Tiểu Tống đầu tiên là giúp một nhà Thẩm Mộ Quân xin thư giới thiệu, lúc sau lại chạy tới chỗ đại đội trưởng giúp Lý Khanh Khanh xin nghỉ.
Chờ hắn lo xong hết mấy chuyện đó quay trở về, thì trên chiếc Jeep kia của hắn đã bu đầy người. Ngoại trừ mấy đứa nhóc bướng bỉnh trong, còn có cả thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi.
Cả đám bọn họ đang dán mặt vào trên xe, tràn đầy tò mò đánh giá bài trí cũng như đồ vật trong xe. Khi nhìn thấy trong xe để mấy túi kẹo, mấy đứa nhóc đều thèm đến chảy nước miếng.
Mọi người vừa nhìn thấy Tiểu Tống quay trở lại, lập tức sợ tới mức hò hét kêu nhau tản ra. Tiểu Tống thấy thế, vẻ mặt thấy nhiều không trách, liền mở cửa xe Jeep đi về hướng nhà Thẩm Mộ Quân.
Khi Tiểu Tống vừa mới tới trong thôn, đúng là lúc giữa trưa mọi người đang ở nhà ăn cơm. Cho nên rất nhiều người đều nhìn thấy chiếc xe jeep rất phong cách kia đang chạy về nhà đứa con trai lớn của Thẩm gia.
Tống Thanh Mân bưng chén ngồi xổm trước cửa nhà, đôi mắt nhìn chằm chằm xe jeep đang đi xa, trong mắt nhịn không được hiện lên một mạt ghen ghét.
Có người thấy cô ta bộ dáng này, nhịn không được mở miệng hỏi: "Thanh Mân à, người nọ mới rồi có phải chiến hữu cũ của anh cả cô không nhỉ? Nhìn tuổi thấy có vẻ không giống lắm ha?"
Thẩm Mộ Quân lúc trước là quân nhân, còn lập được không ít công lao, chuyện này toàn bộ công xã bọn họ đều biết. Nếu lúc trước không phải vì Trương Đình Nghiệp, lấy thực lực của Thẩm Mộ Quân thực lực, hiện tại phỏng chừng cũng lên đến cấp đoàn trưởng rồi.
Tống Thanh Mân nhìn người đang hỏi chuyện liếc mắt một cái, sau đó bĩu môi nói: "Làm sao tôi biết được chứ? Dù sao cho dù có chỗ tốt gì, cũng không quan hệ gì với chúng tôi bên này."
Người kia nghe vậy liếc mắt một cái nhìn cô ta, trong lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng. Lúc trước chỉ cần mấy người bên nhà cũ Thẩm gia không quá đáng như vậy, theo tính tình của Thẩm Mộ Quân, cũng sẽ không mặc kệ người thân bên nhà cũ.
Hiện tại nghĩ đến sức khoẻ Thẩm Mộ Quân càng ngày càng tốt rồi, mấy đứa em trai em dâu của hắn lại rụt rịch nghĩ đến chỗ tốt nhà hắn. Cũng không nghĩ mấy chuyện bọn họ làm lúc trước có khi nào đã hoàn toàn làm Thẩm Mộ Quân lạnh lòng hay không chứ?
Người nọ cười nói: "Nói cũng đúng, ai bảo mấy người lại đi phân gia với người ta cơ chứ? Nếu như không phân gia, nói không chừng còn có thể dính chút ánh sáng nha. Thằng con út nhà tôi nói, hình như trên xe để rất nhiều đồ tốt đó."
Tống Thanh Mân nghe vậy tức khắc không vui, cô ta đầy mặt bất mãn đứng dậy, "Ê, nói vậy là có ý gì? Lúc trước chúng tôi đi phân gia, còn không phải vì cái con quỷ nhà hắn mỗi ngày làm ầm ĩ, bằng không...... Ai lại không có việc gì......"
Không đợi Tống Thanh Mân nói hết lời trong miệng, Thẩm Hữu Quốc từ trong viện đi ra khụ một tiếng, ngắt lời Tống Thanh Mân muốn nói.
Tống Thanh Mân cũng không sợ người cha chồng này, cô ta chỉ khẽ hừ một tiếng, liền ôm chén của mình đi trở về trong viện.
Người nọ thấy Thẩm Hữu Quốc ra tới, liền thu hồi lại thần sắc trào phúng lúc nãy, cười nhìn Thẩm Hữu Quốc nói: "Chú Hữu Quốc, con nghe nói Mộ Quân nhà chú mới xin giấy giới thiệu, hình muốn đi lên tỉnh làm phẫu thuật thì phải."
Thẩm Hữu Quốc nghe vậy, bước chân chậm rãi tức khắc dừng lại. Ông vội quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, vẻ mặt không tin hỏi: "Cô vừa mới nói cái gì? Con cả nhà tôi muốn đi làm gì?"
"Thì mấy người quân nhân mới vừa tới trong thôn đó, bọn họ đi xin giấy giới thiệu chỗ đại đội trưởng, nói cái gì muốn mang Mộ Quân đi tỉnh làm phẫu thuật. Chú Hữu Quốc à, có phải chân của Mộ Quân nhà chú vẫn còn hy vọng được chữa khỏi hay không vậy?"
Thẩm Hữu Quốc sửng sốt một chút, con cả nhà ông muốn đi tỉnh làm phẫu thuật? Ông nhớ tới lời đồn đãi của người trong thôn trước đây, nói thân thể Thẩm Mộ Quân thoạt nhìn tốt lên không ít. Hai ngày trước khi Trương Đại Nương xảy ra chuyện, hình như nó còn ở nhà Trương Đại Nương hầu hạ người ta vài ngày đâu.
Thẩm Hữu Quốc nghĩ đến chuyện chân của con trai cả sắp được chữa khỏi, trên khuôn mặt người đàn ông đầy nếp nhăn hiện lên một tia vui mừng. Ông vội cảm tạ người nói chuyện một câu, rồi nhấc chân đi về nhà đại đội trưởng.
Khi Thẩm Hữu Quốc đi vào nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng đang ở trong viện nói chuyện cùng lão thư ký. Bọn họ đột nhiên thấy Thẩm Hữu Quốc lại đây, cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì, tựa hồ như đã sớm liệu trước hắn sẽ qua tới.
Hai ông bà nhà Thẩm Hữu Quốc này á, nói câu dễ nghe là thành thật trung hậu, nói câu khó nghe chính là làm người quá nhu nhược. Nếu lúc trước hai ông bà có thể kiên cường một chút, Thẩm Mộ Quân cũng sẽ không bị bạc đãi đến đau khổ như vậy.
Thẩm Hữu Quốc chà chà đôi bàn tay có hơi co quắp vừa thô ráp lại khó coi lại, ngón cái và ngón trỏ của ông vì hằng năm đều lao động vất vả đã cong cong, lệch qua một bên.
Thẩm Hữu Quốc: "Đội trưởng, Mộ Quân nhà chúng tôi thật sự sắp đi tỉnh làm phẫu thuật sao? Chân nó...... Có phải còn có thể trị hay không?"
Khi ông hỏi ra những lời này, trong lòng lại vừa chờ mong lại khẩn trương. Trời đất chứng giám, lúc trước khi biết Thẩm Mộ Quân tàn phế, hai vợ chồng ông bà có bao nhiêu khó chịu trong lòng.
Đại đội trưởng nghe vậy nói: "Tôi cũng không quá rõ ràng, bất quá tiểu chiến sĩ mới vừa đi ra kia nói, chắc phải ở bệnh viện quân khu tỉnh ít nhất cả tuần."
Đại đội trưởng cảm thấy nếu như phải ở bệnh viện lâu như vậy, xem ra chân Thẩm Mộ Quân vẫn còn khả năng chữa khỏi, bằng không bọn họ cũng không bỏ công vất vả như vậy làm gì.
Thẩm Hữu Quốc vừa nghe, trong mắt nhịn không được liền sáng ngời. Từ sau khi Thẩm Mộ Quân phân ra, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy áy náy không thôi. Cũng đúng là vì vậy, bọn họ cũng không dám đi thăm Thẩm Mộ Quân, sợ thấy ánh mắt oán hận của con trai cả. Hiện giờ thì tốt rồi, chân Thẩm Mộ Quân còn có thể chữa khỏi, như vậy áy náy trong lòng bọn họ cũng có thể tiêu đi một chút.
Thẩm Hữu Quốc nói: "Đội trưởng, cậu xem xét giùm tôi một chút, hay là tôi cũng xin nghỉ mấy ngày, cùng thằng cả nhà tôi đi bệnh viện tỉnh?"
Ông lo lắng vợ Thẩm Mộ Quân không hiểu chuyện, không chăm sóc tốt cho hắn, nói gì thì nói, vết xe đổ nửa năm trước ông còn nhớ rất rõ. Người phụ nữ kia hiện tại tuy rằng đã tốt hơn nhiều, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy không yên ổn.
Nhưng đại đội trưởng nghe vậy lại nói: "Ông ơi ông một đống tuổi rồi, đừng có mù quáng đi theo chịu khổ làm gì. Bên đó có vợ với chiến hữu cũ của Mộ Quân ở đó, tất nhiên sẽ chăm sóc Mộ quân chu đáo, ông cứ yên tâm ở nhà chờ tin tức đi, nha."
Kỳ thật đại đội trưởng muốn nói chính là, Thẩm Hữu Quốc có đi cũng sẽ chỉ làm trong lòng Thẩm Mộ Quân cùng vợ hắn không thoải mái mà thôi. Rốt cuộc thì khi gia đình bọn họ ở vào thời khắc khó khăn nhất, liền bị cả nhà bên đó phân gia, đá đi ra ngoài.
Hai vợ chồng bọn họ thật vất vả mới phấn đấu cho cuộc sống đỡ được một chút, hiện giờ còn phải nhìn mặt mấy người bên nhà cũ Thẩm gia, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nhớ tới chuyện lúc trước.
Lão thư ký đứng một bên cũng nói: "Tôi thấy chiến hữu kia của Mộ Quân rất đáng tin cậy, có hắn ở một bên coi chừng, ông cũng không cần quá lo lắng. Hơn nữa đối phương còn có cảnh vệ viên nữa, có nhiều quân nhân ở đó như vậy, Mộ Quân nhà ông tuyệt đối sẽ không có việc gì."
Từ cách mà Thẩm Hữu Quốc lấy tên cho mấy đứa con trai, cũng có thể nhìn ra được ông là một người phi thường kính trọng quân nhân. Nguyện vọng của ông chính là mấy đứa con trai mình đều giỏi giang, đều có thể vào bộ đội đền đáp tổ quốc.
Kết quả Thẩm Hạ Quân thì sợ khổ, căn bản không muốn đi bộ đội. Mà Thẩm Hiệu Quân lại nói phải ở nhà dưỡng lão cho hai vợ chồng già, không nỡ lòng để hai người tuổi lớn còn cô đơn. Cho nên tới cuối cùng, chỉ có một mình Thẩm Mộ Quân theo con đường binh nghiệp.
Thẩm Hữu Quốc nghe hai người kia nói xong, cũng cảm thấy bọn họ nói thập phần có lý. Một ông già nhà quê chữ to không biết như ông, cho dù có đi cũng không giúp được bao nhiêu chuyện.
Thẩm Hữu Quốc muốn đến nhà con cả một chuyến, nghĩ đến hiện tại Trương Đại Nương bị thương, không có biện pháp tiếp tục giúp Thẩm Mộ Quân chăm sóc con cái, liền muốn đi qua nhà Thẩm Mộ Quân đón hai đứa nhỏ về.
Ông cảm thấy tuy rằng ông không thể giúp nhà con cả cái đại ân gì, nhưng ít nhất có thể giúp Thẩm Mộ Quân chăm sóc con cái một chút.
Thẩm Hữu Quốc vừa về đến nhà liền bàn chuyện này cùng bạn già, sau khi được bà đồng ý, liền xoay người đi về hướng nhà Thẩm Mộ Quân. Sau khi Thẩm Hiệu Quân biết chuyện, cũng theo Thẩm Hữu Quốc đi qua nhà Thẩm Mộ Quân.
Chờ hai cha con bọn họ tiến vào, thì Tiểu Tống đang giúp Lý Khanh Khanh dọn đồ đạc lên trên xe.
Lần trước khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân trở về từ huyện thành, đã một hơi mua không ít đồ đạc.
Trong mấy thứ này, đáng giá nhất chính là xe đạp cùng đồng hồ. Đồng hồ hiện tại ở trên cổ tay Lý Khanh Khanh, xe đạp lại đỗ bên cạnh nhà kho nhỏ để củi.
Lý Khanh Khanh hơi không yên tâm xe đạp, liền định đẩy xe đạp đi qua nhà Trương Đại Nương gửi.
Tuy Trương Đại Nương bị trọng thương, nhưng vì được ăn một cọng linh thực của Lý Khanh Khanh, thân thể bà kỳ thật đã khôi phục gần như ban đầu rồi.
Nếu không phải đám người Trương Đình Liên, Lưu Hạ Chí chứ nhìn chằm chằm Trương Đại Nương, bà rất nhiều lần định đi lên công xã, tháo cái băng bó bột trên cổ tay ra rồi.
Ngay khi Lý Khanh Khanh đẩy xe đạp ra, mới dắt ra được tới ngoài cửa, liền gặp hai cha con Thẩm Hữu Quốc đang đi đến.
Lúc trước mấy thứ này đều là nhờ Tiểu Tống dùng xe kéo trở về. Trở về ngày đó, mọi người trong thôn đều bận rộn làm việc, cho nên người biết nhà Lý Khanh Khanh mua xe đạp cũng không nhiều.
Thẩm Hữu Quốc cùng Thẩm Hiệu Quân thình lình thấy một chiếc xe đạp, hai cha con đều nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trong thôn nhỏ như của bọn họ đây, một chiếc xe đạp chính là vật hiếm lạ, chỉ có nhà đại đội trưởng cùng lão thư ký mới có thứ này.
Thẩm Hiệu Quân nói: "Chị dâu cả, chị đang muốn đi đâu vậy?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, lập tức đẩy xe muốn đi ra ngoài.
Thấy Lý Khanh Khanh vờ như không nghe không thấy, cơ mặt Thẩm Hiệu Quân hơi run rẩy một chút, vội xoay người nhìn Thẩm Hữu Quốc một cái.
Thẩm Hữu Quốc từ trước đến nay là một người hiền lành, lúc trước bị nguyên chủ chỉ vào mũi mắng cũng không dám cãi lại. Hiện tại Lý Khanh Khanh có thái độ với ông như vậy, ông cũng chỉ biết khô khan khụ một tiếng.
Thẩm Hiệu Quân vẫn luôn muốn có một chiếc xe đạp, đáng tiếc từ sau khi Thẩm Mộ Quân tàn phế, cuộc sống nhà bọn họ đúng là hôm nay không bằng hôm qua.
Hắn và Lưu Tình Hoa đều không phải người có năng lực, mỗi ngày đi làm việc kiếm công điểm chỉ đủ hai người ăn xài, thật đúng là tích cóp không ra được nhiều tiền như vậy mua xe đạp. Hơn nữa cho dù bọn họ tích cóp đủ tiền, cũng không có phiếu mua xe đạp.
Thẩm Hiệu Quân nhìn Lý Khanh Khanh đẩy xe đạp, nhịn không được nhỏ giọng nói với Thẩm Hữu Quốc: "Cha, chị dâu cả khẳng định là cảm thấy trong nhà không còn ai, không yên tâm để xe đạp ở trong viện. Không bằng bảo chị dâu cả để xe đạp qua nhà chúng ta đi, thứ quý trọng như vậy mà mang gửi ở trong nhà người khác, sao yên tâm được cơ chứ?"
Tuy Thẩm Hữu Quốc tương đối thành thật, nhưng cũng nhìn ra tâm tư con trai út nhà mình. Nó đơn giản chỉ là đỏ mắt ham thích xe đạp nhà anh cả, muốn mang về trong nhà cưỡi mấy ngày.
Tuy Thẩm Hữu Quốc không tán đồng tâm tư này cũng con út, nhưng ông cũng cảm thấy xe đạp quá quý giá, nếu như đặt ở trong nhà người khác bị va quẹt, đến lúc đó nhà thằng cả sẽ rất đau lòng.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hữu Quốc liền ngăn cản Lý Khanh Khanh nói: "Con dâu cả, cha nghe đại đội trưởng nói Mộ Quân phải đi tỉnh làm phẫu thuật? Hôm nay cha mới qua đây định đón Nhạc Hương với Gia Hảo về bên nhà cũ ở mấy ngày đây. Con hiện tại muốn đem xe đạp qua bên Trương gia gửi đúng không? Không bằng cùng nhau đưa qua bên nhà cũ luôn đi, cha với nương hai đứa có thể giúp đỡ trông chừng luôn một thể."
Ngũ cảm Lý Khanh Khanh nhạy cảm hơn so với người thường không ít, cho nên cô nghe rất rõ lời Thẩm Hiệu Quân nói. Mặc kệ là hai đứa nhỏ hay là xe đạp mới mua, còn lâu cô mới dám đưa qua bên nhà cũ nhờ trông chừng giùm.
Không đợi Lý Khanh Khanh mở miệng từ chối, Thẩm Nhạc Hương liền le te chạy ra, Thẩm Nhạc Hương nhìn Thẩm Hữu Quốc nói: "Ông nội, hai đứa con cũng đi lên tỉnh với cha nương luôn."
Thẩm Hữu Quốc nghe vậy, nhịn không được nhíu mày, ông nhìn cháu gái mình nói: "Nhạc Hương à, cha con phải làm giải phẫu, nương con còn phải chiếu cố cha con, đến lúc đó làm sao có tinh lực để lo cho con với em trai cơ chứ? Hai đứa ngoan, đi theo ông nội về nhà cũ đi, đừng có đi theo gây phiền cho người lớn."
Thẩm Gia Hảo chạy theo sát Thẩm Nhạc Hương ra tới nghe vậy, lập tức bất mãn nói: "Ông nội, tụi con ngoan lắm, tụi con đi với cha nương, tụi con không theo ông nội đâu. Hai thím bên đó ghét tụi con lắm, Đại Bảo Tiểu Bảo còn thích phun nước miếng vô mặt con nữa."
Nói đến cũng lạ, Thẩm Gia Hảo vốn chính là cháu trai trưởng tôn của Thẩm gia, vốn hẳn phải là đứa được cưng chiều nhất trong nhà. Nhưng mà từ khi Tống Thanh Mân sinh đôi hai đứa kia, Thẩm Gia Hảo liền dần dần không được ông bà chú ý nữa.
Thẩm Hữu Quốc nghe thấy Thẩm Gia Hảo nói, trong lòng nhịn không được tê rần. "Gia Hảo ngoan, Đại Bảo Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, con làm anh đừng chấp nhặt với tụi nó. Còn... hai thím của con, thực chất cũng không phải người xấu, chỉ là lòng dạ có chút hẹp hòi mà thôi. Con yên tâm, lần này con về cùng ông nội, ông nội sẽ dặn dò kỹ lưỡng mấy thím con....."
Lý Khanh Khanh nghe không nổi nữa, cô nhíu mày nói: "Cha, lời này của cha thật quá bất công. Thẩm Mộ Quân, Thẩm Hạ Quân, Thẩm Hiệu Quân, rõ ràng đều là con trai của cha, năm đó chồng con đưa lưng ra làm trâu làm ngựa cho cả nhà các người là hắn tự nguyện, vậy thì thôi đi. Nhưng dựa vào cái gì Gia Hảo nhà con bị mấy thằng em trai bắt nạt, lại bảo là đừng chấp nhặt với tụi nó?
Lúc chân Thẩm Mộ Quân chân bị thương, một nhà già trẻ lớn bé bên nhà cũ các người đối xử với con và hai đứa nhỏ thế nào, cha đừng nói cha không biết nha? Giờ còn nói đón hai đứa con tụi con về bên đó chiếu cố, lỡ như đến lúc đó chân Thẩm Mộ Quân trị không khỏi, vậy chắc hai đứa nhỏ tha hồ bị tra tấn đến chết mất."
Lời này của Lý Khanh Khanh kỳ thật có hơi nặng, nhưng mà cô thật sự không thể chịu đựng được Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo bị người ra bắt nạt. Một câu Đại Bảo Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, liền đẩy sự tình cho qua, cô nghe xong thật có làm như thế nào cũng thấy trong lòng không thoải mái.
Thẩm Hữu Quốc bị Lý Khanh Khanh nói đến mặt đỏ tai hồng, ông cũng biết ông cùng bạn già quá yếu đuối vô năng. Nhưng mà...... Bọn họ chính là quá thành thật, bọn họ thật sự không có bản lĩnh......
Thẩm Hiệu Quân thấy cha mình bị Lý Khanh Khanh nói xong, liền thành bộ dáng hũ nút như trước kia, nhịn không được mở miệng nói: "Chị dâu, sao chị nói chuyện khó nghe quá vậy? Em và cha lại đây cũng là có ý tốt mà thôi. Còn chuyện trước kia chúng em cũng đã xin lỗi anh chị rồi, sao chị cứ nắm mãi không buông như vậy?"
Thẩm Hữu Quốc nghe vậy gật gật đầu, ông vội khép nép nói: "Lúc trước thì chúng ta xác thật là sai rồi, nhưng tục ngữ có câu, người một nhà đứt xương còn da, nói thế nào cũng là cùng một huyết mạch......"
Không đợi Thẩm Hữu Quốc tiếp tục nói, lời ông liền bị giọng nói của Thẩm Mộ Quân từ trong viện vọng ra cắt đứt.
"Cha, cha đừng nói nữa. Hai đứa nhỏ sẽ có người trông chừng giúp chúng con, con không muốn con gái và con trai con phải xem sắc mặt người mà sống."
Thẩm Mộ Quân từ trước đến nay đều là đứa con hiếu thuận, cha mẹ nói gì đều nhất nhất nghe lời, không hề nói lại một câu.
Thế cho nên khi Thẩm Hiệu Quân đột nhiên nghe được hắn nói như vậy, trong chốc lát có chút không tin vào lỗ tai mình. Hắn vốn dĩ muốn ỷ vào hôm nay có Thẩm Hữu Quốc ở đây, còn toan tính bảo Thẩm Hữu Quốc mở miệng xin ít đồ của Thẩm Mộ Quân đây.
Kết quả làm Thẩm Hiệu Quân không nghĩ tới cái người phụ nữ Lý Thanh Thanh này dám nói cha hắn như vậy, Thẩm Mộ Quân không chỉ không lớn giọng nạt cô ta, còn cự tuyệt lòng tốt của Thẩm Hữu Quốc?
Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Hữu Quốc cùng Thẩm Hiệu Quân đầy mặt kinh ngạc, thiếu chút nữa không nhịn được đã phì cười ra tiếng.
Từ sau khi Thẩm Mộ Quân bảo bọn họ xin lỗi, bọn họ nên phát hiện Thẩm Mộ Quân thay đổi là vừa. Cũng không biết bọn họ lấy tự tin ở đâu ra, còn cho rằng Thẩm Mộ Quân sẽ ngoan ngoãn nghe lời giống như trước?
Thẩm Hữu Quốc đầy mặt xấu hổ nhìn con trai cả ngồi trong viện, không biết vì cái gì, hắn cứ cảm thấy cái người đang ngồi trên xe lăn kia thoạt nhìn thật quá xa lạ.
Chờ đến khi hai cha con Thẩm Hữu Quốc rời đi, Lý Khanh Khanh cũng không đưa xe đạp qua nhà Trương Đại Nương, mà là đưa cho Thẩm Tu Dương lại đây tiễn Thẩm Mộ Quân mang đi.
Thẩm Tu Dương vừa vặn đang muốn đi công xã cách vách xử lý công việc, nhưng xui xẻo là lốp xe đạp công xã cấp cho hắn lại bị nổ rồi. Khi hắn nhìn thấy chiếc xe đạp ở nhà Thẩm Mộ Quân, liền vô cùng không khách khí mượn xe đi rồi.
Đối với người đã từng trợ giúp nhà bọn họ nhiều lần, hơn nữa vô cùng đáng giá để kết giao thế này, Lý Khanh Khanh vẫn rất hào phóng.
Sau khi mấy cha con Thẩm Mộ Quân leo lên xe jeep, Lý Khanh Khanh là người cuối cùng ra cửa. Trước khi khoá cái ổ khoá trên cánh cửa gỗ tàn tạ lại, cô đã đem hết toàn bộ những thứ quan trọng trong nhà cùng đồ ăn bỏ vào không gian luôn.
Nói gì thì nói, tục ngữ có câu "lòng phòng người không thể không, lòng hại người không thể có ", Lý Khanh Khanh vẫn cảm thấy đồ vật để bên cạnh mình thì tương đối an toàn hơn.
Nhưng Lý Khanh Khanh không biết được, ngay cái đêm cả nhà bọn họ rời đi, xác thật là có người lén lút lẻn vào trong nhà bọn họ.
Đối phương lục soát hết toàn bộ căn nhà nhỏ, liền phát hiện ngoại trừ vài món quần áo cũ nát, ngay cả cái ấm nước tráng men cũng không thấy ở đâu?