: "Ca à, anh không cảm thấy cuộc sống hiện tại của anh thật dễ chịu mỹ mãn sao?"



Thẩm Mộ Quân nghe vậy, hơi giật mình, mắt đen hơi hơi chớp, rõ ràng hắn hẳn là người đáng thương nhất trong thôn, nhưng mà lúc này Thẩm Tu Dương lại đầy mặt hâm mộ nhìn hắn.



Thẩm Mộ Quân chậm rãi buông hàng mi thật dài xuống, sau đó như có như không mà ừ một tiếng, sau đó giơ cái ly lên, một ngụm uống hết.



Thẩm Nhạc Hương thấy thế lập tức vươn tay tới, sau đó lấy cái ly trong tay hắn, cần mẫn cầm đi rửa sạch.



Lý Khanh Khanh nghe được động tĩnh trong viện, thấy là Thẩm Tu Dương cùng anh cả hắn đến đây, liền dọn mấy cái bánh rán không còn bao nhiêu ra. Dù sao thời tiết này nóng như vậy, để đồ ăn lâu cũng không được, cô thập phần hào phóng mời bọn họ lại đây nếm thử.



Vốn dĩ Thẩm Tu Dương còn có chút ngượng ngùng, hắn chỉ là đi theo anh cả đến đây cùng nhau hỗ trợ. Lại không nghĩ rằng làm còn chưa làm, liền bắt đầu cọ ăn cọ uống nhà người ta. Nhưng sau khi nghe Lý Khanh Khanh nói thứ này để lâu không được, hắn liền dày mặt bưng ra ăn với anh cả mình.



Thẩm Tu Xuân uống cháo Lý Khanh Khanh làm, lại ăn bánh rán dưa cải nhà người ta, vội không tiếc lời khen tay nghề của Lý Khanh Khanh, làm Lý Khanh Khanh bị hắn khen đều thấy ngượng ngùng.



Chờ khi mấy người khác giúp sửa tường viện đều đến, Lý Khanh Khanh liền nói một tiếng với Thẩm Mộ Quân rồi cõng sọt ra khỏi cửa. Cô nói với Thẩm Mộ Quân cô đi chân núi nhặt củi, kỳ thật là lúc này cô muốn vào trong núi nhìn xem một chút, muốn tìm về một ít đá quý mang năng lượng, sau đó nhanh chóng thăng cấp dị năng của mình.



Lúc trước vẫn mãi bận bịu chuyện hoa màu trong đất, khó có khi được nghỉ ngơi mấy ngày, trong thôn không ít người liền đi công xã họp chợ.



Tuy rằng có hợp chợ cũng không được bao nhiêu đồ đạc, nhưng mà ở niên đại không có mấy hạng mục giải trí như vậy, người dân lao động cũng muốn ra ngoài đi đi lại lại một chút.



Người không có tiền thì đi chợ công xã dạo vài vòng, có tiền thì xin thư giới thiệu đến huyện thành mua đồ. Trong đó liền có không ít người của đội thanh niên trí thức, tốp năm tốp ba cùng nhau ngồi xe đi vào trong thành. Ngay cả một ít trẻ em trong thôn cũng may mắn được người lớn trong nhà dẫn đi dạo chợ.



Cho nên hôm nay khi Lý Khanh Khanh lên núi, dọc đường đi đều không có gặp được ai. Cô thấy chung quanh một bóng người cũng không có, liền nhịn không được thả nhanh bước chân, dưới chân như có gió mà chạy lên trên núi.



Không đến một lát sau, Lý Khanh Khanh liền thấy bản thân mình lọt vào một mảnh rừng núi xanh tốt trùng điệp. Trong rừng già kiểu như thế này, mấy con côn trùng hay rắn độc rất nhiều, Lý Khanh Khanh cố ý mặc áo tay dài quần dài, còn dùng dây thừng buộc ống quần lại.



Trước kia khi Lý Khanh Khanh làm nhiệm vụ, cũng từng đi vào trong núi sâu rừng già thế này, cho nên đối với chuyện vào núi, cô cũng có không ít kinh nghiệm. Cô nhặt một nhánh cây chắc chắn ở bên đường làm gậy, sau đó vừa đi về phía trước vừa dùng gậy khua khua vào mấy bãi cỏ, bụi cây trước mặt.



Lý Khanh Khanh cứ như vậy mà đi đến gần hơn một tiếng, rốt cuộc dưới một mảnh dây leo lộn xộn, phát hiện một cái thạch động cao chừng hai mét. Trước khi tiến vào thạch động, cô có vào không gian một chuyến, lấy từ bên trong ra một cây đao dài, một cái đèn pin, cùng một cây linh thực.



Từ trước đến nay, cô vốn là một người thập phần cẩn thận, cho dù bản thân cô có dị năng hộ thân, cũng không dám chủ quan lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn. Cô không lo gặp phải dã thú gì, chỉ sợ mình không cẩn thận bị rắn độc hay côn trùng độc cắn. Cho nên tác dụng của một cây linh thực này, chính là để bảo mệnh một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Khi cô một tay giơ đèn pin, một tay cầm đao dài bước vào trong thạch động, Lý Khanh Khanh mới phát hiện thạch động này cũng không phải lớn như vẻ bên ngoài.



Cô lò mò đi trong hang chừng hơn mười phút, lúc này mới rốt cuộc đi tới cuối cùng của thạch động. Trong thạch động có rất nhiều thạch nhũ, trên mặt đất cũng tràn đầy mấy cục đá lung tung rối loạn. Cô ngồi xuống lục tìm, cũng không phát hiện có đá quý có thể dùng.



Nhưng ngay khi Lý Khanh Khanh đầy mặt thất vọng muốn trở về, thì từ trên đỉnh thạch động đen nhánh bỗng có một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, nó nặng nề nện lên trên mặt đao của Lý Khanh Khanh.



Bởi vì trong thạch động này thật sự quá an tĩnh, Lý Khanh Khanh cơ hồ có thể rõ ràng nghe thấy tiếng giọt nước va chạm vào thanh đao.



Lý Khanh Khanh cảm giác được phía trên hình như có một luồng năng lượng kỳ quái đang dao động, liền đầy mặt tò mò ngẩng đầu chiếu đèn pin, nhìn về phía trên đỉnh đầu......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK