• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân về nhà, Thẩm Tu Dương liền mang theo cái tên "Đầu sỏ gây tội" kia đi công xã.



Nói đến mới nói, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bởi vì cái tên trẻ tuổi kia không phải xã viên của đại đội bọn họ, bọn họ không thể nào lén lút tự xử lý, cho nên chuyện này nhất định phải đưa đến công xã đi.



Thẩm Tu Dương lúc nãy dẫn theo bốn dân binh lại đây, khi đến đây thì cưỡi ba chiếc xe đạp. Thẩm Tu Dương chở tên trẻ tuổi kia, còn bốn người còn lại thì hai người một chiếc xe.



Tên trẻ tuổi bản nãy miệng mồm quơ không biết mỏi, nhưng sau khi qua một hồi đại nạn, bây giờ cả người như cà tím bị phơi sương. Hắn an tĩnh ngồi trên băng sau xe đạp của Thẩm Tu Dương, từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.



Thẩm Tu Dương đưa người đến công xã không bao lâu, đại đội trưởng đại đội cách vách liền dẫn theo người cũng tới công xã. Hắn nhìn thấy Thẩm Tu Dương, trên mặt nhịn không được lộ ra một mạt chột dạ.



Thẩm Tu Dương liếc đối phương một cái, trong đôi mắt sắc như chim ưng hiện lên một mạt khinh thường.



Lúc trước bên thôn Hoà Sơn bọn họ xảy ra động tĩnh nháo lớn như vậy, cũng không có thấy mấy người bên thôn này ló mặt đến, hiện giờ mắt thấy bọn họ đưa sự tình lên đến công xã, chắc là biết có tránh cũng tránh không khỏi, nên lúc này mới dày mặt đi theo tới đây.



Thẩm Lệ Nghiên đang dẫn mấy người cán bộ dò hỏi tình huống với mấy người dân binh giải tên trẻ tuổi cùng lại đây.



Cô ta trông thấy sắc mặt Thẩm Tu Dương thật không đẹp, liền ôm văn kiện trong tay đi đến bên cạnh hắn. Nhưng mà Thẩm Tu Dương cũng không phản ứng cô ta, chỉ tiếp tục cau mày nhìn chằm chằm mấy người đại đội cách vách.



Trên mặt Thẩm Lệ Nghiên hiện lên một mạt xấu hổ, bất quá nghĩ đến tính tình Thẩm Tu Dương vốn như vậy từ nhỏ đến lớn, cho nên cảm xúc trên mặt Thẩm Lệ Nghiên thực mau liền khôi phục lại.



Cô ta làm như quan tâm dò hỏi hắn: "Đại đội chúng ta không có ai bị thương chứ?"



Lông mi Thẩm Tu Dương hơi hơi giật giật, liền khi Thẩm Lệ Nghiên cho rằng hắn không định phản ứng mình, Thẩm Tu Dương mới chậm rì rì trả lời: "Có, anh cả cô với chị dâu cả cô đều bị thương."



Thẩm Tu Dương nói xong câu đó, con ngươi sắc bén con ngươi nhìn về phía Thẩm Lệ Nghiên.



Khi Thẩm Lệ Nghiên nghe được hắn nói Lý Khanh Khanh bị thương, con mắt đen nhánh giống hệt Thẩm Mộ Quân hiện lên một mạt ý cười. Nhưng khi cô ta nhận thấy được tầm mắt của Thẩm Tu Dương, nụ cười vừa tới bên miệng của Thẩm Lệ Nghiên nhịn không được cứng đờ.



Thẩm Lệ Nghiên tằng hắng một chút, vẻ mặt quan tâm hỏi lại lần nữa: "Anh cả chị bị thương chỗ nào vậy? Có nghiêm trọng không?"



Đối với người anh cả Thẩm Mộ Quân này, Thẩm Lệ Nghiên hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút quan tâm. Tuy rằng sự quan tâm đó vì người phụ nữ kia mà có điều giảm bớt, nhưng Thẩm Mộ Quân dù sao cũng là anh cả cô ta.



Khoé miệng Thẩm Tu Dương hơi hơi giật giật, hắn có một bụng lời muốn nói với cô ta. Nhưng mà nhìn Thẩm Lệ Nghiên trước mắt sao xa lạ quá, hắn đột nhiên không biết nên nói từ đâu đây?



Hai người bọn họ cũng coi như là cùng nhau lớn lên, nhưng Thẩm Tu Dương cho tới bây giờ mới phát hiện, hắn hình như chưa bao giờ hiểu biết người này......



Thẩm Lệ Nghiên thấy vẻ mặt hắn có chuyện muốn nói, đột nhiên cũng muốn chậm rãi nói chuyện cùng Thẩm Tu Dương. Nhưng mà không đợi cô ta tìm được thích hợp lý do, liền có người lại đây kêu cô ta đi rồi.



Lúc sau Thẩm Tu Dương mới biết được, cái tên trẻ tuổi kia tên là Hà Mẫu Khảng, là thanh niên trí thức ở đại đội cách vách năm nay mới tới cắm đội.



Người này trong nhà có năm anh chị em làm công nhân, trong đó ba người thuộc ngành nghề cao cấp. Nhà như vậy, gia cảnh tốt hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa hắn lại là người nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn được ông bà nội nuông chiều hỏng rồi.



Con cả nhà Hà gia là người hiểu lý lẽ, hắn thấy em trai mình càng lớn tính cách càng lệch lạc, lo lắng về sau trưởng thành sẽ không biết ra cái dạng gì, liền tìm chút mối quan hệ, đưa Hà Mẫu Khảng cắm đội xuống nông thôn.



Con cả nhà Hà gia là xuất phát từ ý tốt, hy vọng em trai mình ở nơi xa lạ ăn chút khổ, có thể sửa lại mấy cái tật xấu hiện tại.



Nhưng mà anh ta hoàn toàn không thể biết được, bà nội Hà không nỡ để thằng cháu cưng chịu khổ, không chỉ thường xuyên gửi nhiều tiền và phiếu cho hắn, còn lôi kéo mấy người bạn già, chuẩn bị cho hắn không ít quan hệ.



Bởi thế cho nên, Hà Mẫu Khảng vốn dĩ phải đi chịu khổ chịu nhọc, cuối cùng không chỉ có không chút khó khăn, mà ngày tháng còn dễ chịu hơn cả khi còn trong nhà. Lúc ở nhà mấy người còn trông chừng, răn đe, cha mẹ cũng thường xuyên nhắc nhở, mà sau khi đến nông thôn, hắn dựa vào các mối quan hệ của bà nội, mỗi ngày đều sống hết sức an nhàn tự tại.



Đại đội trưởng của đại đội bên ấy cầm không ít chỗ tốt, cho nên đối với hành vi của hắn vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt. Cũng đúng là vì có bà nội che chở, đại đội trưởng đặc biệt chiếu cố, Hà Mẫu Khảng bất luận làm cái gì, luôn mang theo một loại cảm giác chả có gì phải lo lắng.



Bởi vì Hà Mẫu Khảng tiêu tiền dùng phiếu luôn phung phí, cho nên toàn bộ đội thanh niên trí thức thậm chí là đại đội, đều có thái độ rất tốt với hắn. Bọn họ thổi phồng hắn, cung phụng hắn, là có thể có được không ít chỗ tốt từ hắn.



Nguyên nhân của chuyện nay là bắt nguồn từ một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nói cô ta muốn ăn thịt thỏ hoang. Mà Hà Mẫu Khảng vừa vặn thích cái nữ thanh niên trí thức này, liền dùng mấy tấm phiếu tìm mấy thôn dân giúp đỡ, mấy người cùng nhau lên núi bắt thỏ hoang..



Nói đến cũng do lá gan của Hà Mẫu Khảng quá lớn, mọi người đều nói không thể đi sau vào trong núi. Nhưng bản thân hắn hiếu thắng, không chỉ không nghe mọi người khuyên, còn khăng khăng muốn một mình lên núi.



Kết quả thì cũng quá xui xẻo, Hà Mẫu Khảng liền gặp phải lợn rừng. Gặp lợn rừng thì cũng thôi đi, hắn còn gặp một lần luôn cả hai con.



Còn...... Vì sao hắn lại chạy về hướng thôn Hòa Sơn bên này? Chuyện này thật đúng là không phải hắn cố ý. Khi bị lợn rừng đuổi theo, ngay lúc đó trong não hắn chỉ có một chữ, đó chính là trốn!



Hắn hoảng loạn chạy không chọn đường, cứ cắm đầu chạy mãi chạy mãi, vậy mà lại trực tiếp chạy đến đại đội kế bên. Còn sau đó, chính là xảy ra những chuyện như tất cả mọi người chứng kiến.



Khi Thẩm Tu Dương còn đang bận bịu xử lý chuyện của Hà Mẫu Khảng, thì mọi người toàn thôn đang thảo luận hai con lợn rừng này phải làm thế nào?



Bởi vì chuyện này đã báo lên cho công xã, vậy hai con lợn rừng này bọn họ không thể giấu riêng.



Đại đội trưởng híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, bảo Lưu Lực mang theo mấy người trẻ tuổi, liền đem một con trong số đó nộp lên.



Tuy rằng có không ít người trong lòng không nỡ, nhưng bọn họ cũng đều hiểu rõ nguyên nhân đại đội trưởng làm như vậy.



Năm đó khi nơi này của bọn họ mất mùa, đại đội trưởng vì không muốn có người trong thôn chết đói, liền mạo hiểm đồng ý cho người trong thôn lên núi săn thú, xuống sông bắt cá. Cũng nhờ quyết định đó của đại đội trưởng, mới có thể giúp cho toàn bộ thôn vượt qua kiếp nạn lần đó.



Nhưng mà chuyện lần này thì không giống, hai con lợn rừng gây ra động tĩnh quá lớn, bọn họ không có cách nào giấu giếm riêng.



Hiện giờ đại đội trưởng nộp một con lợn rừng lên, chính là thành công ngăn chặn miệng phía trên, bọn họ liền có thể an tâm chia nhau con lợn rừng còn lại.



Chờ đến khi đám người Thẩm Tu Dương, Lưu Lực trở về, người trong thôn đã xử lý xong thịt lợn rừng.



Đại đội trưởng thét to một tiếng, bảo đoàn người chạy về nhà lấy nồi thau bồn gáo đựng thịt, thì ai cũng lập tức người trước kẻ sau chạy về nhà mình, ai cũng sợ chạy chậm, chờ đến phiên bọn họ đã không còn gì.



Thẩm Nhạc Hương vốn đang chơi với em trai trước cửa nhà, thấy Đại Tráng chạy tới thông báo bọn họ, hai đứa mới biết sắp được chia thịt. Thẩm Nhạc Hương lập tức kích động, con bé lôi kéo em trai xoay người chạy nhanh vào trong nhà.



Hai đứa nhỏ chạy vào liền tách ra, một đứa nôn nóng chạy về hướng nhà bếp, một đứa chui đầu vào buồng trong.



Thẩm Gia Hảo nôn nóng nói: "Sắp...sắp chia thịt! Chia thịt!"



Khi Thẩm Gia Hảo chạy vào buồng trong, Thẩm Mộ Quân mới vừa giúp bẻ cổ tay bị trật của Lý Khanh Khanh về.



Lý Khanh Khanh vừa nghe đến sắp chia thịt, tức khắc liền quên mất cánh tay còn đau, hoảng hoảng loạn loạn đứng lên liền muốn đi ra ngoài.



Thẩm Mộ Quân thấy dáng vẻ Lý Khanh Khanh hoàn toàn không thèm để ý thân thể của bản thân như vậy, hắn vội đỡ xe lăn đứng lên, muốn ngăn Lý Khanh Khanh lại.



Kết quả lại vì hắn đứng lên quá gấp, mới vừa đứng dậy, liền cảm thấy chân trái đau đến xuyên tim một trận, thiếu chút nữa cẳng chân mềm nhũn liền ngã trở xuống.



Thẩm Gia Hảo thấy thế, tức khắc sợ tới mức kêu một tiếng cha.



Mắt thấy Thẩm Mộ Quân sắp té ngã, cũng may Lý Khanh Khanh phản ứng nhanh, vừa cảm giác có gì phía sau không thích hợp, cô liền xoay người ôm chặt eo Thẩm Mộ Quân.



Trong khoảnh khắc Lý Khanh Khanh ôm chặt Thẩm Mộ Quân, phản ứng đầu tiên của cô là...ừ, cũng rắn chắc nhỉ, xúc cảm cũng không tệ lắm, xem ra trong khoảng thời gian này Thẩm Mộ Quân rèn luyện rất chăm chỉ.



Sau đó không biết như thế nào, Lý Khanh Khanh lại nghĩ tới thời điểm cô mới vừa xuyên tới đây. Lúc ấy cô còn bế công chúa Thẩm Mộ Quân, cũng không biết lúc ấy tâm tình hắn như thế nào?



Khi Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, nhịn không được cong khóe miệng cười.



Vóc người Thẩm Mộ Quân rất cao, khi hai người đứng như vậy, Lý Khanh Khanh chỉ đứng tới cằm Thẩm Mộ Quân.



Nếu từ sau lưng Thẩm Mộ Quân nhìn lại, thì thật không nhìn thấy được thân ảnh nhỏ xinh của Lý Khanh Khanh, chỉ có thể thấy được hai cánh tay mảnh khảnh của cô ôm vòng sau lưng hắn.



Thẩm Mộ Quân thập phần yên tâm thả hết toàn bộ trọng lượng của mình lên tay Lý Khanh Khanh. Bởi vì hắn biết, chút trọng lượng này đối với Lý Khanh Khanh mà nói không có gì là nặng.



Lý Khanh Khanh đang cười vui vẻ, đột nhiên nghe được tiếng nói Thẩm Mộ Quân trầm thấp vang lên bên tai. "Em đang cười cái gì vậy?"



Lý Khanh Khanh lúc này mới phát hiện, cô vậy mà còn đang ngây ngốc ôm hắn. Cô vội duỗi tay muốn buông Thẩm Mộ Quân ra, Thẩm Mộ Quân thấy thế lập tức nhíu mày, vẻ mặt "tôi thực yếu ớt, tôi quá ốm yếu".



Từ sau khi Thẩm Mộ Quân làm giải phẫu xong, Lý Khanh Khanh trước sau cho hắn ăn không ít linh thực. Cho nên đối với tình trạng thân thể của Thẩm Mộ Quân, cô rõ ràng hơn bất cứ ai hết. Cái tên Thẩm Mộ Quân này nha, ngoại trừ cái chân trái còn có vấn đề ra, thì tình hình sức khoẻ hắn so với người bình thường còn phải cường tráng hơn vài phần.



Lý Khanh Khanh dùng sức đẩy Thẩm Mộ Quân ra một ít, không đợi cô mở miệng cảnh cáo Thẩm Mộ Quân, liền nghe được Thẩm Gia Hảo nôn nóng nói: "Nương, đừng có đẩy cha, cha bệnh mà, phải...... Chiếu cố."



Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh còn muốn đẩy mình, vội nhỏ giọng nói: "Gia Hảo từ nhỏ đã mẫn cảm, đừng để nó cảm thấy chúng ta quan hệ không tốt, đỡ cho nó còn tuổi nhỏ phải nghĩ quá nhiều."



Lý Khanh Khanh nghe vậy, đôi tay cứng đờ, cô cảm thấy Thẩm Mộ Quân nói cũng rất có lý. Lúc trước kho cô nói muốn cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn, đã làm Thẩm Gia Hảo bé nhỏ u buồn vài hôm.



Lý Khanh Khanh không muốn để đứa bé đáng yêu như Thẩm Gia Hảo vậy phải bị ảnh hưởng không tốt vì chuyện của cô cùng Thẩm Mộ Quân.



Lý Khanh Khanh nghĩ kỹ xong, vội duỗi tay kéo cánh tay Thẩm Mộ Quân lại, sau đó vẻ mặt thân mật dựa vào trên người Thẩm Mộ Quân, cười nói với thằng nhóc trước mắt: "Không có mà, nương vừa rồi chỉ là đùa giỡn với cha thôi mà...Ai da!?"



Lý Khanh Khanh còn chưa nói xong, người bị cô dựa vào liền không trụ nổi, hai người cùng nhau ngã vào xe lăn.



Thẩm Mộ Quân cẩn thận che chở Lý Khanh Khanh, làm cô vững vàng ngồi trong lòng ngực mình. Hắn nhìn vẻ mặt Lý Khanh Khanh hơi u oán, cười khẽ một tiếng nói: "Không bị té mà?"



Lý Khanh Khanh giơ móng vuốt lên hướng tới hắn, một móng chộp vào cánh tay Thẩm Mộ Quân, sau đó cô cười quay đầu tiếp tục nhìn Thẩm Gia Hảo nói: "Đúng vậy, cha nương đang đùa giỡn mờ."



Thẩm Gia Hảo hơi hơi chu cái miệng nhỏ, đôi mắt to như trái nho đen nhìn nhìn Lý Khanh Khanh, lại nhìn nhìn Thẩm Mộ Quân.



Rốt cuộc nó vẫn là một đứa trẻ ba tuổi, cho dù nó cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cũng không thể tìm ra chỗ không thích hợp.



Nó giống như một ông cụ non chắp tay sau lưng, vẻ mặt bất đắc dĩ quét mắt nhìn liếc qua Lý Khanh Khanh một cái nói: "Nương, đừng chơi nữa, sắp chia thịt đến nơi rồi."



Thẩm Gia Hảo nói xong, liền xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên nó như nghĩ tới cái gì, lại ngừng lại nói: "Chia thịt xong, chúng ta cùng nhau chơi."



Lý Khanh Khanh ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, vừa nhấc người đứng lên khỏi lòng ngực Thẩm Mộ Quân, vừa miễn cưỡng cười cười nói: "Được, trở về cùng nhau chơi, cùng nhau chơi......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK